Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1551: Huỷ diệt và sáng tạo (đại kết cục) (2)

Lục Cửu Liên đeo kiếm Thanh Liên bên hông, ánh mắt bình thản, đứng thẳng, nhàn nhạt nói. Lục Cửu Liên bây giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Thánh Nhân, thực lực khá mạnh.
Là Thánh Nhân nhân tộc, vừa mở miệng, hắn đã gây chú ý.
“Ngươi chưa từng vào cửa, ngươi biết được gì?”
Có cường giả mở miệng chất vấn.
Bọn họ cho rằng Lục Cửu Liên đang cố gắng ổn định lòng quân.
Lục Cửu Liên cười.
Đưa tay ra sau lưng, lơ lửng trước cửa.
Thân hình hắn vô cùng nhỏ bé, so với cánh cổng hỗn độn chống đỡ trời đất kia, nhỏ bé như kiến.
“Ta không biết chuyện gì đã xảy ra sau cánh cửa.”
“Nhưng, Lục Phiên có chết hay không, ta chắc chắn biết”
Sau đó, mang theo tiếng cười nhẹ, Lục Cửu Liên từ từ mở miệng: “Bởi vì, ta là phân thân của hắn.
Câu nói này, đè nén trong lòng Lục Cửu Liên, vô số năm tháng.
Bây giờ, hắn cuối cùng cũng chọn nói ra.
Giống như một bí mật giấu trong lòng, bây giờ, cuối cùng cũng công bố với mọi người.
Thực ra Lục Cửu Liên đã sớm đoán được, mãi đến gần đây mới xác định được.
Hắc Bạch Nữ Hoàng tuy kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy như đã đoán trước được.
Nhiếp Trường Khanh, Tư Mã Thanh Sam, Bạch Thanh Điểu, Bá Vương, Đường Nhất Mặc và những người khác đều kinh ngạc…
Cái gì?!
Lục Cửu Liên lại là phân thân của Lục thiếu chủ?
Bởi vậy tốc độ tu luyện của Lục Cửu Liên mới nhanh như vậy, bởi vậy tên này, vẫn luôn đè nặng lên người tu luyện của Ngũ Hoàng, vẫn luôn đi đầu trên con đường tu luyện
Hóa ra… Lục Cửu Liên, là một kẻ gian lận!
Sau khi nhìn nhau, mọi người trong lòng chấn động, sau đó đối mặt với nhau, thì từ từ thở ra một hoi.
Tâm trạng của họ đều tốt hơn không ít, hóa ra, Lục Cửu Liên là phân thân của Lục thiếu chủ, đây là điều mà mọi người không bao giờ ngờ tới.
“Ta là phân thân của Lục Phiên, mà ta không chết, không có bất kỳ điều bất thường nào, chứng tỏ, Lục Phiên vẫn sống tốt, không chết.
Lời nói của hắn khiến ánh mắt của mọi người đều sáng lên.
Hắc Bạch Nữ Hoàng càng là một cái chớp mắt xuất hiện bên cạnh hắn, không sai, chỉ cần theo dõi Lục Cửu Liên, Lục Cửu Liên tử nạn, hoặc xuất hiện bất kỳ điều bất thường nào, thì có thể suy ra được kết cục của Lục Phiên sau cánh cửa.
Tuy nhiên, mặc dù Lục Cửu Liên nói như vậy, nhưng mọi người đều không thể có bất kỳ sự lơ là nào, vẫn duy trì tư thế chiến đấu, luôn sẵn sàng chống lại sự tồn tại sẽ bước ra khỏi cánh Diệt Thế chi Môn.
Lục Phiên cảm thấy mơ hồ, như bị nhét vào máy giặt, liên tục quay, liên tục lăn. Đầu váng mắt hoa, trước mắt như có vô số ngôi sao nhỏ đang xoay tròn. Không biết đã qua bao lâu, là một năm, hay là ức vạn năm dài đằng đẵng?
Cuối cùng Lục Phiên cũng cảm thấy bình ổn ập đến.
Hắn từ từ mở mắt, muốn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, thế nhưng, xung quanh lại là một màn sương mù đen đặc vô cùng.
Màn sương mù này không bình thường, hiện ra màu đen, nhưng mỗi một luồng sương mù đều ẩn chứa hơi thở hủy diệt vô cùng đáng sợ.
Sức mạnh của mỗi một luồng sương mù đều không yếu hơn mũi tên hỗn độn mà Lục Phiên bắn ra bằng Ngũ Hoàng Cung.
“Đây chính là thế giới của cánh cổng? Một mảnh hỗn độn…”
Lục Phiên nín thở, sợ rằng màn sương mù đen này sẽ làm nổ tung thân xác hắn.
Hắn ngồi xếp bằng trên ghế ngàn lưỡi dao, điều khiển ghế ngàn lưỡi dao từ từ tiến về phía trước, thần thức tản ra, muốn thăm dò mọi thứ trong màn sương mù đen, nhưng lại phát hiện căn bản
không thể thăm dò ra được.
Màn sương mù này không phải là vật chất ngăn cách thần thức, nhưng vì lực lượng quá mạnh khiến thần thức căn bản không thể tản ra và lan tỏa quá xa trong đó.
“Người gõ cửa trước đó là ai?”
“Người đó… ở đâu?”
Lục Phiên nheo mắt, trong mắt lóe lên vô số tia sáng.
Ngay khi hắn không biết phải làm sao.
Trong màn sương đen, lại có ánh sáng lóe lên, Lục Phiên nhìn về phía đó, không khỏi sửng sốt.
Đó chính là chìa khóa cắm vào cánh cổng.
Lúc này chìa khóa giống như một ngọn đèn sáng, lơ lửng trong bóng tối vô tận, chỉ dẫn Lục Phiên tiến về phía trước.
Lục Phiên vội vàng đuổi theo, bây giờ, đi theo chìa khóa này, có lẽ là lựa chọn duy nhất của hắn. Nếu không, hắn sẽ phải đối mặt với việc lạc lối trong nhất phiến bóng tối này.
Không biết đã đi theo chìa khóa bao lâu, ít nhất, Lục Phiên cảm thấy hắn đã bộc phát toàn lực để bay, với thực lực hiện tại của hắn, bộc phát toàn tốc, băng qua Thái Cổ tinh không cũng không cần
tốn nhiều thời gian.
Chìa khóa phát ra ánh sáng yếu ớt ở phía trước, bắt đầu dừng lại, không còn tiến về phía trước nữa.
Ánh mắt Lục Phiên sáng lên, cuối cùng cũng đến nơi rồi.
Thế nhưng, điều khiến thân thể Lục Phiên đột nhiên cứng đờ là.
Chìa khóa đó… lại bị một bàn tay trắng nõn nắm lấy.
Giống như tiếng sấm nổ bên tai.
Thân thể Lục Phiên đột nhiên căng thẳng, Bất Diệt ma khu bùng nổ, Linh Áp Kỳ Bàn thức tỉnh.
Một bóng người mơ hồ, trong màn sương mù đen đặc tràn ngập hơi thở hủy diệt, phác họa hiện ra. Lục Phiên nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ đó.
Hắn hiểu rõ, nếu sau cánh cổng này không có sinh linh thứ hai tồn tại, thì sự tồn tại nắm giữ chìa khóa này, có thể là sự tồn tại đã hủy diệt Thái Cổ tinh không vô số kỷ nguyên, mang đến bóng ma tâm lý cho Hắc Bạch Nữ Hoàng, mang đến tai họa cho Thái Cổ tinh không, sinh linh vô thượng! “Nhân tộc?”
Lục Phiên nheo mắt, dáng vẻ mà đối phương phác họa ra, quả thực là dáng vẻ của con người. Đối phương nắm lấy chìa khóa, nghịch ngợm chìa khóa, từng bước một đi ra khỏi màn sương mù den.
Cuối cùng, Lục Phiên cũng có thể nhìn rõ dáng vẻ của đối phương một cách mơ hồ.
Thế nhưng, vừa nhìn, Lục Phiên đột nhiên sửng sốt.
Đồng tử co lại, hơi thở nghẹn lại.
Ý thức như thể đã phải chịu một cú sốc lớn.
“Sao có thể?!”
Lục Phiên không thể tin nổi, cảm thấy như có một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống tận lòng bàn chân.
Tạo hóa lộng nhân ?
Hay là sinh linh trong cánh cổng này đang trêu đùa hắn?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận