Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 317: Đồ diệt hết thảy Nguyên Anh cảnh ở Võ Đế thành. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Hư ảnh của Lục Phiên cười cười.
Hắn nhìn về phương hướng Võ Đế thành.
“Tiểu bối tranh với nhau, không cần phải vận dụng người có Nguyên Anh cảnh, tên tiểu bối này của ta, có thể chết ở trong tay Kim Đan cảnh, nhưng không thể chết ở trong tay Nguyên Anh cảnh… Nếu như ta biết, ta đồ diệt hết thảy tu sĩ Nguyên Anh cảnh ở Võ Đế thành ngươi.”
Lục Phiên dựa vào xe lăn, mỉm cười nói.
Đỉnh Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương một tay cầm thương, trong đôi mắt toát ra vẻ băng lãnh.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Một cái phân thân hình chiếu không ra gì, cũng dám uy hiếp ta?”
Hắn đột nhiên đâm một thương về phía hư ảnh của Lục Phiên.
Một thuơng này… Kinh diễm làm sao.
Linh khí nồng đặc hội tụ lại thành một mũi thương khổng lồ che khuất cả vòm trời.
Dường như xé rách cả trời xanh, vắt ngang về phía Bồ Tát miếu. Vô số tuyết bay bị oanh vỡ, mũi thương càng là bắn ra uy áp cực kỳ mạnh mẽ!
Nhiếp Trường Khanh ở dưới một thương này, thậm chí dũng khí để rút đao cũng không có.
Ý!
Thương Ý!
Một thương này ẩn chứa lực lượng ý cảnh giống như kiếm ý cùng đao ý.
Nhiếp Trường Khanh đã lĩnh ngộ được đao ý, cho nên, hắn đối với sự với sự cảm thụ về “Ý”, là cực kỳ nhạy bén.
Thương ý của người này, cường hãn hơn rất nhiều so với đao ý của hắn.
Nếu như nói, đao ý của Nhiếp Trường Khanh là vừa tìm thấy đường, vậy thì thương ý của người này, coi như đại thành!
Trong không trung.
Hư ảnh Lục Phiên cười nhạt một tiếng.
“Ngươi đừng có nghi ngờ…”
“Ta có thể thần không biết, quỷ không hay mà lấy đi lôi kiếp của ngươi, hiển nhiên cũng sẽ có thể thần không biết, quỷ không hay lấy đi mạng của tu sĩ Nguyên Anh cảnh ở Võ Đế thành ngươi, người nào dám ra tay… Vậy thì thử một chút đi.”
Lời nói vừa dứt.
Một thương kia đột nhiên bay tới.
Mà trước người Lục Phiên, lại hư hóa ra một bàn cờ.
Đối mặt với một thương tuyệt thế.
Lục Phiên không nhanh không chậm, xắn tay áo hạ cờ.
Lạch cạch.
Cờ rơi trên vị trí Thiên Nguyên.
Mũi thương lập tức băng diệt từng khúc…
Đỉnh Võ Đế thành.
Nội tâm Đỗ Long Dương giật mình, thực lực của tên này… Lại mạnh lên!
Tên này, đến cùng là ai!?
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, cười nhìn Đỗ Long Dương, bên trong ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Long Dương, hắn dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Giữa đất trời, lại một lần nữa chỉ còn tiếng gió tuyết.
Các đệ tử tím bào của Võ Đế thành sớm đã bị si ngốc.
Nhiếp Trường Khanh lấy lại tinh thần, lại không có chút do dự nào, quay người lập tức trốn!
Khí lực bắn ra ở dưới chân, làm cho tuyết trắng nổ tung, thân hình tựa lò xò, bắn bay ra.
Đối thoại giữa Lục Phiên cùng Đỗ Long Dương, Nhiếp Trường Khanh nghe được.
Công tử tranh thủ cho hắn cơ hội không có đối mặt với Nguyên Anh cảnh, thế nhưng… Nếu như lâm vào sự vây giết của Kim Đan cảnh, sợ cũng là tai kiếp khó thoát.
Hắn không thể buông tha cơ hội mà công tử tranh thủ cho hắn.
Bên trong tuyết lớn.
Mạc Thiên Ngữ lặng lẽ trốn ở đằng sau Bồ Tát miếu, hít sâu một hơi.
Bắc Lạc Lục thiếu chủ, thực lực quả nhiên sâu không lường được.
Vậy mà có thể uy hiếp đến người thuộc cấp bá chủ ở trong cấm vực này.
Mạc Thiên Ngữ lấy ra ba cái đồng bảo, sau đó đột nhiên ném đi, bắt đầu xem bói, hắn muốn tính toán xem, đi phương hướng nào sẽ tương đối an toàn.
Liên tục xem nhiều quẻ, vậy mà tất cả đều là “Đại cát”, điều này khiến cho Mạc Thiên Ngữ trở nên sợ hãi.
Rốt cuộc, hắn xem một quẻ về hướng Nhiếp Trường Khanh chạy trốn.
Quẻ tượng biểu hiện, “Đại hung”.
Mạc Thiên Ngữ không chút do dự, nắm lấy quẻ bức, lập tức bôn ba về hướng mà Nhiếp Trường Khanh trốn.
Đỉnh Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương một tay cầm thương, trên thân của hắn bắn ra khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
“Tên này… Thật vô lại!”
“Đây là lấy Võ Đế thành ta làm đá ma luyện cho hậu bối của hắn a!”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi .
Sau đó, tâm tình bình phục lại.
Thực lực của Lục Phiên rất thâm sâu khó lường, có thể bắt cóc lôi phạt của hắn, cũng đủ để cho hắn kinh hãi, mà lại…
Khi đó, Lục Phiên lại chiếm cứ lấy thân thể của Thiên Hư công tử, mặc dù thực lực của Thiên Hư công tử yếu hơn chút ít so với Đỗ Long Dương, nhưng dù sao đó cũng là một vị cường giả đỉnh cấp.
Cho nên, đến cùng thực lực của Lục Phiên ra sao, Đỗ Long Dương nhìn không thấu.
Hắn không dám đánh cược, không dám lấy cơ nghiệp Võ Đế thành đi cược.
Bởi vì một vị Kim Đan cảnh, mà bồi lên rất nhiều Nguyên Anh cảnh, cuộc mua bán này không có lời.
Nguyên Anh cảnh không ra tay vậy thì không ra tay, ngược lại Nhiếp Trường Khanh cũng chỉ mới vào Kim Đan cảnh, bên trong Võ Đế thành, số lượng tu hành giả đạt cảnh giới Kim Đan cảnh là không ít, thậm chí còn có thiên tài Kim Đan cảnh leo lên “Nhân bảng”, giết một tên tu sĩ mới vào Kim Đan, tương đối nhẹ nhàng.
Đỗ Long Dương nghĩ thông suốt những thứ này.
Lập tức linh thức phun trào, quát lớn một tiếng.
“Ngoại môn đệ tử bên trong Võ Đế thành nghe lệnh, truy sát tu sĩ lén đến từ Hư Không Chi Môn, người nào lấy được thủ cấp của hắn, có thể đạt được tư cách một lần gia nhập Tàng Kinh các ở Võ Đế thành!”
Âm thanh hô lên của Đỗ Long Dương, vang vòng toàn bộ tòa Võ Đế thành nguy nga.
Bên trong Võ Đế thành, các đệ tử Kim Đan cảnh, mặc kệ là đang bế quan, cũng hoặc là đang tu hành, đều lộ ra vẻ hưng phấn cùng cuồng nhiệt.
Giết tu sĩ lẻn qua từ Hư Không Chi Môn, có thể nhận được cơ hội tiến vào Tàng Kinh các một lần?
Tàng Kinh các ở Võ Đế thành, đây chính là nơi cất giữ vô số công pháp cùng bí kỹ trân quý…
Giết một tên Kim Đan cảnh không có gì đặc biệt, là có thể vào Tàng Kinh các, đây quả thực chính là một cơ duyên khổng lồ.
Đỉnh Võ Đế thành.
Trong con ngươi của Đỗ Long Dương tóe lên từng tia tinh mang, hắn nhìn về phía từng tên đệ tử Võ Đế thành đã bắt đầu hành động kia.
“Đá ma luyện…”
“Trong thiên hạ, ai dám bắt Võ Đế thành ta làm đá ma luyện?”
Đợi cho huyên náo tỏ ra khắp nơi.
Trước tòa Bồ Tát miếu cũ nát.
Có vô số linh khí hội tụ lại, hóa thành một giọt linh dịch.
Linh dịch bắt đầu vặn vẹo, hóa thành bộ dáng con người.
Tiểu Lục Phiên lại lần nữa hiện lên, có một sợi linh thức của Lục Phiên bám vào trên đó.
Hai tay hắn khoanh trước mặt.
“Lão Nhiếp a Lão Nhiếp… Không phải ngươi muốn áp lực sao?”
“Áp lực này, cũng đủ rồi.”
Tiểu Lục Phiên cười khẽ.
Bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhỏ có tinh mang lóe lên.
“Một cái thế giới trung võ thành thục thì sẽ ra sao? Thật là có hơi tò mò…”
“Xem ra ta phải tham khảo một chút cho thật tốt.”
“Trước hết bắt đầu… từ Tàng Kinh các trong Võ Đế thành đi.”
. . .
Đại Huyền cấm vực.
Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ, xông qua tường không khí.
Vừa xuất hiện, lập tức bị một mối nguy hiểm đáng sợ bao phủ, có mấy tên tu sĩ Trúc Cơ cảnh lập tức phát động công kích về phía Lý Tam Tư, kèm theo đó là tiếng cười nhạo.
Lý Tam Tư vừa vào đã bị vây công.
Kiếm gỗ phải giết tới nứt mới có thể giết ra một con đường máu. Lúc này, toàn thân của hắn đã bị tắm bởi máu tươi.
Hắn bắt đầu điên cuồng chạy trốn, hắn biết tiến vào cấm vực sẽ rất nguy hiểm, lại không nghĩ tới, nguy hiểm như vậy.
Vô số đao khách đang đuổi giết hắn.
Mạng sống Lý Tam Tư tựa như ngàn cân treo sợi tóc.
Hắn vụt đến một vách đá, sau đó không chút do dự, nhảy lên trên thác nước đang chảy thẳng xuống.
Nhưng mà, lại có một vị đao khách mang theo vẻ tang thương đứng lặng ở vách núi, hắn bắn ra khí tức động trời, chặt đứt thác nước kia, khiến cho thác nước bị ngừng chạy một đoạn.
Dưới thời khắc nguy cơ, Lý Tam Tư diễn hóa ra được thuộc tính linh khí, hắn lập tức khống chế nước thành một dòng chảy, yểm hộ thân thể của mình.
Mặc dù vậy, tên đao khách tang thương kia lại trợn tròn mắt, tiếp tục chém xuống một đao, với ý định dùng một đao chém chết Lý Tam Tư.
Ngay lúc này.
Một bóng mờ hiện ra.
Hóa thành bộ dáng Lục Phiên vận bạch y như tuyết.
Thông qua Phượng Linh kiếm, hắn trảm về phía đao khách tang thương, khiến cho hắn phun máu lùi lại.
“Ai dám làm tổn thương người của ‘Tuyệt Đao môn’ ta!”
Một tiếng gầm giận dữ phát ra.
Sau đó, một tên đao khách bị cụt một tay xuất hiện.
Một tay cầm đao, nhìn chăm chú vào hư ảnh của Lục Phiên.
“Là ngươi!?”
Vị đao khách cụt tay này nhận ra Lục Phiên. Đây chính là người thần bí đã cướp đi lôi kiếp của Đỗ Long Dương, thậm chí còn chiếm cứ thân thể của Thiên Hư công tử.
Lục Phiên cười khẽ.
“Tiểu bối tranh với nhau, không cần phải vận dụng người có Nguyên Anh cảnh, tên tiểu bối này của ta, có thể chết ở trong tay Kim Đan cảnh, nhưng không thể chết ở trong tay Nguyên Anh cảnh… Nếu như ta biết, ta đồ diệt hết thảy đao khách Nguyên Anh cảnh ở Tuyệt Đao môn ngươi.”
“Ngươi dám uy hiếp ta!?”
Đao khách cụt tay giận dữ, Hắc Đao trong tay hắn vung lên.
Lập tức, hóa thành một cây đao che trời, tựa như muốn xỏ xuyên cả trời xanh vậy.
Lục Phiên cười nhạt, hắn liếc nhìn qua Lý Tam Tư rơi xuống thác nước rồi biến mất không thấy gì nữa, sau đó thân hình khẽ tiêu biến.
Bên trong Tuyệt Đao môn.
Đao khách cụt tay, sắc mặt trở nên âm tình bất định.
Chỉ có một tên tu hành giả Trúc Cơ cảnh mà thôi, chẳng lẽ lại phải đánh cược tính mạng của Nguyên Anh cảnh của Tuyệt Đao môn?
Tên đao khách này vẫn có chút không cam lòng.
Cho nên, hắn hạ lệnh cho Kim Đan cảnh trong Tuyệt Đao môn tiếp tục truy sát Lý Tam Tư.
. . .
Tây Lương cấm vực.
Đinh Cửu Đăng toàn thân nhuốm máu, cả người tựa như hóa thành huyết nhân.
Cả người hắn thở hổn hển trốn ở bên trong một con ngõ nhỏ chật chội mà lạnh lẽo nào đó.
Nhưng mà, lại có một nữ nhân đẹp đẽ với tu vi Nguyên Anh cảnh, tản mát ra linh thức, ý định dò xét vị trí của Đinh Cửu Đăng.
Tuy nhiên, linh thức chỉ vừa mới lan ra.
Hư ảnh của Lục Phiên lập tức hiện lên, bóp nát lấy linh thức của nàng.
Bên trong Hoàng cung Đại Càn nữ quốc.
Thân thể của Nữ Đế được bao phủ bởi lăng la*, xung quanh tràn ngập hơi nóng, nàng khẽ nheo mắt lại.
(*Lăng la: Một loại quần áo dệt tơ, mềm mại, xinh đẹp.”
Môi đỏ khẽ mở.
“Bản hoàng còn tưởng rằng hòa thượng Khổ Phật tự phá giới trốn vào Đại Càn ta, nhưng tuyệt đối không ngờ lại là hậu bối của các hạ…”
Hư ảnh của Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên Thiên Nhận Y, bạch y như tuyết, cười khẽ.
“Nữ Đế, hậu bối tranh với nhau thì cho hậu bối tranh đi, Nguyên Anh cảnh ở Đại Càn nữ quốc chớ nên xuất thủ, bằng không, nếu để ta biết được… Ta lập tức giết hết thảy Nguyên Anh cảnh ở Đại Càn nữ quốc.”
Nữ Đế bay ra từ Hoàng cung, hồng lăng* quấn quanh trên cơ thể nàng, những giọt nước lướt qua làn da, nổ thành pha lê, lộ ra bên ngoài là làn da trắng trẻo mịn màng cùng với đóa hoa nhỏ diễm lệ được xăm trên đấy.
(*Hồng lăng: Là lăng la nhưng có màu đỏ.)
Nàng nhìn lấy hư ảnh Lục Phiên đã được tán đi, không khỏi che miệng cười khẽ.
“Dám can đảm dùng Đại Càn nữ quốc ta làm đá ma luyện…”
“Thật là một người kỳ diệu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận