Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 731: Theo lệnh tướng quân, giết ngươi (2)

Edit: Long Hoàng
Duyệt: Long Hoàng
Ngưng Chiêu phong hoa tuyệt đại, xuất trần lúc ẩn lúc hiện, bạch sắc trường quân phấp phới trong gió.
Âm thanh khẽ vang không quá lớn, thế nhưng lại hữu lực, tự tin không gì sánh kịp.
Nàng với tư cách là tỳ nữ của Lục Phiên, tự nhiên cũng muốn phụ hoạ cho lời nói công tử, không thể khiến công tử mất mặt được.
Mà Ngưng Chiêu mở miệng, cũng dẫn đến một hồi phong bạo!
Tân hoàng Đạm Đài Huyền của Đại Huyền thần triều, gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu, hắn nắm chặt nắm đấm, từ trên ghế đứng phắt dậy, làm chiếc ghế đổ xuống.
“Chiến! Giết!”
Hắn khàn giọng hô.
Thanh âm cứ vậy mà lan truyền.
Mỗi kẻ tu hành ở Ngũ Hoàng đều đỏ cả mắt, trong ngực như có một cỗ khí thế!
“Khi phụ Ngũ Hoàng, chiến! Giết!”
Giang Li đứng lặng, tựa như thiết huyết chiến tướng, âm thanh vang vọng.
Sau đó.
Trăm ngàn đại quân, lặng lẽ đứng dậy, áo giáp va chạm vào nhau,khí huyết dâng tận trời xanh.
Trên dưới một lòng, quát lớn.
Chiến!
Giết!
Thân là người Ngũ Hoàng không sợ chết, cũng không sợ chiến!
Rầm ầm ầm!
Quy tắc trong hư vô thiên tựa hồ như cũng bắt đầu động,phảng phất như đang rung lắc kịch liệt.
Nghê Ngọc cầm bình đen, hưng phấn không ngừng nhét đan dược vào miệng!
Công tử……quá bá đạo rồi!
Bất quá, công tử thật là nên bá đạo như vậy!
Đây mới là công tử mà nàng quen thuộc.
Nghê Xuân Thu đại hồng bào xoay tròn, cũng ra sức hô hào theo, giọng khàn khàn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, ánh mắt mê ly.
Trăm ngàn thiết kỵ binh, vô số người tu hành, cùng trên dưới đồng lòng.
Tạo thành tiếng gầm, dường như muốn phá tan bầu trời.
Hơi thở cuồng bạo trào ra khiến sông núi rung chuyển.
Da đầu Hoan Hỉ tôn giả run lên, trong miệng không ngừng tụng “A Di Đà Phật”, phảng phất như để xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng.
Thác Bạt thánh chủ cùng Thanh Linh thánh chủ không ngăn nổi thân mình run lên bần bật.
“Chiến! Giết!”
Bá Vương đưa Đường Nhất Mặc ra khỏi quảng trường thanh chuyên, đứng lại trên chiến trường huyết sắc, hắn ta đặt Đường Nhất Mặc xuống.
Nhìn lại, ánh mắt của hắn ta giống như một ngọn đuốc, như có ngàn tia hung hãn đang phun ra!
Hắn ta gầm lên, tựa như tiếng gầm của dã thú trên bầu trời đầy sao.
Oành!
Trên vòm trời Ngũ Hoàng.
Tĩnh lặng vô cùng, tựa như sự tĩnh lặng của cái chết.
Từng đôi mắt từ chiến thuyền, linh thuyền, trên lưng ác điểu đều nhìn xuống.
Đều là những thân ảnh to lớn cao ngạo của những hóa tiên đại năng.
Tựa hồ như gặp phải sự kinh hãi.
Khí cơ những hóa tiên cảnh này đánh ra, tựa như trở nên suy yếu đi.
Phía dưới.
Tề Lục Giáp nâng đỡ thận pháp, trong miệng ho ra máu, nhuộm đỏ cả bộ râu, tìm thấy cơ hội, nhanh chóng bay ra ngoài.
Trong mắt hắn ta chứa đầy tia lửa.
Nhìn thấy Ngũ Hoàng trên dưới một lòng như vậy, hắn ta lau đi máu ở môi, đôi mắt ngập tràn vui mừng, lại có cả sự phấn khích.
“Hahahaha……”
Tiếng cười của thiếu niên ôn nhuận như ngọc quanh quẩn khắp trời đất.
Không biết là đang cười vì sự đoàn kết của Ngũ Hoàng.
Hay là đang cười dáng vẻ nghẹn khuất của sứ giả thượng giới trong chiến thuyền cổ xưa.
Từng đạo nguyên thần của những phó tòng kia xông thẳng lên trời đều bị nghiền nát.
Màu sắc của sự sợ hãi đọng lại.
Thế nhưng.
Giữa trời đất tựa hồ lại vang lên thanh âm của khúc hát Liên Hoa Lạc.
Chiến trường huyết sắc rạn nứt, hiện ra vực sâu.
Nguyên thần của những phó tòng này tràn đầy kinh sợ, tựa hồ có sức mạnh khủng khiếp đến từ vực thẳm, như muốn kéo tất cả cơ thể họ vào trong đó.
Ô ô ô ông……
Một tòa thành nổi lên.
Phảng phất như u đô trong địa ngục, quỷ dị, âm trầm.
Ngàn vạn âm binh đang cầm những ngọn giáo rỉ sét, đứng nhìn.
Từng đạo từng đạo nguyên thần bị kéo vào đó, cắn nát, hủy diệt……
Rầm ầm ầm!
Năng lượng tinh khiết nổ tung, lan tỏa khắp trời đất Ngũ Hoàng.\
“Làm càn!”
“Ta chính là đại biểu cho thượng giới, ngươi dám làm như vậy chính là đang coi thường thượng giới!”
Chiến thuyền cổ xưa chấn động kịch liệt.
Như thể muốn nổ tung.
Cuối cùng, một bàn tay nhô ra khỏi cửa khoang thuyền, khuếch tán khí tức dày đặc.
Thanh âm chấn động, tựa hồ trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn, khiến cho những người Ngũ Hoàng đang đồng lòng gào thét, đều bị áp chế xuống.
……
Bổn Nguyên hồ, hồ tâm đảo.
Lục Phiên nhìn lời nhắc nhở trước mắt hệ thống hiện lên, cười cười.
Hắn không để ý, mà giờ phút này của chẳng thèm quan tâm.
Cơn gió nhẹ thổi qua người hắn, dường như không thể làm dịu đi dòng máu đang sôi sục của hắn.
Hắn hạ tay xuống, sợi tóc mai rủ xuống trên linh áp bàn cờ
Trên bàn cờ, gương mặt của từng người Ngũ Hoàng xẹt qua.
Có kích động, có phấn khích, có kiêu ngạo.
Vì sinh ra là người của Ngũ Hoàng mà kiêu ngạo.
Lục Phiên cười cười.
Các ngươi vì ta mà kiêu ngạo, vậy sao ta có thể để các ngươi thất vọng?
Lục Phiên thở dài một hơi.
Trong con ngươi sâu thẳm, có chút tinh mang không ngừng nở rộ.
Đó là một cảm giác thân thuộc.
Lần này người Ngũ Hoàng trên dưới một lòng, lại để cho nội tâm Lục Phiên xúc động, có một loại cảm giác thân thuộc đang ngưng tụ.
Từ khi trọng sinh ở Ngũ Hoàng, Lục Phiên vẫn luôn dùng tâm thái của khách qua đường, dù cho chính hắn đã sáng tạo ra thịnh thế tu hành ở Ngũ Hoàng như bây giờ.
Nhưng mà……
Hắn vẫn có cảm giác không tương thích với thế gian.
Đó là một loại ngăn cách, đó là một loại tâm tình không cách nào hoàn toàn dung nhập được.
Mà ngày hôm nay, hết thảy những thứ này, tựa hộ đều thay đổi.
……
Cổ mộ.
Lục Trường Không đang thử nghiệm tu luyện thần dược, có chút cảm khái.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cổ mộ, nhìn về phía vòm trời nhuộm đầy huyết sắc, trong mắt chứa đầy tinh mang.
Sự lột xác này của Lục Phiên, tựa hồ đã ảnh hưởng đến tận huyết mạch của hắn.
“Đây mới là Phiên Nhi của ta.”
Lục Trường Không cười cười.
Trong tiếng cười có niềm vui xen lẫn với niềm tự hào .
Xa xa.
Bộ Nam Hành đầy kinh hãi.
Trong lòng hắn lúc này do dự, bởi vì hắn cảm thấy Ngũ Hoàng lúc này cực kỳ nguy hiểm, đâu đâu cũng là địch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị tiêu diệt.
Nhưng mà……
Thế nhưng, sinh linh trên Ngũ Hoàng lại có loại tâm thái trên dưới một lòng, làm Bộ Nam Hành bồi hồi bất định.
Tiếng cười của Lục Trường Không khiến hắn hồi thần lại, nghiến chặt răng, Bộ Nam Hành quyết định không chạy nữa.
“Tiểu Bộ, cầm cây linh dược cuối cùng đến đây!”
Tiếng cười thư thái của Lục Trường Không phiêu đãng vang lên.
Khóe miệng Bộ Nam Hành thóang giật, hắn nhìn thoáng qua Lục Trường Không dùng trăm năm thời gian chỉ để chuyên tâm làm một chuyện, quyết chí bồi dưỡng ra thần dược, hắn cảm thấy có thể người này điên thật rồi.
Thần dược……đó là thứ sinh trưởng trong trời đất, tự nhiên mà có.
Làm thế nào nó có thể được con người trồng ra cơ chứ? !
Lục Trường Không làm như vậy hoàn toàn là lãng phí thời gian mà!
Bất quá, Bộ Nam Hành cũng không có ngỗ ngược với Lục Trường Không, hắn sợ Lục Trường Không trong lúc hạ độc, không cẩn thận độc chết hắn luôn.
Vì có thể sống tiếp một cách an toàn, hết thảy mọi tính toán Bộ Nam Hành đều thuận theo ý vị đại lão này.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận