Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 874: Đế binh, mất rồi (4)

Edit: Long Hoàng
Chỉ một cái hô hấp, Vân tộc thánh tổ cùng Đạo tộc thánh tổ đã lướt đi cự ly cực xa, đến phía trước Minh Thổ cùng Thiên Môn.
Sau Thiên Môn, đám người Lục Cửu Liên, Nhiếp Trường Khanh, Bá Vương cùng với đám tu sĩ phi thăng của hạ tam trọng thiên đang đứng lặng, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, nắm tay bóp chặt.
Trong lòng bàn tay của Lục Cửu Liên, ngũ sắc liên hoa đang không ngừng xoay tròn.
Mà trong minh thổ.
Đạm Đài Huyền lãnh khốc vô cùng, thống lĩnh âm sai đứng trên tường thành.
Chín đại thành chủ cũng dồn dập đứng sau lưng hắn, đối mặt với công phạt đáng sợ của Thánh Tổ, bọn hắn tựa hồ không muốn lui một bước nào!
“Cút!”
Mái tóc Đạm Đài Huyền tung bay, như Minh Thổ Diêm La.
Chắp tay, eo lưng thẳng tắp.
Không gian áo nghĩa phun trào.
Lục Phiên toàn thân ma khí sôi trào xuất hiện.
Chữ Lâm trận ngôn hiện trên đỉnh đầu, phảng phất như có một vòng thái dương đang phun trào.
Thời gian trường hà vung ra, muốn dùng thời gian chi lực ngăn cản hai vị thánh tổ đang xâm phạm.
“Nếu là do cổ đế “Hạo” hoặc là cường giả Thánh cảnh thi triển là lực lượng thời gian, ta còn sẽ kiêng kị một chút. . .”
Vân tộc Thánh Tổ lạnh lùng nói.
Đại Đế lô hơi hơi trút xuống, có khủng bố hỏa diễm đổ ra, đánh cho thời gian trường hà tan tác.
Lục Phiên nhíu mày, sát ý trong ánh mắt nổi lên!
Không gian lực lượng quanh thân hắn tan biến.
Thần tâm khẽ động.
Quanh thân đám người Lục Cửu Liên, Đạm Đài Huyền có không gian áo nghĩa nổi lên, dồn dập phun trào năng lượng.
Hắn muốn đem những người này truyền tống đi trước, tránh cho bị tai bay vạ gió.
Trên trán của Lục Phiên có mồ hôi lăn xuống, một lần mà truyền tống nhiều người như vậy, hắn phải chịu áp lực cực lớn.
Nhưng mà, sắc mặt của hắn vẫn lạnh lùng, trong đáy mắt tựa như có một trận đài hiển hiện.
Từng cái trận ngôn huyền ảo đang lóe lên.
Truyền Đạo đài, tựa như muốn hiện ra vào thời khắc này.
Đây là sát chiêu của Lục Phiên.
Là sát chiêu mà hắn không thể tùy tiện dùng được.
Dù sao, Truyền Đạo đài dính đến bí mật của “Hệ Thống”.
Ầm ầm!
Ở tại quanh thân của Lục Phiên, Càn, Cấn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Khôn, Đoài, tám đạo bát quái phù văn đang trôi nổi.
Trong hư vô, tựa hồ cảm ứng được gì đó.
Có sóng chấn động hơi hơi tràn ngập, nhỏ bé không thể nhận ra.
Sau một khắc. . .
Hư không trong Hư Vô Thiên nứt ra!
Khe rảnh to lớn vắt ngang!
Trong khe rảnh là một mảnh hỗn độn, không thể nhìn thấy thứ gì.
Thế nhưng. . .
Vù vù!
Hai đạo vầng sáng năng lượng bắn ra từ trong khe nứt.
Tốc độ nhanh đến cực hạn!
Mà Vân tộc thánh tổ đã xuất hiện ở trước Minh Thổ rồi.
Đám người Đạm Đài Huyền có hào quang màu xám bạc của không gian áo nghĩa bao quanh người, nhìn vị Thánh Tổ kia đang bước chân ra, muốn bước vào trong Minh Thổ.
Minh Thổ tựa như không thể gánh nổi sức nặng, toàn bộ Minh Thổ, đất rung núi chuyển.
Bỗng dưng!
Vân tộc Thánh Tổ kêu lên một tiếng sợ hãi.
Phốc phốc!
Khi đạo quang mang kia bắn xuống, hào quang của Đế lô trên đỉnh đầu hắn ảm đạm đi.
Bị lực lượng kinh khủng đánh cho uy năng hao mòn.
Vân tộc Thánh Tổ hoảng hốt vạn phần, nhanh chóng rút một chân đã đạp vào trong Minh Thổ về.
Nhưng mà, Đế lô sau khi đỡ thay hắn một đòn công kích, đã bị rơi ra, dung nhập vào trong Minh Thổ, tiến nhập vào vô tận thâm uyên bên dưới.
“Không!”
Vân tộc Thánh Tổ gầm thét, lực lượng vừa rồi là cái gì? !
Vậy mà khiến cho hắn cảm nhận được nguy cơ sinh tử tồn vong.
Hắn nhìn về phía thâm uyên nơi Đế lô rơi xuống kia, nhìn thấy được Phật tượng trên vách đá, cùng với bóng lưng mà Phật tượng đang nâng trong tay.
Con ngươi hơi hơi co rụt lại.
Chỉ cảm thấy Phật tượng kia đang nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị.
Lỗ chân lông trong nháy mắt thít chặt, lông tơ dựng đứng.
Vân tộc Thánh Tổ phi tốc rút đi.
Một bên khác, Đạo tộc thánh tổ cũng hoảng hốt kêu khóc.
Cổ đế kinh trên đỉnh đầu hắn cũng bị đánh rớt, tựa như đã mất đi Đế uy, rơi vào bên trong Thiên Môn.
Đạo tộc thánh tổ giơ tay ra muốn nhặt lên Cổ đế kinh đang rơi vào trong thiên môn.
Nhưng là. . .
Bên trong phi thăng chi địa.
Từng cái cấm khu, tựa như có người đang mở mắt nhìn hắn chằm chằm.
Khiến cho đường đường là thánh tổ một tộc như hắn, hoảng hồn rút tay về.
Xì xì xì. . .
Mà trong Hư Vô Thiên.
Hai kiện Thánh Tổ đạo binh đang ngăn trở quy tắc chi lực kia, hào quang đã triệt để phai mờ, thời gian mười cái hô hấp, thoáng cái đã qua.
Một khi Thánh Tổ đạo binh bị ma diệt, hai người bọn hắn mà còn chưa đi ra khỏi Hư Vô Thiên, bây giờ không còn Đế Binh thủ hộ, bọn hắn sợ rằng sẽ bị quy tắc chi lực băm thành ngàn mảnh!
“Đi! ! !”
Đạo tộc thánh tổ gầm thét, không cam lòng đến cực hạn!
Nhìn xem Đế Binh đã rơi vào trong Thiên Môn, trong lòng đang rỉ máu!
Đế binh, mất rồi!
Mất cả chì lẫn chài!
Cái loại lực lượng trong nháy mắt khiến cho hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong kia là cái gì?
Nếu không phải có Đế Binh bảo hộ, có lẽ hắn đã chết rồi!
Vân tộc Thánh Tổ cũng xông lên thiên không.
Hai vị Thánh Tổ không dám lưu lại, phi tốc hướng về bên ngoài Hư Vô Thiên mà chạy.
Lục Phiên nhìn hai vị Thánh Tổ đang phi tốc chạy trốn.
Không khỏi nhíu mày.
Ngẩng đầu, nhìn về phía vết nứt đang khép lại trong Hư Không kia. . .
Nheo lại mắt.
Bất quá, hiện tại không phải lúc để nghĩ những thứ này.
Không tiếp tục thôi động truyền đạo đài nữa.
Hào quang màu xám bạc quanh thân Lục Phiên bùng lên.
Xuất hiện lần nữa, đã là ở sau lưng hai vị Thánh Tổ.
Nhô tay ra, nắm lấy chân của hai vị thánh tổ.
“Hiếm có dịp tới đây, đừng đi vội a.”
Lục Phiên nói, ngữ khí chân thành tha thiết.
Nhưng mà hai vị Thánh Tổ nghe được, thì trong lòng kinh khủng muốn ói.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận