Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 744: Bạch Ngọc Kinh lại tái hiện thế gian (3)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Đội hình này……Cho dù có diệt cao võ thế giới cấp ngũ diễn cũng không cần làm đến vậy, càng đừng nói là đi diệt một Ngũ Hoàng nhỏ nhoi mới trở thành thất diễn.
Đương nhiên, càng để nhiều người sợ hãi thán phục vẫn là huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên.
Cái tên huyết y này vừa xuất hiện.
Thượng giới lập tức áp sát trăm ngàn đại quân.
Đây là kiêng kị cỡ nào.
Oành!
Có cường giả đứng trong chiến xa, cường giả đáng sợ ra lệnh một tiếng.
Trăm ngàn đại quân thượng giới cất bước, ngay ngắn bước về phía Hư Vô Thiên.
Đông!
Toàn bộ Hư Vô Thiên tựa hồ chấn động kịch liệt.
Không ít người kinh hãi thán phục, đại thủ bút……thượng giới chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ sớm rồi, vậy mà lại vừa hay chuẩn bị trăm ngàn cường giả xuất khiếu cảnh cùng nhau giết đến.
Hư Vô Thiên có lực áp chế rất lớn đối với đại năng, với thực lực của thượng giới, việc gom đủ trăm ngàn đại năng không phải là việc không thể làm được.
Dù sao đại chiến viễn cổ, đại năng cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.
Chủ yếu là, trong Hư Vô Thiên bao trùm quy tắc, khí tức trăm ngàn đại năng đồng thời bạo phát, vô cùng đáng sợ, e là sẽ dẫn đến quy tắc trong Hư Vô Thiên nổ tung, tẫn sát toàn bộ trăm ngàn đại năng mất.
Mà lúc này, trăm ngàn xuất khiếu cảnh……lại vừa vặn giẫm nát được quy tắc chi lực bạo phát ở biên giới.
Nhưng vẫn vô cùng khủng bố như cũ..
Bang bang bang!
Trong Hư Vô Thiên, từng thế giới lạnh như băng nổ tung.
Vô số dân du cư ở Hư Vô Thiên phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Đại quân lãnh khốc vô tình, bọn họ giẫm đạp mà qua, từng đoàn lại từng đoàn huyết vụ trong Hư Vô Thiên nổ tung.
Mục tiêu của bọn họ, là nhắm vào Ngũ Hoàng!
“A di đà Phật.”
Đông!
Trong phúc thiên trận.
Đại Tôn Tiểu Lôi Âm Phật giới tụng niệm Phật hào, thương xót trong mắt hắn ta, dường như thấy được kết cục của Ngũ Hoàng.
Núi sông sụp đổ, máu chảy thành sông, sinh linh mẫn diệt.
Cho nên, hắn ta trong giờ phút này đây, phóng thích khí tức hóa tiên, phá khỏi vòng vây phúc thiên trận.
Hắn ta muốn sau khi Ngũ Hoàng bị diệt, độ hóa thương xót cho sinh linh vong hồn của Ngũ Hoàng.
Phật quang quanh quẩn, áo cà sa tung bay, Đại Tôn dùng áo cà sa bọc lấy cường giả trong phúc thiên trận, lôi ra khỏi đại trận.
Từng vị cường giả cười nhạo.
Bọn hắn bỏ chạy, nhanh chóng bay đi mất, không muốn bị liên lụy vào trận chiến thượng giới sát phạt.
……
Ngũ Hoàng.
Khí cơ bên ngoài bầu trời rung chuyển, làm cho thần sắc của mọi người đại biến.
Người tu hành trong Ngũ Hoàng nhao nhao ngẩng đầu, so với người phàm, bọn họ càng thấy rõ ràng hơn.
Trăm ngàn khí tức đáng sợ vô cùng, giống như thiên binh thiên tướng, tung hoành huyết khí, lơ lửng trên đầu bọn họ, sát phạt bức tới, phảng phất như nguy cơ diệt thế.
Môi rất nhiều người đều ấp úng, sắc mặt tái mét.
Một màn này, khiến không ít người nhớ đến chiến tranh từng xảy ra trong Long Môn bí cảnh, ngoài bầu trời bị tà ma xâm lấn.
Trận chiến ấy, cường giả vẫn lạc, cường giả vẫn lạc, thi thể như mưa.
Đó là lúc tu hành Ngũ Hoàng vào thời đại đỉnh phong sinh sôi nảy nở.
Mà hôm nay, Ngũ Hoàng tựa hồ gặp lại hết thảy.
Phảng phất tất cả như một lần luân hồi.
……
Bổn nguyên hồ, hồ tâm đảo.
Tâm thần Lục Phiên từ không gian bổn nguyên lui ra, quay lại thân xác.
Hắn nhìn hình ảnh đáng sợ mà áp ức trên vòm trời, trăm ngàn đại quân xuất khiếu cảnh đó, khiến Lục Phiên không khỏi ngạc nhiên.
“Đến nhanh như vậy, xem ra đã sớm chuẩn bị kỹ càng.”
Lục Phiên tựa vào thiên nhận ỷ, ngón tay điểm nhẹ.
Trên thực tế thì, từ khi thi đấu thiên địa chọn Ngũ Hoàng tổ chức, thì Lục Phiên đã đoán được hết thảy những chuyện này.
Tin tức về cổ mộ chắc chắn đã truyền đến thượng giới, mà vào lúc xác thực được đó là mộ của huyết y tướng quân Cố Mang Nhiên, thì lập tức có lần chinh phạt này.
Nói ngắn gọn, tất cả những thứ này, sớm muộn gì cũng xảy ra.
Lục Phiên nhẹ thở dài.
Tất nhiên hắn thở dài cũng không phải vì kế tiếp Ngũ Hoàng gặp phải tai ương.
Mà thở dài là vì, thi đấu thiên địa không cách nào tiếp tục, không cách nào nhanh chóng thu hoạch bổn nguyên đạo uẩn nữa.
Vừa thở dài.
Lục Phiên vừa từ từ lấy ra bàn cờ linh áp.
Bàn cơ linh áp mơ hồ tản ra, trôi nổi trước mặt Lục Phiên.
Xắn tay áo, từ từ lướt qua bàn cờ phẳng.
Lục Phiên đặt hộp đen và hộp cờ trắng ở hai góc đối diện của bàn cờ.
“Nếu đã không có cách nào tiếp tục thu hoạch bổn nguyên đạo uẩn……vậy thì……”
“Khai sát đi.”
“Hết lần này đến lần khác, thật cho rằng Lục Bình An ta dễ tính, dễ bắt nạt sao?”
Lục Phiên mở nắp hộp cơ đen ra.
Kéo tay áo, duỗi tay ra, kẹp lấy một quân cờ.
Sau đó, rơi xuống thiên nguyên.
BA~!
Âm thanh thanh thúy quanh quẩn.
Một khắc sau.
Phía trên vùng biển rộng lớn, con cá voi khổng lồ và tiên đảo biến mất trong hư không.
Chỉ còn bầu trời trống rỗng và biển cả bao la đang rực sóng.
……
Đông đông đông!
Đại quân đó cất bước chỉnh tề, giẫm lên hư không, dẫn tới rung động kịch liệt.
Tư thế hào hùng, xoáy lê từng trận sát phạt.
Cường giả thượng giới không dám vào Hư Vô Thiên, bọn họ đều ngồi trong chiến thuyền cổ xưa, từng cặp mắt nhìn chăm chú lên hết thảy.
Tầm mắt trong xe ngựa hoa lệ do long mã có huyết mạch chân long kéo, cũng đồng dạng hướng ra ngoài.
Động!
Trong Hư Vô Thiên.
Mỗi bước trăm ngàn đại quân tiến về phía trước, vô số thế giới băng lãnh nổ tung, vô số dân du cư căn bản trốn không kịp, liền vô tình bị nghiền chết.
Trong mắt những sứ giả này, dân du cư trong Hư Vô Thiên chỉ là chuột thối trong rãnh nước, giết chết cũng không cần chớp mắt.
Khi đến gần, sự áp bức khủng khiếp khiến người ta gần như không thở nổi.
Dong!
Rốt cục, chỉ trong nháy mắt là ép đến chiến trường huyết sắc của Ngũ Hoàng.
Trong số trăm ngàn đại quân, có mười ngàn lính bộ binh cầm giáo cầm trường mâu, đã tiến lên trước, dẫn đầu đi lên, để áp chế Ngũ Hoàng.
Tề Lục Giáp cầm lấy đạo diễn kính, hạ xuống chiến trường huyết sắc, sắc mặt tái nhợt mà bất cam.
Trăm ngàn đại quân trở thành uy áp khủng bố đánh úp xuống, khiến chiến trường huyết sắc phảng phất như muốn nứt ra.
Mỗi người khí huyết chấn động.
Nhưng mà, người tu hành Ngũ Hoàng, trăm ngàn thiết kỵ, sau khi hoảng sợ xong, thì huyết dịch sôi trào, bất khuất, bất phục, khí thế không sờn đều rộ lên.
Tuy rằng không cách nào có thể so bì được với trăm ngàn đại quân của thượng giới.
Thế nhưng……
Lại chưa từng cúi đầu!
Ô ô ông……
Bỗng nhiên, tất cả mọi người của Ngũ Hoàng đều cảm thấy áp lực trên thân đột nhiên thả lỏng.
Sau đó.
Người đời đưa mắt, mỗi một người tu hành tất cả đều bất ngờ nhìn lên.
Trái tim bọn họ, khẽ nhảy lên.
Có tiếng dị thú gầm lên, tựa như làm chấn động mọi ngóc ngách trong Hư Vô Thiên.
Bổn nguyên khí trên bổn nguyên hồ cuộn trào.
Một đầu cự kình không biết xuất hiện từ khi nào, tựa như trong nháy mắt đã xuất hiện trên không tất cả mọi người.
Giữa đất trời dường như đột nhiên trở nên im lặng vào lúc này.
Phần lưng cự kình, có một tiên đảo, trên tiên đảo, bổn nguyên khí như thác nước chảy.
Có đình đài lầu các, tiên vũ cung bắt ngang trong đó.
Một ngọn núi cao chót vót, một lầu các lúc ẩn lúc hiện.
Trên lầu các, chỗ dựa lan can.
Thiếu niên bạch y tựa như họa.
Dùng lực của một người, lại có thể vì thế nhân Ngũ Hoàng mà chống lại được áp lực của trăm ngàn đại quân.
Cự kình đà tiên đảo, lạc tử thiên nguyên.
Bạch Ngọc Kinh biến mất đã lâu, lại xuất hiện trước thế gian!
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận