Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 348: Muôn kiểu tu hành cùng tranh minh (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Tây Sơn Thí Luyện tháp.
Sắc mặt của ba người Nghê Ngọc, Nhiếp Song, Cảnh Việt cực kỳ kinh hãi, đồng thời nhìn về thân ảnh ngồi xếp bằng trên bồ đoàn của Nhiếp Trường Khanh.
Chỉ thấy, trên đỉnh đầu của hắn, một con số mười treo lơ lửng.
Điều này đại biểu Nhiếp Trường Khanh đã bước vào Thí Luyện tháp tầng thứ mười!
Cả ba liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ hoảng hốt trong mắt đối phương.
Cho dù hiện nay, Cảnh Việt đã rèn luyện xong ngũ tạng, Thể Tàng cảnh giới viên mãn, lại lĩnh ngộ kiếm ý, cũng chỉ miễn cưỡng xông vào tầng thứ bảy.
Tầng thứ tám, hắn cũng từng nếm thử, nhưng kết quả cực kỳ thê thảm, trừ phi hắn có thể đột phá vào Thiên Tỏa cảnh, bằng không…
Gần như không có một chút hy vọng thông qua.
Còn tầng thứ mười, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
“Công tử từng nói qua, tầng thứ mười Thí Luyện tháp, sẽ có rất nhiều biến hóa mới, thật là làm cho người ta tò mò.”
Cảnh Việt nói.
Lục Phiên thực sự đã nói qua lời như vậy, mỗi mười tầng, Thí Luyện tháp liền sẽ có một lần thay đổi, từ tầng thứ một đến tầng thứ mười, sẽ xuất hiện các sinh linh quỷ dị, bắt chước phương thức chiến đấu của bản thân người thí luyện, làm cho thí luyện giả phát hiện thiếu sót của bản thân, tìm cách đền bù.
Mà Thí Luyện tháp tầng thứ mười, vì chưa từng có ai xông tới, nên không rõ ràng lắm thử thách sẽ là cái gì.
Vào lúc này, Nhiếp Trường Khanh đặt chân đến tầng thứ mười Thí Luyện tháp.
Lần này, không có những sinh linh quỷ dị xuất hiện, Nhiếp Trường Khanh vừa vào trong đó, liền cảm giác dường như thiên địa cũng phát sinh một loại biến hóa nào đó.
Giống như áp lực khi Lục Phiên phóng thích ra gấp năm lần linh áp, làm cho Nhiếp Trường Khanh muốn động đậy một ngón tay cũng không được.
Bây giờ Nhiếp Trường Khanh hắn đã là đại tu hành giả Thiên Tỏa cảnh, thế nhưng lại giống như ngày đầu chưa bước vào tu hành giới, bị linh áp hạn chế.
Tuy nhiên, có lẽ, đây chính là phương thức tu hành của tầng thứ mười.
Nhiếp Trường Khanh khống chế xương sống, bộc phát sức mạnh toàn thân, lưng eo thẳng tắp, chống cự áp lực đáng sợ đang đè xuống.
Hắn phát hiện, trong quá trình chống cự linh áp, tốc độ rèn luyện xương cột sống trở nên nhanh hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Nhiếp Trường Khanh có chút vui mừng cùng sợ hãi.
Không chỉ như thế.
Sâu bên trong khu rừng rậm nguyên thủy của tầng thứ mười, đột nhiên bộc phát ra từng chuỗi tiếng nổ, âm thanh vang vọng như sét đánh
Có mười con cự thú, hình dáng cổ quái từ trong rừng lao ra, trên đường đi tàn phá bừa bãi, cây cối bị dày xéo nghiêng ngã, bùn đất bay tán loạn, mặt đất rung rung như địa chấn.
Nhiếp Trường Khanh một mặt chống cự với linh áp, một mặt cố gắng giơ Trảm Long lên.
Đối mặt với đám cự thú cổ quái đang xông tới, hắn muốn di chuyển thân thể để tránh né.
Nhưng mà, linh áp quá mạnh, làm cho động tác của hắn trở nên cực kỳ chậm chạp.
Căn bản không có cách nào tránh khỏi.
Nhiếp Trường Khanh phát ra một tiếng thét trầm thấp, bộc phát ra kim thuộc tính đao ý, cấp tốc chém ra một đao.
Một con cự thú bị ánh đao xé thành hai nửa, tuy nhiên, vẫn còn có gần mười con cự thú tiếp tục nhằm thẳng về phía hắn lao tới, căn bản không quan tâm đến cái chết của đồng bạn.
Nhiếp Trường Khanh lui không thể lui, lại lần nữa vung Trảm Long lên, một luồng đao khí màu vàng kim hung hăng lao ra.
Hắn nhất định phải một đao chém giết một con cự thú, không được có bất kỳ một tia chần chờ, nếu không, chỉ cần có một đao thất bại, hắn sẽ bị đám cự thú tiếp cận, đến lúc đó, trở thành miếng mồi trong miệng thú là kết quả duy nhất có thể xảy ra.
Vừa kháng cự linh áp, còn muốn vung đao chém cự thú.
Điều này đối với khả năng khống chế sức mạnh, khống chế thuộc tính đều có yêu cầu rất cao.
Nhiếp Trường Khanh đột phá nhị cực Thiên Tỏa, thế nhưng đối với khống chế sức mạnh của bản thân cũng không hoàn mỹ, còn rất nhiều tì vết.
Nhưng mà, trong lần thí luyện này, những nhược điểm đó đang rất nhanh được đền bù, trở nên càng ngày càng hoàn thiện.
Cuối cùng, Nhiếp Trường Khanh cũng chém giết tất cả cự thú, linh áp đang đè nặng trên người cũng biến mất không còn một chút dấu vết.
Toàn thân hắn bị mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, như mới từ dưới nước vớt lên, cả người mềm nhũn như một đống bùn, tay chân không còn một chút sức lực, muốn tê liệt trên mặt đất.
Tuy nhiên, Nhiếp Trường Khanh cũng không lựa chọn rời đi.
Một vầng sáng màu trắng bắn ra, hóa thành một cái cầu thang, Nhiếp Trường Khanh nhấc chân hướng về phía tầng thứ mười một bước đi.
Tầng thứ mười một, linh áp lại tiếp tục gia tăng, đạt đến gấp mười lần, mà số lượng đám cự thú đã tăng tới một trăm con.
Sau khi Nhiếp Trường Khanh cố sức chém giết được vài con, liền bị đám cự thú cổ quái này chà đạp, thân thể nghiền thành một đám bùn máu.
Trong Thí Luyện tháp.
Nhiếp Trường Khanh mở mắt ra, hơi thở dồn dập.
Càng đi lên cao, càng có thể cảm nhận được độ khó của Thí Luyện tháp.
Chống cự gấp mười lần linh áp, động tác trở nên chậm chạp, còn muốn chém ra đao khí có thể giết chết cự thú, đối với lực khống chế yêu cầu thực sự quá cao.
Tuy nhiên, mặc dù thất bại.
Thế nhưng, Nhiếp Trường Khanh cũng có thu hoạch lớn lao.
Lần này trở về xông Thí Luyện tháp, làm cho thực lực của Nhiếp Trường Khanh tăng lên một đoạn dài.
Nếu như một lần nữa đối mặt với đối thủ cũ, kim đan tứ chuyển Dương Khôn, Nhiếp Trường Khanh sẽ không khổ cực như lần đầu.
Dù cho không dựa vào may mắn, hắn cũng có cơ hội chiến thắng.
Đám người Nghê Ngọc, Nhiếp Song tò mò nhìn Nhiếp Trường Khanh.
Hỏi thăm tình huống của tầng thứ mười.
Nhiếp Trường Khanh cũng không giấu diếm, đem khảo nghiệm của tầng thứ mười nói cho mọi người.
Sắc mặt của Cảnh Việt tràn đầy ngưng trọng, dưới năm lần linh áp, liên tục chém giết mười con cự thú da dày thịt béo, có thể chịu được một đòn toàn lực của Thể Tàng cảnh đỉnh phong, yêu cầu này, nếu như đổi lại là hắn, e rằng chỉ cần vài phút là bị chà đạp đến chết.
Nhưng mà, ít nhất đây cùng là một tin tức tốt.
Tầng thứ mười, không còn giống như mấy tầng trước, chỉ có bản thân đối chiến với bản thân một cách nhàm chán.
Đám sinh linh quỷ dị kia, mỗi một lần đối mặt đều cho Cảnh Việt cảm giác tự mình đánh mình.
Ban đầu còn có chút thú vị, nhưng về sau liền không có cảm giác mới lạ nữa.
“Ta ở trong tháp ngây người mấy ngày?”
Nhiếp Trường Khanh tò mò hỏi.
“Sắp được năm ngày.”
Nghê Ngọc lấy ra một viên Tụ Khí đan bên ngoài bọc đường, nhét vào trong miệng.
Năm ngày…
Lông mày của Nhiếp Trường Khanh hơi nhảy lên, hắn vì vượt tháp, có chút quên mất thời gian.
Vội vàng đứng dậy, rời đi Thí Luyện tháp.
Đám người Nghê Ngọc, Nhiếp Song cũng dồn dập đi theo ra ngoài.
Bọn hắn về tới Hồ Tâm đảo.
Trên đảo.
Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, Ngưng Chiêu theo sát bên cạnh, chậm rãi đi dạo xung quanh.
Tà váy trắng của Ngưng Chiêu, nhẹ nhàng bay múa trong gió hồ.
Thực lực của nàng đã đến bình cảnh, chỉ kém một bước chân liền có thể đạt đến Thiên Tỏa, càng gần đến thời điểm đột phá, nội tâm của Ngưng Chiêu càng trở nên bình tĩnh.
Nghê Ngọc mua một đống dược liệu, tất cả dồn vào một cái bao to, khệ nệ ôm lên đảo.
“Công tử!”
Nghê Ngọc vừa nhìn thấy Lục Phiên, vui mừng gào to một tiếng.
Nàng vào Thí Luyện tháp, rất lâu không gặp Lục Phiên.
Lục Phiên quét mắt liếc nhìn Nghê Ngọc một cái, khẽ vuốt cằm, thực lực của nha đầu này, tiến bộ không ít, xem ra, cho dù là Nghê Ngọc, so với con rồng lười trên vai này, cũng còn chăm chỉ hơn nhiều.
Tiểu Ứng Long dường như cảm ứng được ánh mắt của Lục Phiên, thở hổn hển một hơi, quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục phun nước chơi đùa.
“Tiểu Nghê, ngươi muốn luyện chế Thối Thể đan?”
Lục Phiên nhìn xem Nghê Ngọc, hỏi.
Lấy thực lực của Nghê Ngọc hiện nay, miễn cưỡng cũng có thể luyện chế được Thối Thể đan.
So với Tụ Khí đan, Thối Thể đan cao hơn một cấp, hơn nữa nguyên liệu cũng quý giá hơn, phải sử dụng một số dược liệu có linh tính mới có thể luyện chế.
“Đúng vậy, công tử.”
Ánh mắt của Nghê Ngọc sáng lên, nàng cũng hết sức tự tin, chủ yếu là… Nàng cũng muốn thay đổi khẩu vị một chút.
Ngày ngày nuốt Tụ Khí đan, ăn đến nỗi miệng đều nhạt.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, Nghê Ngọc liền hơi khom người thi lễ, sau đó mang theo túi vải chứa đầy dược liệu rời đi, loanh quanh trên đảo một hồi, sau khi tìm được vị trí ưng ý, bèn bày ra nồi đen, đốt lửa, bắt đầu luyện đan.
Còn lại Nhiếp Trường Khanh đứng đối diện với Lục Phiên, cảm xúc của hắn lúc này rất phức tạp.
Nhiếp Trường Khanh cùng Lục Phiên trò chuyện rất nhiều, hỏi thăm một vài vấn đề còn thắc mắc trong quá trình tu hành, nhưng…
Chủ yếu là liên quan đến kế hoạch “Đồ Tiên”, Nhiếp Trường Khanh luôn cảm thấy kế hoạch kia rất nguy hiểm.
“Công tử, ngài cũng phải cẩn thận, coi chừng kế hoạch kia chỉ là bẫy rập do bọn hắn bày ra, nên có tâm phòng bị người.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Tuy nhiên, Lục Phiên chỉ cười cười, không đáp lại.
Nhiếp Trường Khanh tiếp tục nói một chút sự tình, sau đó cáo từ rời đi, hắn phải tiếp tục vào cấm vực.
Chỉ có bên trong cấm vực, hắn mới có thể tìm được đầy đủ áp lực, giúp cho bản thân tiếp tục đột phá, thực lực nâng cao một bước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận