Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 203: Binh tới Đế Kinh Đại Chu

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Ánh mặt trời rạng đông dần dần xé toang đêm đen yên tĩnh.
Bên ngoài Nguyên Xích thành.
Đạm Đài Huyền mặc áo giáp, khuôn mặt trang nghiêm, hắn đứng trên chiến xa, bánh xe chiến xa lăn qua tuyết trắng để lại vệt dài trên mặt đất.
Tuyết bay khắp trời, một lớp tuyết trắng lạnh lẽo bao trùm khắp mặt đất.
Giang Li mặc áo giáp bạc, dắt theo một con ngựa đỏ hồng, ngựa thở hổn hển, giống như một ngọn lửa nóng bỏng bên trong tuyết trắng.
“Vương thượng, người không cần tham chiến cùng bọn ta.”
Giang Li nhìn Đạm Đài Huyền, nói.
Đạm Đài Huyền lại lắc đầu, khoát tay nói: “Đại Huyền binh sĩ xông pha chiến đấu, ta sao có thể núp ở phía sau?”
“Ta muốn chiến . . . Chiến đấu cùng binh sĩ.”
Đạm Đài Huyền nói chắc nịch.
Giang Li hít sâu một hơi, “Nếu vương thượng có thể tự thân lên trận, đây là chuyện tốt, khí thế của các tướng sĩ sẽ càng tăng.”
Đạm Đài Huyền cười cười, nhìn về phía Vọng Thiên thành.
Bá Vương tiến đánh Vọng Thiên thành, đại quân Tây Lương mạnh mẽ lại thêm Bá Vương là tu hành giả đẳng cấp cao, muốn công phá Vọng Thiên thành cũng không khó, thậm chí, có lẽ chiến đấu đã sớm kết thúc, Tây Lương đại quân đã chuẩn bị khởi binh phạt Đế Kinh.
Giang Li và Mặc Củ đều muốn nhanh hơn Bá Vương.
Thế nhưng, trên thực tế, Đạm Đài Huyền còn không có lòng tin, đại quân Tây Lương do Bá Vương suất lĩnh. . . Quá mạnh.
Đương nhiên, Đạm Đài Huyền cũng không có tự coi nhẹ mình, hắn tin tưởng, đại quân Đại Huyền quốc cũng không kém!
Trống trận gióng lên, cờ xí tung bay.
Tiếng kèn trầm thấp vang lên.
Giang Li trở mình lên ngựa.
“Các ngươi bảo vệ tốt vương thượng.”
Giang Li đội mũ bạc lên đầu, nhìn hai vị Huyền Vũ vệ, chân thành nói.
Sau đó, hắn cầm một cây trường thương màu bạc, hai chân thúc vào bụng ngựa, tiếng vó ngựa vang lên, bùn đất bắn tung toé.
Tiếng vó ngựa vang giữa thiên địa.
Giang Li chạy nhanh trong đại quân Đại Huyền, hô to lên câu khẩu hiệu, bảo đại quân Đại Huyền bài binh bố trận, trống trận vang lên, chậm rãi tiến đến Nguyên Xích thành.
Quá trình chiến đấu rất thảm liệt.
Bởi vì không có tu hành giả Thể Tàng cảnh mạnh mẽ như Bá Vương.
Cho nên, muốn công phá Nguyên Xích thành cũng không dễ dàng, tuy nhiên, có Mặc Bắc Khách đưa ra diệu kế công thành, lại thêm Giang Li bài binh bố trận.
Chiến đấu mặc dù tàn khốc, thế nhưng lại dễ hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng.
Nguyên Xích thành đã bị Hắc Long vệ tiếp quản, cường giả Hắc Long Thập Tam Giáp mang theo Hắc Long vệ phát động tấn công.
Đại Huyền quân lập tức thương vong thảm trọng.
Quân đội tu hành giả quả thực là cối xay thịt trong chiến trường.
Giang Li tay cầm trường thương màu bạc, trợn mắt trừng trừng, suất lĩnh Huyền Vũ vệ đại chiến cùng Hắc Long vệ.
Không có cuộc chiến nào là dễ dàng.
Đều là dùng mạng người đổi lấy thắng lợi.
Một trận chiến này, Hắc Long vệ và Huyền Vũ vệ đều thương vong thảm trọng, dù vậy, do số lượng Huyền Vũ vệ tương đối nhiều, lại không sợ chết anh dũng tiến lên.
Hắc Long vệ sợ.
Hắc Long Thập Tam Giáp thúc ngựa rút đi, bọn hắn không hiểu nổi, Huyền Vũ vệ sao lại hung tàn như thế, đánh như không muốn sống.
Đạm Đài Huyền cũng giết đỏ cả mắt, mặc dù hắn là vương thượng, thế nhưng hắn vẫn xung phong trên tuyến đầu.
Khi Hắc Long vệ cùng Hắc Long Thập Tam Giáp rút đi.
Thành chủ Nguyên Xích thành cũng không có rút theo, hắn cũng giống với thành chủ Vọng Thiên thành, muốn giữ lại chút hoài niệm cuối cùng đối Nguyên Xích thành, hắn vung vũ khí trong tay lên, lao tới chỗ Đạm Đài Huyền, bị Huyền Vũ vệ ở gần Đạm Đài Huyền giết chết.
Cuộc chiến ở Nguyên Xích thành kết thúc.
Đối với Đại Huyền quốc mà nói, một trận chiến này, cũng không dễ dàng.
Áo giáp trên người Đạm Đài Huyền đang chảy máu, hắn đi tới bên cạnh thi thể của thành chủ Nguyên Xích thành, thở dài một hơi.
Thành chủ Nguyên Xích thành có thể rút lui cùng Hắc Long vệ.
Tuy nhiên. . . Lại ngoài dự đoán của Đạm Đài Huyền, vị thành chủ này lựa chọn chết trận tại Nguyên Xích thành.
“Là nam tử hán.”
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi, sai người khiêng thi thể thành chủ Nguyên Xích thành xuống đi hậu táng.
Đại quân Đại Huyền quốc chầm chậm vào thành.
Thủ thành Nguyên Xích.
Đối với tòa thành này, Đạm Đài Huyền cũng không xa lạ gì.
Mặc Củ dễ dàng nắm giữ quyền quản lý Nguyên Xích, sau khi điều chỉnh tốt trật tự của Nguyên Xích thành, liền sai trinh sát giục ngựa vào nội thành.
Bên trong phòng tác chiến ở Nguyên Xích thành.
Nghe tin tức trinh sát truyền về, sắc mặt của các tướng lạnh đều trở nên nghiêm túc.
“Đại quân Tây Lương chưa tới một canh giờ liền công phá Vọng Thiên thành. . .”
“Bá Vương dùng lực lượng của mình đánh vỡ cửa thành, bức lui Hắc Long Thập Tam Giáp và gần trăm Hắc Long vệ!”
Trinh sát quỳ xuống đất, nói tin tức ra.
Giang Li sau khi nghe xong, cũng không khỏi hít vào một hơi.
“Không hổ là Bá Vương. . . Sức mạnh của người này, có thể ngăn cản vạn quân!”
“Tu hành giả Thể Tàng cảnh, danh bất hư truyền.”
Giang Li cảm thán.
Mặc Củ khoác áo choàng lên, dạo bước trong phòng tác chiến.
So với sự kinh ngạc và cảm khái của các võ tướng, Mặc Củ lại suy nghĩ nhiều hơn.
“So với Tây Lương, Đại Huyền quốc. . . Có một nhược điểm khó mà che giấu.”
Mặc Củ nhìn về phía Đạm Đài Huyền, nói.
“Chúng ta thiếu khuyết một người có sức chiến đấu mạnh mẽ như Bá Vương.”
Mặc Củ nghiêm túc nói.
“Nếu đến lúc đó, Đại Huyền và Tây Lương chạm mặt, sẽ gặp nhiều thua thiệt. . .”
“Chúng ta không có ai có thể đối kháng với Bá Vương, nếu Bá Vương sử dụng chiến thuật như lúc trước, một mình xông tới, bắt giết vương thượng, chúng ta nên làm thế nào? Ai có thể cản?”
Mặc Củ nói.
Giọng nói của ấm áp hắn mang theo sự nghiêm túc.
Cái vấn đề vô cùng khó giải quyết, Giang Li cũng có chút đau đầu.
“Tu hành giả Thể Tàng cảnh trên thế gian có nhiều không? Ngoại trừ đồ đệ của Bạch Ngọc Kinh ra, chỉ có Bá Vương là mạnh mẽ nhất, chúng ta có thể làm gì?”
Đạm Đài Huyền cười cười.
“Mục đích của chúng ta là chinh phạt Đại Chu, hiện tại. . . Không cần cân nhắc tới chuyện của Bá Vương!”
Đạm Đài Huyền nói.
Bên trong phòng tác chiến, mọi người đều trầm mặc.
“Đừng ủ rũ, lúc trước ta mấy lần muốn có được tiên duyên nhưng đều thất bại, các ngươi cũng không có thất vọng như vậy, bây giờ sợ cái gì? Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn.”
“Bá Vương mạnh, nhưng binh lính Đại Huyền quốc binh cũng không phải là những kẻ yếu duối!”
Đạm Đài Huyền vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói.
Võ tướng trong phòng tác chiến cũng kích động, phụ họa theo.
So với sự kích động của các võ tướng, Mặc Củ làm mưu sĩ, lại có chút bình tĩnh, hắn nhìn Đạm Đài Huyền thật lâu.
Đạm Đài Huyền mặc dù không để ý, thế nhưng Mặc Củ lại không thể không quan tâm.
Cho nên. . .
Hắn thối lui ra khỏi phòng tác chiến.
Đạm Đài Huyền lưu lại một phong thư sau đó giục ngựa rời khỏi Nguyên Xích thành.
Hắn một thân một mình đi lên phía bắc.
Tan biến trong gió tuyết.
Thể Tàng cảnh trên thế gian, ngoại trừ đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, còn có một người có thể khắc chế Bá Vương.
. . .
Đế Kinh.
Lão thái giám cúi đầu thấp xuống, đi lại vội vàng.
Hắn đi vào Tử Kim cung, chạy vội vào đại điện.
Vũ Văn Tú ngồi trên long ỷ, con mắt lim dim, dường như đang nghỉ ngơi.
Lão thái giám khom người, mở miệng nói: “Bệ hạ. . . Chiến báo ở tiền tuyến truyền về.”
Trong đại điện an tĩnh rất lâu.
Sau đó, Vũ Văn Tú mở mắt ra, nói: “Nói.”
Nếu là trước kia, Vũ Văn Tú khẳng định đã không kịp chờ đợi, giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng bây giờ, Vũ Văn Tú lại bình tĩnh lạ thường.
“Đại quân Tây Lương dưới sự chỉ huy của Hạng Thiếu, chưa tới một canh giờ đã công phá Vọng Thiên thành, thành chủ chết trận. . .”
“Nguyên Xích thành cùng Đại Huyền quân giằng co bốn canh giờ, Hắc Long vệ không địch lại đại quân Đại Huyền nên đành rút lui, thành chủ Nguyên Xích thành chết trận, Nguyên Xích thành bị công phá.”
“Thông An thành bị võ tướng Hứa Sở từ Tây Lương suất lĩnh đại quân công phạt, khổ chiến ba canh giờ, Thông An thành mở cửa thành nghênh đón đại quân Tây Lương, lựa chọn đầu hàng. . .”
Trong đại điện hết sức an tĩnh.
Chỉ còn lại giọng nói của lão thái giám, từng chiến báo thua trận, khiến cho không khí trong đại điện có mấy phần cổ quái.
Lão thái giám nói xong, lén nhìn Vũ Văn Tú.
Nếu là ngày xưa.
Nghe đến mấy lời này, Vũ Văn Tú đã sớm kêu la như sấm.
Nhưng mà. . .
Bây giờ Vũ Văn Tú lại rất bình tĩnh, bình tĩnh ngoài dự liệu của lão thái giám.
“Bệ hạ, hiện tại lục đại hộ thành, có tam đại hộ thành thất thủ. . .”
Lão thái giám nói.
Vũ Văn Tú khoát tay áo, “Trẫm biết.”
Vũ Văn Tú vuốt vuốt huyệt thái dương, nhìn về phía lão thái giám, nói: “Lục đại hộ thành, ba thành bị công phá, Bắc Lạc thành thùng rỗng kêu to, trên cơ bản đại quân Bắc Quận và Tây Quận đều có khả năng tiến quân thần tốc. . .”
Vũ Văn Tú híp mắt lại, đứng thẳng lên.
Hắn chắp tay, dạo bước đi.
Sau đó, nói: “Truyền lệnh của Trẫm, mệnh lệnh cho thành chủ Bình Nam thành cùng Túy Long thành suất lĩnh quân lui về Đế Kinh, tập kết binh lực, đối kháng phản quân!”
Vũ Văn Tú nói.
Chờ từng cái hộ thành bị công phá, còn không bằng tập kết lực lượng lại.
Huống chi, Vũ Văn Tú cũng không phải là không có thủ đoạn.
Hắn nheo lại mắt, lấy hai phong thư từ trên long ỷ ra, vỗ vỗ nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận