Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1002: Đặt bút dời Bàn sơn, tất vây được tiên thần (3)

1645 chữ
“Quá nhanh nhẹn rồi! Sức tấn công và sức phòng ngự của con hung thú này đều ở mức bình thường, thủ đoạn tinh thần của nó cũng rất đơn giản, nhưng … nó quá nhanh nhẹn, tốc độ cũng nhanh, ngoài trừ Lục thiếu chủ nắm giữ hành tự trận ngôn ra tay nếu không sẽ không có người nào có thể nhanh hơn con hung thú viên hầu sáu tay này”
“Chỉ riêng tốc độ, nó đã bất khả chiến bại, cho dù Mặc Lục Thất có sở trường về tốc độ và là thích khách chỉ đạo cũng không sánh được!”
Con hung thú viên hầu này cực kỳ hung tàn.
Đám người Đỗ Long Dương lần lượt ho ra máu, ngay cả Nhiếp Trường Khanh mạnh nhất có khả năng chém được đao mang kinh thiên động địa, nhưng cũng vô dụng không chém được con hung thú viên hầu này.
Chiến trường bên ngoài bầu trời bị xé nát.
Lạc Minh Nguyệt đến chiến trường với một chiếc đàn tỳ bà trên lưng, Tây Môn Tiên Chi tấn công
bằng một thanh kiếm và ánh sáng trên kiếm như cầu vồng.
Nhiều Ngũ Hoàng Tiên nhân liên tiếp ra tay, đối phó với con hung thú viên hầu sáu tay.
Tuy nhiên, vẫn là không thể, con hung thú cấp bậc Huyền Tiên này rất nhanh nhẹn, tốc độ cao, muốn chiến đấu hay muốn đi hoàn toàn phụ thuộc vào tâm ý.
Trên bầu trời.
Đường Nhất Mặc nhíu mày thành chữ “xuyên”.
“Cứ tiếp tục thế này thì không được, thủ lâu tất bại.
Đường Nhất Mặc hít một hơi thật sâu.
Sau đó cơ thể hắn biến thành một luồng ánh sáng đen và đột ngột biến mất.
Xuất hiện lần nữa thì hắn đã đến Động Thiên Phúc Địa ở Nam vực, một chốn bồng lai tiên cảnh. Họa tông.
Nó đã trở thành tổng môn lớn ở Nam Vực.
Phía sau núi Hoạ Tông.
Hoa đào nở rộ xinh đẹp, dòng nước chảy không ngừng, thậm chí có đỉnh đài lầu các giống như tiên
vũ đang nằm.
“Đường huynh”
Đột nhiên, Đường Nhất Mặc nghe thấy tiếng gọi.
Nhưng mọi thứ nhìn thấy trước mắt hắn đã biến mất, chỉ có một lầu gác nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Trước lầu gác, Tư Mã Thanh Sam và An Diệu Ngữ đang cùng nhau vẽ tranh.
Đôi mắt của Đường Nhất Mặc sáng lên.
Tư Mã Thanh Sam mỉm cười, mà An Diệu Ngữ hơi cúi đầu.
Sau khi Đường Nhất Mặc bày tỏ ý định đến đây của mình, nụ cười trên mặt Tư Mã Thanh Sam lập tức biến mất, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc.
Khi hắn quay người chuẩn bị thu dọn đồ đạc rời đi thì An Diệu Ngữ đã thu dọn sẵn mọi thứ cho hắn và đưa rương sách cho hắn.
“Ngươi nhớ chú ý an toàn, mạng sống mới là quan trọng nhất”
“Sống sót trở về”
An Diệu Ngữ nói.
Tư Mã Thanh Sam mỉm cười, cúi xuống cuộn tròn bức tranh nằm ngang rồi đạp lên hư trung.
Vân Lâm Quan.
Đột nhiên có ánh sáng xuất hiện trên bầu trời.
Tư Mã Thanh Sam giẫm lên bức tranh bay đến.
Bên trong chiến trường bên ngoài bầu trời.
Tư Mã Thanh Sam vừa đến đã thấy các Ngũ Hoàng Chân Tiên đang bị con viên hầu sáu tay trêu
đùa.
May mà Nghê Ngọc có đan dược hỗ trợ, có thể làm ổn định năng lượng tiêu hao của họ nên không bị đánh bại quá nhanh.
Nhiếp Trường Khanh vô cùng ấm ức, mặc dù hắn không có bị thương, nhưng … kiếm mang của hắn chém ra lại không cách nào chém trúng con hung thú viên hầu này, khiến cho hắn hơi tức giận.
Tư Mã Thanh Sam thấy vậy, khẽ mỉm cười.
“Thanh Sam đến trợ giúp các vị đây.
Tay cầm bút lông, linh khí làm mực, thiên địa làm giấy.
Giữa những vết mực bắn tung tóe, một bức tranh bỗng thành hình.
Bút lông di chuyển về phía trước.
Bức tranh đột nhiên dày đặt ở không trung.
Con hung thú viên hầu sáu tay nheo mắt, tràn đầy vẻ hung dữ, bùng nổ tốc độ cực nhanh muốn chạy trốn.
Tư Mã Thanh Sam lại không quan tâm, phất phất cây bút lông.
“Núi đến”
Một ngọn núi vắt ngang bầu trời, chặn đường chạy trốn của con hung thú viên hầu và đập nó trở
lại.
Bức tranh ngay lập tức che phủ con hung thú viên hầu.
Hai mắt Nhiếp Trường Thanh sáng lên, nhanh chóng đột nhập vào trong đó.
Đặt lòng bàn tay lên cán dao của Trảm Long rồi lao vào trong bức tranh.
Tư Mã Thanh Sam vừa vẩy mực vừa dời núi Bàn Sơn, làm cho tốc độ của con hung thú viên hầu bị hạn chế không cách nào thể hiện tốc độ cực cao của mình.
Thủ đoạn của Tư Mã Thanh Sam vừa vặn có thể khắc chế con hung thú viên hầu sáu tay có sở trường tốc độ này.
Một ngọn núi lướt ngang qua.
Con hung thú viên hầu sáu tay đứng lặng đó rồi dùng sáu tay nâng núi lên.
Trán Tư Mã Thanh Sam lấm tấm mồ hôi, không ngừng vẩy mực.
Cửu Trọng Sơn liên tục chồng lên nhau.
Bup!
Có vẻ như bức tranh sắp bị xé nát.
Yêu hầu vương gầm thét, muốn dời núi!
Mà Nhiếp Trường Khanh nhân cơ hội này bất ngờ rút đao ra, tất cả đao khí và tất cả ý chí đều được giải phóng vào lúc này.
Đạo mang khổng lồ càn quét qua.
Xì xì!
Đầu của con hung thú viên hầu sáu tay lao lên liền bị chém trúng trọng thương, tiếng gầm thét thảm thiết vang lên.
Nó hoàn toàn không thể thoát khỏi bức tranh.
Tư Mã Thanh Sam đặt bút dời núi Bàn Sơn có thể bao vây tiên thần.
Cho dù con hung thú viên hầu sáu tay cấp bậc Huyền Tiên cũng không thể trốn thoát, cuối cùng bị
đám người Nhiếp Trường Khanh và Tây Môn Tiên Chi vây đánh và chết một cách bi thảm.
Khi con hung thú viên hầu sáu tay chết thì số mệnh của nó cũng phân tán hết.
Mà đại quân Vân Lâm Quan cũng bị nghiền nát bởi đại quân do Giang Li dẫn đầu.
Vân Lâm Quan không cách nào ngăn cản đại quân.
Bị công phá mạnh mẽ, đại quân liền bước vào thành. Nhân dân hoan hô vui mừng.
Nhưng Huyền Vũ Vệ và Kim Giáp Vệ thì hỗn loạn bỏ chạy.
Giang Li mặc áo giáp bạc không có cho đối thủ cơ hội thở gấp đã dẫn đầu đại quân lần nữa xông vào liều chết, từ Vân Lâm Quan đuổi đến khi chúng cùng đường rồi mới đi đến quan ải tiếp theo.
Đế Kinh.
Triều Đường.
Khoảnh khắc khi con hung thú viên hầu sáu tay bị chặt đầu.
Đạm Đài Mạc Kiệt đột nhiên che ngực, phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, máu từ miệng và mũi chảy
“Hung thú viên hầu sáu tay đã chết, Vân Lâm Quan… cũng bị đánh bại rồi”
Lau sạch vết máu.
Đạm Đài Mạc Kiệt đã quen với nó.
Sau đó những người hầu nhanh chóng lao vào từ bên ngoài cung điện.
Tuy nhiên, Đạm Đài Mạc Kiệt chỉ vẫy tay và không để người hầu của mình đọc báo cáo chiến đấu, bởi vì hắn đã đoán được nội dung của báo cáo chiến đấu này.
Bên trong Đế Kinh.
Sau tuyên truyền của báo cáo chiến đầu thì sớm đã không ngừng ồn ào.
Nhân dân không ngừng hoan hô.
Sau khi Đạm Đài Mạc Kiệt trở thành Thánh Cảnh, thính giác của hắn trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên khi nghe thấy những tiếng hoan hô chói tai này, trong mắt hắn liền loé lên sự phiền chán. “Truyền lệnh xuống, nếu bất cứ ai reo hò ở trong Đế Kinh thì toàn bộ sẽ bị bắt giam.
Đạm Đài Mạc Kiệt một tay ngoáy tai, một bên thản nhiên nói.
Kim Giáp Vệ nhận lệnh rồi rời đi.
Các quan lại trong triều đường không dám thở mạnh.
“Vân Lâm Quan thất thủ rồi.”
“Có người thuật lại là do quân thần Giang Li dẫn dắt quân đội xuất chiến, nói đến quân đội chính chiến thì không ai có thể đánh bại”
“Thay vì bị đánh bại từng người một, không bằng … tập hợp lại với nhau và trấn áp tất cả đi.
Đạm Đài Mạc Kiệt lạnh lùng nói.
Hắn cảm thấy không vừa ý và hắn cũng không muốn lại ho ra máu nữa.
Vì vậy, hắn từ trên ghế đứng lên giống như hổ nuốt khí vạn dặm, trong mắt tràn đầy hung ác.
Hắn ra lệnh triệu hồi vạc hung thú đang trấn thủ ở ba quan ải sau Vân Lâm Quan, toàn bộ tập trung tại Đế Kinh, từ bỏ ba quan ải còn lại và tất cả binh lực đều triệu tập về đây.
Mà những việc này.
Nó cũng khiến cả triều đình sửng sốt.
Mất đi sự trấn thủ của những con hung thú thì ba quan ải cũng mất đi sự trấn thủ của quân đội hùng hậu, nên làm sao có thể chống đỡ được sự xung kích của đại quân liên quân.
Tất cả đều dần dần thất thủ và bị công phá chiếm đóng.
Đại Huyền sáu trăm bốn mươi sáu năm.
Đại quân khởi nghĩa đang tiến đến Đế Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận