Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 355: Thần cách, độ kiếp phi thăng (2)

Người dịch: Duy Cường
Đường cong trong đôi mắt của Lục Phiên nhảy lên.
Hắn thấy được cuộc nói chuyện của Á Lực vương cùng phó quan.
“Thần cách?”
“Có chút thú vị…”
Sắc mặt của Lục Phiên trở nên cực kỳ lạnh lùng.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng nhấn vào trong hư không một cái.
Sau một khắc.
Viên yêu tinh trong tay của viên phó quan đột nhiên đâm vào trong ngực của hắn, phốc phốc…
Phó quan có chút hoảng hốt, lúc này, hắn phát hiện viên yêu tinh phảng phất không chịu sự khống chế của bản thân, cực kỳ bạo lực xé rách lồng ngực của hắn, máu tươi giàn giụa phun ra ngoài, nhuộm đỏ viên yêu tinh.
Viên yêu tinh chậm rãi chìm vào bên trong lồng ngực của hắn, cuối cùng hòa tan hoàn toàn, biến mất không còn một chút dấu vết.
“Vương…”
Phó quan bắt đầu hoảng sợ, hình ảnh quỷ dị như thế này, tạo nên sự đả kích cực kỳ to lớn về mặt tâm lý.
Đồ chơi quỷ quái này, vậy mà chạy vào trong cơ thể của hắn?
Một nỗi đau đớn cực kỳ khủng khiếp, bỗng nhiên lan tràn khắp toàn thân của viên phó quan, khiến cho hắn có cảm giác, mỗi một tấc máu thịt trên thân thể dường như đang bị một luồng sức mạnh tàn bạo xé rách.
Miệng mũi của hắn không ngừng phun máu, viên phó quan thống khổ quỳ rạp xuống đất, thân hình không ngừng co giật…
Á Lực vương cũng giật mình hoảng sợ.
Vội vàng đem toàn bộ yêu tinh trên người ném xuống đất…
Khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn của viên phó quan, làm cho Á Lực vương cực kỳ sợ hãi.
Hắn vốn cho rằng, những viên yêu tinh này là bảo vật, không ngờ rằng, lại là độc dược lấy mạng người.
Đây chính là trừng phạt mà Lục Phiên dành cho bọn hắn.
Không phải là muốn từ trên yêu tinh vơ vét chỗ tốt, đạt được sức mạnh sao?
Vậy phải chuẩn bị trả giá đắt.
Khác với lối tu hành bình thường, muốn từ trên yêu tinh đạt được sức mạnh, liền phải chịu đựng đau đớn mà người thường không thể chịu đựng nổi.
Viên phó quan ngã trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, máu tươi trong miệng liên tục tràn ra ngoài.
Á Lực vương hoảng hốt.
Nhưng mà, từ bên ngoài, cách xa nghìn vạn dăm, ngón tay của Lục Phiên hơi nhảy lên một chút.
Lập tức, một viên yêu tinh đang nằm trên mặt đất liền bắn mạnh lên, cấp tốc bay về phía Á Lực vương.
“Không…. Không muốn….”
Lúc này, trong tâm lý Á Lực vương có chút bài xích những viên yêu tinh này.
Nhưng mà, có một luồng sức mạnh vô hình, làm cho hắn căn bản không có cách ngăn cản cùng tránh né.
Phốc phốc!
Viên tinh thể bốn mặt đập trúng cái trán của Á Lực vương, làm vỡ ra một lỗ nhỏ, chui vào trong đó.
Lập tức, Á Lực vương ôm đầu, đau đớn đến mức khuôn mặt trở nên vặn vẹo, thân thể vô lực quỳ rạp trên mặt đất, hàm răng cắn chặt, từ bên trong từng tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên liên hồi…
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Đường cong trong đôi mắt của Lục Phiên tán đi.
Hắn không tiếp tục để ý đến Á Lực vương.
Kết quả cuối cùng của Á Lực vương, Lục Phiên cũng không rõ ràng, cũng không quan tâm, nếu có thể chịu đựng được đau đớn trong qua trình dung hợp thần cách, tự nhiên sẽ thành công sống sót.
Thế nhưng, nếu không cách nào chịu đựng nổi.
Như vậy… Chỉ có một con đường chết.
Nếu như dung hợp yêu tinh, vậy Á Lực vương sẽ trở thành tên yêu tu đầu tiên trong thiên địa.
Yêu tu, cùng yêu tộc không giống nhau.
Chính là nhân loại dùng phương pháp tu hành của yêu tộc để tu luyện, như vậy sẽ được gọi là yêu tu.
Ánh mắt của Lục Phiên hơi nheo lại, hắn cảm thấy phương hướng của Võ Đế thành, có một luồng khí tức càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Kế hoạch “Đồ Tiên”... Bắt đầu.
Hắn, cũng nên xuất phát.
. . .
Bên ngoài Võ Đế thành, trên dãy núi mà Bồ Tát miếu tọa lạc.
Khí thế của thiên địa vào lúc này phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nữ Đế Nghê Xuân Thu độ kiếp, lôi phạt cực kỳ đáng sợ, giống như một thanh thần đao, muốn đem thiên địa cắt ra thành hai nửa.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên.
Nữ Đế không hề sợ hãi, đại hồng bào sau lưng xoay tròn, nàng vươn tay, vỗ một chưởng về hướng lôi kiếp đang đánh xuống.
Linh khí đầy trời hội tụ lại, cùng lôi phạt va chạm lẫn nhau.
Lôi đình tiêu tán.
Thân hình của Nữ Đế rơi xuống trước miếu Bồ Tát, tuyết trắng vỡ ra thành hạt nhỏ li ti như hạt gạo, bay tán loạn khắp nơi, thậm chí hóa thành hơi nước.
Nữ Đế thở nhẹ ra một hơi.
Bên trong miếu, đám người Nhiếp Trường Khanh cực kỳ hồi hộp, ngay cả hơi thở cũng bị đè nén, không dám thở mạnh một hơi.
Mạc Thiên Ngữ cũng không kịp vì mai rùa của hắn mà đau lòng, ít nhất ba viên tiền đồng vẫn còn nguyên vẹn.
Còn mai rùa, trở về lại tìm cái khác.
“Đồ Tiên, bọn hắn muốn làm như thế nào để đồ tiên?”
Mạc Thiên Ngữ hỏi.
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh ngưng lại: “Ta cũng chỉ là suy đoán, có lẽ bọn hắn muốn chờ Nữ Đế độ kiếp thành công, phi thăng Tiên giới, đến lúc đó… Đi theo vào Tiên giới, đồ Tiên!”
“Tiến vào Tiên giới?” Mạc Thiên Ngữ hít một ngụm khí lạnh.
Cuối cùng hắn cũng biết được cảnh giới của các đại lão là như thế nào.
Rầm rầm rầm!
Nữ Đế độ kiếp, thanh thế rất hùng vĩ.
Dù sao cũng là Nguyên Anh cực hạn, Anh Biến cảnh giới cường giả, uy thế lúc độ kiếp, so với Thiên Tỏa kiếp đáng sợ hơn nhiều lắm.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương nheo lại.
Hắn chậm rãi đứng dậy, nắm chặt trường thương trong tay…
Bên kia, Viên Thượng đại sư lấy ra một cây Cửu Hoàn tích trượng, nặng nề chống trên mặt đất.
Thiên Hư công tử giơ một bàn tay ra, trong lòng bàn tay có mấy thanh tiểu kiếm nằm xếp hàng chỉnh tề.
Diệp Thủ Đao một tay cầm đao, lẳng lặng chờ đợi.
Bọn họ đều là cường giả đệ nhất thiên hạ, tất cả đều có sự kiêu ngạo của bản thân, không muốn trở thành quân cờ của người khác.
Cho nên, bọn hắn muốn lật đổ bàn cờ, khiêu chiến người đánh cờ.
Phi thăng Tiên giới… Tất cả những thứ này, chỉ là một lời nói dối, một cái bẫy lừa gạt thế nhân mà thôi.
Oanh!
Cuối cùng.
Khi luồng thiên kiếp sau cùng từ trên chín tầng trời hạ xuống.
Đám người Đỗ Long Dương đều tỏ vẻ cực kỳ cảnh giác.
Nữ Đế phát ra một tiếng hét, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ, vung ra đầy trời mưa kiếm.
Vô số bóng kiếm cùng lôi kiếp va chạm lẫn nhau.
Thì ra, Nữ Đế còn là một vị kiếm khách đỉnh cấp.
Kiếm ý của nàng, liên miên rả rích như mưa thu, không chỗ nào không có.
Kiếm khí va chạm cùng lôi đình, từng chút từng chút mài nhỏ luồng lôi kiếp cuối cùng này.
“Chuẩn bị.”
Đỗ Long Dương nói thầm.
Không chỉ là hắn.
Các cường giả khác, sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Ầm ầm!
Sắc trời bắt đầu thay đổi, trên không trung của miếu Bồ Tát xuất hiện hào quang bảy màu, còn có khí tức của bản nguyên mạnh mẽ tràn ra.
Lúc này, Nhiếp Trường Khanh, Mạc Thiên Ngữ chỉ cảm thấy, tinh thần của bọn hắn phảng phất trở nên thông suốt, một ít nghi vấn trong lúc tu hành đều trở nên cực kỳ dễ dàng lĩnh ngộ, đạo hạnh trong tíc tắc tăng lên một đoạn không nhỏ.
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Mạc Thiên Ngữ không bỏ lỡ thời cơ, nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống, tập trung tinh thần cảm ngộ.
Nữ Đế độ kiếp, trên người có thương tích chằng chịt, nàng ngẩng đầu lên, phảng phất muốn nhìn xuyên qua chín tầng trời, khám phá bí ẩn đã che giấu tu hành giả của Thiên Nguyên đại lục suốt thời gian qua.
Trên bầu trời, hào quang rực rỡ buông xuống.
Đó là ánh sáng bản nguyên, rắc vào trên thân Nữ Đế, khiến cho thương tích trên người của nàng, tại thời khắc này nhanh chóng khỏi hẳn.
Trạng thái lập tức được khôi phục đến đỉnh phong.
Một luồng sức mạnh kỳ dị từ trên không trung hạ xuống, dường như đang muốn lôi kéo Nữ Đế hướng về bầu trời bay đi.
Phi thăng!
Thân hình của Nữ Đế chậm rãi trôi nổi lên.
Bỗng nhiên.
Bầu trời nứt ra một khe hở khổng lồ.
Ánh mắt của Nữ Đế nhìn chằm chằm vào bên trong vết nứt, nàng mơ hồ nhìn thấy một tòa tiên cung nguy nga tráng lệ.
Linh khí mênh mông từ bên trong lan tràn ra.
“Tiên giới?”
Nữ Đế nhẹ giọng thầm thì, ánh mắt có chút mờ mịt, Tiên giới… Thực sự là một cái âm mưu hay sao?
Một luồng sức hút khổng lồ, mang theo nàng hướng về bên trong Tiên giới bay đi.
Cùng lúc đó.
Bốn phía dãy núi có từng luồng khí tức cường đại bắn ra.
Đỗ Long Dương hét lên một tiếng.
Cả người bộc phát ra một vầng sáng màu vàng cực kỳ chói mắt, giống như mặt trời ban trưa, mũi thương bùng nổ, hóa thành một cột sáng màu vàng óng.
“A di đà phật.”
Viên Thượng đại sư dựng một bàn tay trước ngực, trong miệng tụng niệm phật hiệu, thân thể cũng nhanh chóng phóng lên trời, chung quanh thân hình có một tôn Kim Thân Cổ Phật hiện ra.
Diệp Thủ Đao quát lên một tiếng chói tai, đao khí đen kịt xông về phía bầu trời, hóa thành hình một thanh đao, mang theo thân thể của hắn, chém về không trung.
Thiên Hư công tử tức giận gầm thét: “Đỗ Long Dương, đến lúc này, họ Lục kia còn chưa xuất hiện, quả nhiên hắn lừa các ngươi.”
Tuy nhiên, mặc dù trong miệng nói như vậy.
Nhưng động tác của hắn cũng không chậm.
Bàn tay của Thiên Hư công tử vung lên.
Từng thanh tiểu kiếm đón gió phát ra muôn vàn bóng kiếm, hóa thành một thanh đại kiếm che trời, bao bọc lấy hắn, xông về phía Tiên giới.
Bốn vị cường giả, hóa thành bốn luồng ánh sáng, xông vào không trung.
Nữ Đế bị một luồng sức hút vô hình hút vào vết nứt.
Mà đám người Đỗ Long Dương.
Cũng muốn đi vào theo.
Tuy nhiên…
Phía sau vết nứt.
Đột nhiên xuất hiện một bàn tay cực kỳ khổng lồ, che khuất bầu trời.
Chụp về phía bốn người bọn hắn.
Bên trong miếu Bồ Tát.
Nhiếp Trường Khanh đang chìm đắm trong tu hành, trong lòng đột nhiên run lên.
Hắn mở mắt ra, nhìn về phía bức tường không khí.
Lập tức phát hiện…
Bức tường đang rung động dập dờn, như mặt nước bị một viên đá ném vào, tạo nên những luồng sóng gợn.
Sau đó…
Thanh âm của bánh xe nghiền trên mặt đất chậm chạp vang lên.
Một thân ảnh mặc áo trắng ngồi nghiêm chỉnh trên xe lăn, chậm rãi xuất hiện trong ngôi miếu Bồ Tát cũ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận