Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 817: Chế tạo phi thăng chi môn, nhân hoàng cầu trường sinh (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
“Không biết……nếu bố trí tuyệt thiên trận, dùng sức mạnh của sát trận, có thể giết chết chết một thánh tổ không nhỉ?”
Lục Phiên suy tư.
Lúc trước trong Nguyên Từ Thiên, thánh tổ thượng giới chỉ cần đơn giản phóng thích ra khí cơ thôi, đã khiến cho Lục Phiên hiểu được, hắn bây giờ, tuyệt đối không phải là đối thủ của thánh tổ đó.
Thánh tổ cho hắn áp lực thực sự là quá lớn.
Có lẽ……
Lục Phiên cảm thấy, bản thân đạt đến luyện khí tầng chín hoặc là tầng mười, là có thể đánh thắng được cấp thánh tổ.
Đối với phần thưởng cuối cùng.
“Tư cách thăng cấp linh cụ……”
Lục Phiên thì thầm.
Mặc dù phần thưởng này có vẻ không hấp dẫn, nhưng đối với Lục Phiên mà nói, phần thưởng này có thể là thiết thực, đơn giản và dễ hiểu nhất.
Ô ô ông……
Giơ tay lên.
Phượng linh kiếm cùng linh áp bàn cờ phân biệt bay lơ lửng.
【Phượng linh kiếm】hạ phẩm thiên giai.
【Linh áp bàn cờ】hạ phẩm thiên giai.
Lục Phiên nhìn hai kiện pháp khí, bàn cờ linh áp vốn chẳng qua chỉ là linh cụ địa giai, nhưng mà, sau khi Lục Phiên không ngừng nuôi dưỡng, đã thăng cấp, lúc này đã đạt đến thiên giai thứ tầng.
Linh áp bàn cờ vốn chính là loại linh cụ phát triển, ngay từ lúc bắt đầu theo Lục Phiên, chẳng qua chỉ là hạ phẩm huyền giai.
Lúc đó, Lục Phiên mới chỉ là luyện khí tầng hai mà thôi.
Lúc này, luyện khí tầng bảy, linh áp bàn cờ cũng bước vào thứ tầng thiên giai.
“Cho nên……Nên đem tư cách này, dùng lên kiện linh cụ sao?”
Lục Phiên suy tư.
Cuối cùng, Lục Phiên thu hồi phượng linh kiếm.
Lựa chọn bàn cờ linh áp, chủ yếu là vì, Lục Phiên bây giờ cũng là một vị luyện khí đại sư, dùng trình độ của hắn, luyện chế ra linh cụ thiên giai là kiếm không khó.
Nếu như phượng linh kiếm không đủ dùng……
Cùng lắm là nấu lại.
Nhưng mà, linh cụ loại bàn cờ, Lục Phiên lại có chút không nắm rõ.
Đừng nhìn linh áp bàn cờ lúc đầu bất quá chỉ là huyền giai, nhưng mà, lúc này lại có uy năng không hề thua kém gì phượng linh kiếm.
“Ô ô ông……”
Lúc Lục Phiên sử dụng tư cách thăng cấp linh cụ.
Trên bàn cờ linh áp, một ánh sáng yếu ớt vụt qua.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, lại biến mất, biến về vẻ ngoài đơn giản bình dị.
Nhưng mà, Lục Phiên lại có thể cảm nhận được……bàn cờ linh áp bây giờ, vô cùng đáng sợ!
【linh áp bàn cờ 】thượng phẩm thánh giai, có được năng lực phóng thích “lĩnh vực”, trong linh vực, linh áp tăng lên gấp mười lần.
Nhìn giới thiệu linh áp bàn cờ.
Lục Phiên thoáng ngạc nhiên, vậy mà không ngờ đến, sau khi linh áp bàn cờ thăng cấp, vậy mà lại có uy thế đến vậy.
Thật là có thể phóng thích lĩnh vực!
“Không sai.”
Lục Phiên rất hài lòng, lần đề thăng này, cũng không phải là thiệt thòi.
Chỉ đơn giản là đề thăng linh áp bàn cờ lên thôi, cũng khiến cho thực lực Lục Phiên so với lúc trước, có sự nhảy vọt cực lớn.
Lấy hộp cờ ra, Lục Phiên xắn tay áo, bắt đầu ung dung đặt cờ lên bàn cờ.
……
Rầm ầm ầm!
Ngoài Ngũ Hoàng.
Sương mù nồng đậm quẩn quanh, phúc thiên trận khởi động lần nữa, nhật quỹ khổng lồ trôi nổi, dòng sông thời gian trào ra, bắt đầu không ngừng uốn lượn bay xung quanh Ngũ Hoàng.
Giờ khắc này, Bình Dương Thiên, Huyết Sát Thiên và Nguyên Từ Thiên, dưới tam trọng thiên đã sớm loạn thành một mớ rồi.
Thượng giới phong bế chặt đứt đường phi thăng, chuyện này đối với hóa tiên cảnh dưới tam trọng thân mà nói lại là đả kích khổng lồ cỡ nào.
Nhưng mà, không ai dám chất vấn thượng giới.
Bởi vì, kỳ thực thế nhân dưới tam trọng thiên đều rất rõ ràng, thánh tộc thượng giới căn bản chưa từng để ý đến sinh linh dưới tam trọng thiên, thượng giới từ trước đến nay luôn có tư thái cao cao tại thượng, quan sát hạ giới.
Mà bây giờ chặt đứt đường phi thăng, đối với bọn họ mà nói, cũng giống như đóng đại môn hậu viện nhà mình mà thôi.
Nguyên Từ Thiên, có hóa tiên cảnh muốn xông lên thượng giới.
Thế nhưng, lại bị thượng giới đánh nát thân thể, nguyên thần cũng suýt nữa bị trảm, hấp hối, ngã xuống phàm trần.
Thượng giới đóng chặt của phi thăng, thậm chí còn chả thèm để lại một cái lỗ chó.
Vô số cao võ thế giới dưới tam trọng thiên, khắp nơi đều là tiếng than khóc.
Mà Ngũ Hoàng bỏ qua tất cả những điều này.
Lục Phiên khởi động lại phúc thiên trọng, hơn nữa còn vận chuyển đại trận thời gian, lại để cho Ngũ Hoàng vào thế mắt không thấy tai không nghe những chuyện bên ngoài, một lòng phát triển trong mù mờ.
……
Đại lục Ngũ Hoàng.
Đỉnh Bất Chu Sơn.
Trên đỉnh cao, bốn mùa như xuân, muôn hoa khoe sắc, cảnh đẹp mê hồn.
Trên một tảng đá xanh, thiếu nữ Trúc Lung từ từ nhắm hai mắt, hai chân khép lại, cầm lấy một cây sáo, từ từ thổi, tiếng sáo trúc dài ngân nga trên đỉnh cao.
Bỗng dưng.
Một chùm ánh sáng xám bạc lóe lên.
Có thân ảnh ngồi trên bánh xe lăn lên những chiếc lá rơi trên mặt đất đi lên đỉnh núi.
Lục Phiên ngồi trên thiên nhận ỷ, bạch y phất phới, xuất hiện trên đỉnh bất chu.
Tiếng sáo trúc du dương chợt tắt lịm.
Trên gương mặt xinh đẹp của Trúc Lung toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
“Cha!”
Thân hình Trúc Lung tựa như thuấn di, xuất hiện bên thân Lục Phiên, vậy mà không nhấc lên một chút gió nào.
“Không tồi, tu vi lại tăng lên rồi.”
Lục Phiên cảm nhận được trong trong cơ thể Trúc Lung có khí cơ vô cùng cường đại, cười cười.
Trúc Lung ngại ngùng cười cười, hai má lúm đồng tiền xinh xắn nở ở khóe miệng.
Lục Phiên giơ tay lên, trong lòng bàn tay của hắn, có một hạt giống tỏa ra màu sắc rực rỡ.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Lục Phiên cười cười.
Từ từ ném hạt giống ra ngoài.
Hạt giống bay ra trong phút chốc, hóa thành một vầng sáng rực rỡ bay ngang bầu trời.
“Đi trồng cái cây, tiện thể ghé sang thăm nha đầu ngươi.”
Lục Phiên nói.
Khi hạt giống rơi xuống, nhẹ nhàng rung rinh, giống như một mảnh đang bay phất phơ, từng chút từng chút lấp đầy đất sâu.
Trúc Lung nghe thấy Lục Phiên đến thăm nàng chỉ là thuận tiện, trong lòng có một thoáng buồn và hụt hẫng.
Đột nhiên.
Lại cảm thấy, cả đại địa đều đang chấn động, mơ hồ có năng lượng hùng hồn tựa như cơn sóng quét qua toàn bộ Ngũ Hoàng.
Sau đó.
Bùn trên đất vỡ ra, một lá chồi lớn lên, giống như một con mãnh thú lại như dòng nước lũ bắt đầu lớn lên nhanh chóng!
Một trượng, mười trượng, trăm trượng, ngàn trượng, vạn trượng!
Rất nhanh!
Thân cây rậm rạp này cao tới vạn trượng, lá cây rậm rạp xanh um xum xuê, từ trong đó còn khuếch tán ra dao động kỳ bí.
“Đây là Thiên Đạo thụ, dùng hỗn độn chi lực tưới vào, bây giờ chẳng qua là cây giống……”
Lục Phiên cười cười
“Cảm ngộ thật tốt đạo ý từ cây này khuếch tán ra, đối với ngươi có chỗ tốt.”
Lục Phiên nói.
Trong lòng Trúc Lung bỗng trở nên vui vẻ, quả nhiên, nàng vẫn là nữ nhi được cha xem trọng nhất.
Vậy mà lại đặt bảo vật loại này ở bên cạnh nàng, đây là bởi vì suy nghĩ cho tu hành của nàng!
Lúc Trúc Lung quay đầu, lại phát hiện Lục Phiên đã sớm biến mất không thấy đâu, chỉ còn sót lại tàn ảnh của không gian áo nghĩa.
Cơn gió đang thổi qua.
Xột xoạt xột xoạt.
Một chiếc lá thiên đạo thụ lơ lửng, rơi vào trong lòng bàn tay Trúc Lung.
Ô ô ông……
Dưới cơn gió quét qua, thiên đạo thụ cao vạn trượng, phảng phất có âm thanh đại đạo huyền bí đang trào dâng.
Trong lòng Trúc Lung, đối với thiên phú lý giải thần thông, vậy mà càng ngày càng rõ ràng.
Cảnh trong bắc quận vậy mà lại đột nhiên xuất hiện một gốc đại thụ che trời.
Vô số người tu hành cảm nhận được trời đất chấn động mạnh mẽ.
Hết người này đến người khác tìm tới.
Đám người Bá Vương, Đường Nhất Mặc, Đỗ Long Dương, cũng lần lượt rơi xuống dưới gốc đại thụ che trời này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận