Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 241: Vương thượng, ngài còn cười ra tiếng (1)

Người dịch: Duy Cường
La Thành cõng Bạch Thanh Điểu trở về, từng bước một, thân thể đội lấy mưa tuyết, cuối cùng cũng về tới Bắc Lạc thành.
Hắn vừa vào thành, liền được quân thủ vệ Bắc Lạc thành tiến lên nâng đỡ.
La Nhạc nghe tin, một thân khôi giáp vội vàng từ Tây Sơn nhanh chóng chạy đến, bước chân giẫm đạp làm cho tuyết đọng trên mặt đất bay tán loạn.
Khi nhìn thấy La Thành vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu tay thiếu chân, lập tức nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tuy nhiên, rất nhanh, ánh mắt của La Nhạc liền ngưng lại, nhìn về sau lưng của La Thành, nơi ấy có một vị thư sinh ăn mặc lôi thôi cùng một thiếu niên lưng đeo trường thương đang đứng chung một chỗ.
“Vị này là tông chủ Hạo Nhiên tông, Khổng Nam Phi…”
La Thành đang cõng Bạch Thanh Điểu, giới thiệu.
Hắn không nói quá nhiều, dự định mang Bạch Thanh Điểu hướng về Bắc Lạc hồ, tìm kiếm Lục Phiên.
Tuy nhiên, hắn vừa đi được hai bước, trong đầu liền vang lên âm thanh của Lục Phiên.
Trên đường phố dài của Bắc Lạc thành, tuyết rơi dày đặc, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, bạch y phấp phới, toàn thân phảng phất dung nhập vào trong màn tuyết trắng.
La Thành vừa nhìn thấy Lục Phiên, trên mặt lập tức toát ra vẻ kích động.
Làm cho La Nhạc ở một bên quan sát có chút ghen ghét.
Nhãi con này, thấy cha của hắn đều không có hưng phấn như vậy.
“Thiếu chủ, Thanh Điểu xông vào Hoàng thành Đế Kinh, cứu ra Giang Li, ác đấu Hắc Long, hiện giờ đã hôn mê.”
La Thành ngăn lại nói.
Mấy sợi tóc mai của Lục Phiên tung bay trong gió, hai đầu lông mày hơi nhíu lại.
Bạch Thanh Điểu vậy mà xông vào Hoàng thành Đế Kinh?
Trong Hoàng thành có Hắc Long vệ của hoàng đế, số lượng tu hành giả gần ngàn người, hơn nữa, con Hắc Long kia, mặc dù đường đi sai lệch, thế nhưng chiến lực lại không yếu, có thực lực Thể Tàng cảnh.
Bạch Thanh Điểu cùng La Thành thế mà còn có thể sống sót đi ra ngoài?
“Cửu Hoàng đệ nhị biến rồi sao?”
Dường như nghĩ tới điều gì, Lục Phiên hơi có vẻ kinh ngạc.
Bàn tay khẽ vẫy.
Thân hình của Bạch Thanh Điểu do La Thành mang theo, lập tức nổi lơ lửng, tự động bay tới trước người Lục Phiên.
Lục Phiên giơ tay lên, ngón tay chỉ vào mi tâm Bạch Thanh Điểu.
Linh thức tràn vào trong thân thể Bạch Thanh Điểu, vận chuyển một vòng, sau đó liền lui ra ngoài.
Hai mắt Bạch Thanh Điểu đang nhắm chặt, hàng mi dài bỗng nhiên động đậy, sau đó chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt còn mang theo vài phần mờ mịt.
Khi nhìn thấy Lục Phiên, toàn thân nàng giật bắn lên một cái.
“Công… Công tử…”
Sắc mặt của Lục Phiên lạnh nhạt, khẽ gật đầu.
Thương thế của Bạch Thanh Điểu cũng không quá nghiêm trọng, nguyên nhân là do cưỡng ép đột phá, dẫn đến ngất đi.
Chỉ cần nghỉ ngơi một quãng thời gian là ổn.
Nơi xa.
Thư sinh lôi thôi Khổng Nam Phi cùng đệ tử Mạnh Hạo Nhiên của hắn, có chút hiếu kỳ nhìn sang.
Mạnh Hạo Nhiên thấy được Lục Phiên.
“Sư phụ, vị kia chính là Bắc Lạc Lục thiếu chủ?”
Thư sinh lôi thôi Khổng Nam Phi, vén mấy sợi tóc trên trán, nhẹ gật đầu.
“Nghe đồn, Bắc Lạc Lục thiếu chủ, tính tình rất là táo bạo, xem ra cũng không hẳn như vậy… Nhìn qua rất dễ thân cận.”
Mạnh Hạo Nhiên nắm thật chặt ngân thương trên lưng, nói.
Khổng Nam Phi lườm Mạnh Hạo Nhiên một cái: “Đều là ảo giác.”
Sau khi Bạch Thanh Điểu thức tỉnh, không dám có cử động quá nhiều, trước mặt của Lục Phiên, nàng cảm thấy áp lực rất lớn, có chút cảm giác lo sợ.
Dù sao, công tử quá thần bí, ở bên cạnh hắn trong nội tâm luôn có cảm giác hồi hộp, đứng ngồi không yên.
“Tu hành thật tốt, ngươi vừa đột phá, căn cơ bất ổn, Tây Sơn có tòa tháp, có thể đi thử xem.”
Lục Phiên nói.
Sau đó liền quay đầu xe lăn, hướng về phía Bắc Lạc hồ mà đi.
Tuyết bay rì rào, bạch y bồng bềnh trong gió.
Bóng lưng của Lục Phiên dần dần trở nên mông lung.
Bên bờ Bắc Lạc hồ, người tu hành đã ít đi rất nhiều, bởi vì mọi người đều chạy đến Tây Sơn.
Thân hình Lục Phiên dựa vào xe lăn, bánh xe di chuyển trên mặt hồ như giẫm trên đất bằng, chậm rãi hướng về Hồ Tâm đảo.
Tiểu Ứng Long từ trong Bắc Lạc hồ thò đầu ra, hai cánh phe phẩy, nghịch ngợm phun một ngụm nước về phía Lục Phiên.
Bàn tay của Lục Phiên sờ lên đầu Tiểu Ứng Long, cùng Tiểu Ứng Long chơi đùa một lát, sau đó một lần nữa leo lên Hồ Tâm đảo.
Trên đảo.
Mạc Thiên Ngữ ngồi xếp bằng, bên cạnh hắn, có một cái mộ bia đơn giản, thô sơ.
Từ lúc lên đảo, Mạc Thiên Ngữ vẫn đang canh giữ bên mộ của phu tử, một bước không rời.
Lục Phiên suy nghĩ một chút, truyền âm cho La Nhạc, để La Nhạc mang Khổng Nam Phi cùng đệ tử của hắn lên đảo.
Lục Phiên cũng không có vào lầu các Bạch Ngọc Kinh, mà là đội tuyết đi dọc theo ven hồ, đến dưới một gốc Bích La đào thụ.
Mặc dù tuyết đang rơi rất nặng, thế nhưng trên cành của Bích La đào thụ, hoa vẫn đang nở rộ, mỗi một đóa hoa đều tươi thắm rực rỡ.
La Nhạc mang theo Khổng Nam Phi cùng Mạnh Hạo Nhiên đi tới ven bờ hồ, tìm một chiếc thuyền nhỏ bước lên.
Tuyết bay giữa trời, chèo thuyền du ngoạn trên mặt hồ, cũng có vài phần tiêu sái xuất trần.
Thân thể của Mạnh Hạo Nhiên có chút run run vì kích động.
Hắn sắp đi tới Bắc Lạc Hồ Tâm đảo… Đây chính là Thánh địa của tu hành giả, là nơi Bạch Ngọc Kinh tọa lạc.
Hắn vậy mà có một ngày, có thể leo lên Hồ Tâm đảo.
Trên Bắc Lạc hồ, linh khí biến thành sương mù mờ ảo, đậm đặc đến nỗi làm cho người ta nhịn không được, muốn hít sâu vài hơi.
“Ngồi xếp bằng, tu hành, hoàn cảnh tu hành được trời ưu ái như thế này, không nên bỏ lỡ.”
Ngay lúc Mạnh Hạo Nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Khổng Nam Phi cong lại, búng trên trán Mạnh Hạo Nhiên, nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo Nhiên đang dáo dác ngắm nhìn khắp nơi, vội vàng ôm đầu, khoanh chân tu hành, lập tức… Linh khí dũng mãnh lao về phía thân thể của hắn.
Một màn này làm cho La Nhạc hơi kinh ngạc.
“Kẻ này, thiên phú có chút mạnh.”
La Nhạc, nói.
Khổng Nam Phi một thân y phục lôi thôi, thân hình dựa vào trên boong thuyền, cười cười.
“Tạm được, đồ đệ nhặt được, dung lượng của khí đan chỉ có mười tám sợi thôi.”
La Nhạc nghe vậy, gương mặt không khỏi hơi ngưng lại, dung lượng khí đan mười tám sợi, đây là thiên phú yêu nghiệt đến mức nào.
Kẻ này nếu là không chết, tiền đồ không thể đo lường.
Long Môn Ứng Long trôi lơ lửng trên không trung Hồ Tâm đảo, Mạnh Hạo Nhiên đang ngồi xếp bằng tu hành đột nhiên mở mắt ra, “Cái này… Đây chính là Long Môn trong truyền thuyết sao?”
“Nghe đồn Long Môn mở ra thời đại tu hành giả, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được Long Môn!”
Mạnh Hạo Nhiên cực kỳ hưng phấn, gương mặt nhỏ đỏ lên.
Khổng Nam Phi có chút không biết nói gì, có thể đừng có làm ra một bộ chưa từng va chạm xã hội như vậy không, mặc dù… Cái tên này hoàn toàn chính xác chưa từng va chạm xã hội.
Lên Hồ Tâm đảo.
Mạnh Hạo Nhiên càng là kích động vạn phần.
Ngươi xem hoa cúc kia, vừa lớn vừa linh động, ngươi xem cái hoa đào kia, vừa đẹp vừa kiều diễm.
La Nhạc ở phía trước dẫn đường.
Chợt nhìn thấy ở xa xa, dưới một gốc hoa đào, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, bàn tay vuốt vuốt một đóa hoa.
“Thiếu chủ.”
La Nhạc khom người.
Lục Phiên khẽ vuốt cằm, ánh mắt rơi trên thân Khổng Nam Phi.
Khổng Nam Phi đã từng hào hoa phong nhã, nhẹ nhàng hữu lễ, thế mà trở nên lôi thôi như vậy, tuy nhiên, tâm cảnh đạt đến tùy tính mà đi, ngược lại để cho tu vi của Khổng Nam Phi tăng vọt một mảng lớn.
“Hạo Nhiên tông sao? Không tệ.”
Mấy ngón tay của Lục Phiên vân vê một cánh hoa đào, nói.
Hạo Nhiên tông xuất hiện, xem như góp phần mở đầu cho thời đại tu hành giả trăm nhà đua tiếng.
Sau đó, ánh mắt của Lục Phiên vượt qua Khổng Nam Phi, rơi trên thân Mạnh Hạo Nhiên.
“Dung lượng khí đan… Mười tám sợi?”
Lông mày của Lục Phiên hơi nhíu lại.
Hết sức yêu nghiệt.
Bá Vương cũng chỉ mới có mười hai sợi, Lý Tam Tư bất quá mười ba sợi, Mạnh Hạo Nhiên này lại có thể đạt đến mười tám sợi, đến tận hôm nay, xem như là Lục Phiên nhìn thấy tồn tại yêu nghiệt nhất.
Đương nhiên, dung lượng khí đan cũng không nói lên cái gì, không cách nào bước vào Thể Tàng, dung lượng khí đan cho dù cao hơn, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mạnh Hạo Nhiên bị Lục Phiên nhìn chăm chú, nội tâm có chút run rẩy, hai chân như nhũn ra, cảm giác có chút đứng không vững.
“Đi đi, Mạc Thiên Ngữ ở sau đảo.”
Lục Phiên không tiếp tục nhìn Khổng Nam Phi cùng Mạnh Hạo Nhiên, nói.
Hắn lại hái một đóa hoa đào, khẽ vuốt vuốt trong tay.
Khổng Nam Phi hơi giật mình, đôi mắt có chút gợn sóng, lần này hắn tới Bắc Lạc, chính là vì tìm kiếm Mạc Thiên Ngữ…
Hắn lôi kéo Mạnh Hạo Nhiên hướng về phía sau đảo bước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận