Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 107: Thiên hạ muốn trẫm bất nhân, vậy thì trẫm làm nhất thế bạo quân!

Dịch: Đức Nhật
Mất tay quá nhanh, không phản ứng kịp. . .
Mặc dù Triệu Khoát là Tông sư võ nhân, nhưng dù sao thì hắn cũng đã có tuổi, khí huyết suy yếu, lực phản ứng muốn theo cũng không kịp.
Bóng đen như lôi đình, nháy mắt liền xé đứt tay của Triệu Khoát . . .
Máu tươi tung tóe trên không trung, Triệu Khoát đau đến vẻ mặt trắng bệch.
Một màn này nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người bên ngoài.
Trong nháy mắt, lão thái giám hành động, phất trần vung lên, phảng phất muốn chém đứt cả không khí.
Mà những Tông sư võ nhân đang bảo vệ xung quanh Triệu Khoát cũng bùng nổ khí huyết, cản trở lão thái giám.
Trong lâm viên, chiến đấu bùng nổ.
Khí huyết nổ vang, phất trần cùng đao kiếm va chạm vào nhau.
Lão thái giám không hổ là đệ nhất đại cao thủ của nội Hoàng thành, thế mà một mình áp chế hai vị Tông sư.
Vẻ mặt của Triệu Khoát thật ảm đạm, sờ vào chỗ cánh tay trống rỗng, đôi mắt đều che kín tơ máu.
Hắn quay đầu, thấy Vũ Văn Tú đang cười điên cuồng. . .
Chỗ eo của hắn, một sinh linh có hình dáng như một con rắn dài đang từ từ bò lên.
Sinh linh có bộ dáng là đen, chỗ cổ có một vòng vảy giống như san hô, phần bụng lại mọc ra bốn trảo, quấn quanh lấy Vũ Văn Tú, móng vuốt khoác lên thắt lưng cùng bả vai Vũ Văn Tú.
Đó là. . .Long!?
Con ngươi của Triệu Khoát co rụt lại, hít sâu một hơi.
Hắc Long quấn Thiên Tử.
Triệu Khoát lùi lại một bước, hắn nhìn chằm chằm con Hắc Long kia, lại phát hiện trong đôi mắt của Hắc Long mang theo một vệt hưng phấn. . .
Vũ Văn Tú nhìn cái tay cụt đang chảy máu của Triệu Khoát, lộ ra bộ dáng đầy sảng khoái.
Hắn bị đè nén quá nhiều.
Thân là Thiên Tử, còn bị quần thần đùa bỡn trên tay.
Hạ thần tại trong Hoàng thành thì mua chuộc quân thống lĩnh, thậm chí còn trắng trợn điều động binh mã, thế nhưng hắn là Thiên Tử, lại là không có bất kỳ cái biện pháp gì.
Thậm chí cả chiếu lệnh của Thiên Tử, cũng bị người khác đánh cắp đi.
Hắn làm Thiên Tử, một điểm tôn nghiêm đều không có.
Bên ngoài Đế đô, quá bấp bênh, đại quân Bắc quận, Tây quận nhìn chằm chằm.
Mà bên trong, một đám nghịch thần, lại là mang theo tâm tư e sợ cho thiên hạ không loạn, đủ loại tấu chương được dâng lên, đủ loại vạch tội, thậm chí đủ loại ý chí đối nghịch Thiên Tử.
Quốc sư Khổng Tu đóng cửa không ra, Vũ Văn Tú không có trách tội.
Thậm chí, hắn còn muốn cảm tạ, nếu không phải quốc sư đóng cửa không ra, Vũ Văn Tú căn bản là không thể nhận biết hết sự độc ác và đen tối của triều đình.
Hắc Giao quấn quanh thân thể của Vũ Văn Tú , linh khí phun trào xung quanh, trong ao nước xanh biếc tựa như sôi trào.
Hắc Giao là linh vật, cùng Vũ Văn Tú là quan hệ ảnh hưởng lẫn nhau.
Tâm tính của Vũ Văn Tú, ở một mức độ rất lớn sẽ ảnh hưởng lấy Hắc Giao, tuy nhiên, Hắc Giao cũng sẽ ảnh hưởng Vũ Văn Tú.
“Lão cẩu! Nhìn rõ ràng rồi hả?”
“Đây là Chân Long. . .”
Vũ Văn Tú chỉ Hắc Giao đang quấn quanh ở trên thân thể hắn, nhìn về phía Triệu Khoát, điên cuồng cười nói.
Cái trán của Triệu Khoát đã tràn đầy mồ hôi, hắn hơi hơi lùi lại, thở từng ngụm từng ngụm.
“Lục Bình An nói rất đúng, cái thế gian này, thực lực mới là đạo lí=ý quyết định. . . Các ngươi lấn ta, còn không phải là thấy ta nhỏ tuổi, thực lực thấp! Các ngươi e ngại Khổng Tu, cũng là bởi vì Khổng Tu làm Chư tử Nho giáo, chính là đương thời đại nho.”
“Các ngươi e ngại Bá Vương cũng là bởi vì Bá Vương có vũ lục tái thế. . .”
“Các ngươi ai cũng không dám bắt nạt, nhưng lại dám bắt nạt trẫm!”
Vũ Văn Tú từng bước một, giọng nói khàn, hắn đè nén quá lâu, hắn cần bùng nổ.
Ánh nắng chiều tà phủ xuống mặt của hắn, khiến cho mặt hắn như nhỏ máu đỏ bừng, cái bộ dáng dữ tợn cùng điên cuồng kia, thế mà làm cho nội tâm Triệu Khoát run nhè nhẹ.
Đây không phải là cái bộ dáng mềm yếu không thể tả của Vũ Văn Tú hào hoa phong nhã!
“Ta nếu có thực lực của tu hành giả giống như Lục Bình An, một mình ép cả thiên hạ, các ngươi ai sẽ dám lấn ta!?”
“Một đám đồ chơi hiếp yếu sợ mạnh!”
Vũ Văn Tú bạo thét gào.
Hắn đột nhiên chỉ một ngón tay thẳng hướng Triệu Khoát, ngón tay vẫn còn đang run rẩy.
“Giết!”
“Giết cho trẫm!”
“Thiên hạ này muốn trẫm bất nhân, vậy thì trẫm liền làm một đời bạo quân!”
Hắc Giao quấn quanh ở trên thân Vũ Văn Tú, tròng mắt nhấp nhô, tham lam hút từng sợi khí tức linh khí bên người Vũ Văn Tú.
Sau đó, há miệng ra, lộ ra răng nanh, tia chớp màu đen lại lần nữa bắn ra.
Triệu Khoát như chim sợ cành cong, nhanh chóng lùi lại.
Trong miệng quát lớn: “Thủ vệ của Hoàng thành đã bị lão phu nắm giữ, tám ngàn tinh binh đang vây giết Bắc Lạc thiết kỵ!”
“Bệ hạ. . . Ngươi không có hi vọng!”
Hắc Giao kéo tới, Triệu Khoát quay người muốn trốn, nhưng mà, Hắc Giao không chút nào tránh né, cắn xé trên vai của hắn.
Triệu Khoát đau đớn phát ra tiếng rú thảm.
“Giúp ta! Nhanh lại giúp ta!”
Sắc mặt hai vị Tông sư võ nhân hơi biến đổi, tránh khỏi lão thái giám, phóng tới Triệu Khoát.
Một vị Tông sư võ nhân bắn ra khí huyết, trong miệng quát chói tai, trường kiếm trong tay chém về phía Hắc Giao dài bảy tấc.
Hắc Giao buông lỏng khỏi vai Triệu Khoát, một vòng vẩy quấn xung quanh khổ, hướng phía võ nhân phát ra gào thét.
Bên trong mắt rắn mơ hồ có một cỗ lực lượng quái dị đang phun trào. Vọt tới làm cho võ nhân khẽ giật mình, trong đôi mắt toát ra có chút bao la mờ mịt.
Sau một khắc. . .
Máu bắn tung toé.
Vị võ nhân này đã bị Hắc Giao đè nhào trên mặt đất, một hồi cắn xé. . .
Máu thịt của võ nhân, không ngừng bị Hắc Giao thôn phệ.
Toàn thân Triệu Khoát nhuốm máu, nơm nớp run rẩy.
“Thiên Tử không có tính người! Chăn nuôi yêu vật! Thiên hạ chắc chắn đại loạn, đại loạn a!”
Triệu Khoát gầm nhẹ.
Vũ Văn Tú từng bước một, lấy ra một thanh bảo kiếm đẹp đẽ bên hông hắn .
Hắn cười, hướng phía Triệu Khoát đi.
“Trẫm không có tính người. . .”
“Vậy liền không có tính người!”
Vũ Văn Tú nâng kiếm trong tay lên, một sợi linh khí phun trào tới, bỗng nhiên quét qua.
Một cái đầu lâu bay giữa trời, máu tươi bắn lên khắp hoàng bào.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Con mắt của Lục Phiên cong lên.
Gió nhẹ chầm thổi, lay động tóc mai cùng thổi chiếc áo trắng của hắn bay phấp phới.
Nghê Ngọc múc một muỗng rượu ấm áp, rót vào bên trong chén rượu.
Đường cong trong đôi mắt của Lục Phiên liền tán đi.
Thở dài một hơi.
Hình ảnh bên trong Đế Kinh đều bị hắn thu hết vào mắt, Hắc Giao biến hóa, không biết là tốt hay xấu.
Lục Phiên thông qua 【 Truyền Đạo đài 】 sáng lập Bát Bộ Thiên Long tu hành pháp, Hắc Long được truyền thừa, cụ thể có thể đi ra con đường như thế nào, kỳ thật phải xem tạo hóa của nó.
Nhưng mà, Lục Phiên cũng không có để ý nhiều, Hắc Long nếu là thật chạy quá lệch đường, thực sự không được. . .
Nấu lại đúc lại là được.
. . .
Đường phố của Đế Kinh.
Nồng đậm máu tươi, xác chết chất đống. . .
Đao kiếm đứt gãy, áo giáp lá chắn bị phá hư nằm đầy đất.
Nồng đậm máu tươi, không ngừng chảy xuôi, hội tụ thành suối.
Năm trăm đấu tám ngàn, đây là một trận chiến mang đến cho người ta sự tuyệt vọng.
Thế nhưng mà, kết quả cuộc chiến, lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, năm trăm thiết kỵ Bắc Lạc, đứng lặng tại chỗ, cuồng nhiệt, máu nóng.
Chiến đấu có thể nói là một phương nghiền ép.
Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo trong tay, ngự không một đao phá hai ngàn giáp.
Ngưng Chiêu phóng thích linh áp, váy trắng xiêu vẹo, liên tục nhẹ bước, những nơi đi qua, vũ khí đứt gãy, quét Thiền Dực kiếm , xác chết đầy đất.
Trường tiên của Y Nguyệt vung vẩy, quét ra bóng roi đầy trời, quất cho từng vị binh lính rú thảm.
Tu hành giả đối đầu binh lính phổ thông, cho dù là võ nhân tinh binh đã trải qua huấn luyện cũng đồng dạng là đơn phương bị giết.
Vẻ mặt của nho sinh áo xanh đang cưỡi ngựa cũng trắng bệnh, đơn phương giết người này, làm cho hắn có chút hốt hoảng.
Bên trên dãy Ngọa Long, Bá Vương một trăm địch năm ngàn, giết máu chảy thành sông, uy danh hiển hách.
Thế nhưng, hắn cũng không phải là tận mắt nhìn thấy, chỉ coi đó là tin đồn.
Mà bây giờ. . .
Nho sinh áo xanh tận mắt nhìn thấy sự khủng bố cùng mạnh mẽ của tu hành giả.
Hắn cũng rốt cuộc hiểu rõ vì sao tướng gia sẽ coi trọng Đỗ Đào như vậy.
Sáu vị nô bộc nhấc kiệu, ngồi tại trên ghế dựa là Đỗ Đào với vẻ mặt trắng bệch.
Quá mạnh. . . Mạnh để cho người ta tuyệt vọng.
Cái này là chân chính tu hành giả, so với hắn, nửa vời hiếu thắng mạnh hơn quá nhiều!
“Vây giết! Vây giết toàn bộ! Vây giết sát người! Tiêu hao linh khí của bọn hắn! Tiêu hao lực lượng bọn hắn!”
Đỗ Đào ngồi ngay ngắn mà lòng đầy lo lắng, tại ghế dựa trên kiệu gầm thét.
Hắn có thể nghĩ đến biện pháp duy nhất, chính là dùng chiến thuật biển người, tiêu hao hết linh khí của đám người Ngưng Chiêu cùng Nhiếp Trường Khanh.
Một khi tiêu hao hết linh khí , sẽ giống như là võ nhân bình thường, liền có thể giết!
Nhưng mà. . .
Trời chiều nghiêng, ánh mặt trời đỏ thẳm như máu.
Có một đao ảnh đang không ngừng tàn phá bừa bãi, một thanh đao mổ heo tung bay, phá hai ngàn lại hai ngàn giáp.
Tám ngàn tinh binh, càng ngày càng ít. . .
Không ít võ nhân tinh binh, đã sớm bị hình ảnh như luyện ngục nhân gian này hù dọa cho mất đi dũng khí, bọn hắn bị đánh tơi bời, quay người liền trốn.
Trên đường lớn, dần dần trở nên vắng vẻ.
Nho sinh áo xanh có chửi rủa như thế nào, chút võ nhân tinh binh này vẫn như cũ là chạy tán loạn.
Binh bại như núi đổ, không phải là sức người có khả năng cản.
Trái tim của nho sinh áo xanh đang không ngừng run rẩy, tám ngàn tinh binh thế mà bị hai người giết cho sợ hãi. . .
Tu hành giả, đây chính là tu hành giả!
Tu hành giả của Bạch Ngọc Kinh!
Nho sinh áo xanh quay đầu nhìn về phía Đỗ Đào.
“Đỗ tiên sinh, xin nhờ ngài. . . Bây giờ, chỉ còn người là hi vọng. . .”
“Chúng ta nếu như không thể ngăn cản Bắc Lạc thiết kỵ, kế hoạch của tướng gia sẽ phát sinh ra chỗ sai sót lớn!”
Ánh mắt của nho sinh áo xanh đã đỏ hồng, nói.
Đỗ Đào tại ghế dựa bên trên kiệu, đã sớm mất bình tĩnh.
“Cản cái rắm!”
“Lão tử lấy cái gì để cản?”
Đỗ Đào gầm hét lên, trong đôt mắt hàn tràn đầy kinh khủng, hắn vươn mình mà lên, theo ghế dựa trên kiệu xuống, lập tức chạy trốn.
Chui vào trong dòng người, như một con cá bơi.
Nho sinh áo xanh bị Đỗ Đào mắng chửi thô tục kiền tức giận không kiềm được.
Nhưng mà, sau một khắc, một thanh đao mổ heo từ trên không chém xuống, hư ảo đao ảnh, phảng phất một thanh đao trời, chém cho gạch xanh trên mặt đất ở phố lớn đều nổ tung.
Nho sinh áo xanh bị một đao quét ngang, máu mơ hồ đầy mắt, ngã rơi xuống đất, mất đi tri giác.
Đỗ Đào hoảng hốt, vội vàng tiếp tục trốn.
Tuy nhiên, lòng có cảm giác, đột nhiên ngừng chân, đã thấy Nhiếp Trường Khanh cầm đao mổ heo, thở dốc một hơi, linh khí trong cơ thể đã trống rỗng.
Đỗ Đào mừng rỡ!
Quả nhiên, linh khí của tu hành giả là có hạn!
Cơ hội của hắn đến rồi!
Nhưng mà, Đỗ Đào vui chưa đầy ba giây, đã thấy Nhiếp Trường Khanh nắm lấy một viên kẹo đường , nhét vào trong miệng. . .
Sau đó, linh khí vốn dĩ đang khô kiệt trên thân Nhiếp Trường Khanh, từng sợi linh khí phóng lên tận trời.
Sắc mặt Đỗ Đào cứng đờ lại.
Hắn bỗng nhiên hiểu rõ, cái gọi là chiến thuật biển người là buồn cười biết bao!
Tu hành giả Bạch Ngọc Kinh. . .
Không thể trêu vào.
Hắn quay người muốn trốn, nhưng mà. . . Chậm.
Bước chân im ắng, một cỗ linh khí chấn động hình thành áp bách, đột nhiên ép xuống tại thân thể của Đỗ Đào.
Hai chân Đỗ Đào run rẩy, trực tiếp nằm trên đất.
“Là ngươi. . . Khiêu khích Bạch Ngọc Kinh?”
Váy Ngưng Chiêu trắng hơn tuyết, nhìn Đỗ Đào đang quỳ nằm rạp trên mặt đất, thản nhiên nói.
Mặt mũi của Đỗ Đào tràn đầy hoảng sợ, hắn ngẩng đầu, muốn cầu xin tha thứ.
Nhưng mà. . .
Thiền Dực kiếm quét qua, như một sợi bông tuyết thổi qua.
Lời nói của Đỗ Đào hơi ngừng.
Nồng đậm máu tươi tràn ngập tại đường lớn.
Bàn tay cầm đao cu ả La Thành đang liên tục run sợ, nhìn cảnh tượng trước mắt, cả đời khó quên.
Ba người lui tám ngàn binh.
Dưới ánh tà chiều, ba người áo trắng như tuyết đứng lặng bên trong núi thây biển máu. . .
Như tuyết liên ngạo thị, di thế mà độc lập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận