Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 220: Phu tử một mạch đánh lui mấy vạn quân. (1)

Dịch: Tiểu Du
Tư Mã Thanh Sam giống như một thư sinh, cõng rương sách, trong rương đựng vài bức tranh hắn vẽ, đầu trục tranh lòi ra ngoài rương sách.
Hắn cưỡi tuấn mã, gian nan bước đi trong tuyết lớn.
Rất nhanh, đã thấy tòa thành trì Bắc Lạc nguy nga.
Bắc Lạc thành là một trong lục đại hộ thành của Đại Chu, từ khi thanh danh Lục Bình An Bạch Ngọc Kinh lan xa, địa vị và ý nghĩa của tòa thành trì này cũng khác xưa.
Bạch Ngọc Kinh ở trong Bắc Lạc, Lục Bình An cũng ở trong Bắc Lạc.
Tất cả những điều này khiến cho tòa thành trì này trở thành thánh địa trong suy nghĩ của những tu hành giả.
Thế nhân đều biết Bạch Ngọc Kinh, lại bởi vì Bạch Ngọc Kinh nên biết đến Bắc Lạc thành.
Nếu không, chỉ là một trong lục đại hộ thành thì không thể khiến thế nhân kính ngưỡng được.
Tuyết lớn bay tán loạn trên bầu trời, Tư Mã Thanh Sam mặc nhung bào dày cộm, thở ra khói trắng.
Hắn có chút xúc động cùng với chờ mong.
Bước lên quan đạo, nhìn nhiều người xung quanh đi cùng, khiến cảm giác cô tịch của Tư Mã Thanh Sam biến mất.
Một đường đi tới trước cửa thành.
Khuôn mặt của Tư Mã Thanh Sam đỏ bừng vì lạnh, thủ thành Long Huyết quân nhìn hắn một cái, sau một lúc kiểm tra thì cho đi.
Trong lúc thủ thành Long Huyết quân kiểm tra Tư Mã Thanh Sam, Tư Mã Thanh Sam cũng nhân cơ hội quan sát bọn họ.
Nếu nói trước đó, thế nhân chỉ kính sợ Bắc Lạc bởi vì Bạch Ngọc Kinh ở đây, thế nhưng bây giờ có Long Huyết quân, khiến trong lòng thế nhân cũng đã kính sợ Bắc Lạc thành.
Đây là một thành trì cực kỳ mạnh mẽ.
Là loại thành trì có thể đơn độc chống lại cả một quận.
Bàn về chiến lực, năm thành còn lại trong lục đại hộ thành cộng lại cũng không phải đối thủ của Bắc Lạc.
Tiến vào Bắc Lạc thành, linh khí nồng đậm quanh quẩn, tựa như tiên cảnh, xung quanh có tiếng tiểu thương chào hàng trong tuyết lớn.
Không khí tràng ngập mùi thơm của thức ăn.
Đây là một thành trì phồn vinh và an lành, trật tự an nhàn, khiến cho người khác nổi lên mong muốn ở lại.
“Đây chính là thánh địa ở nhân gian.”
Tư Mã Thanh Sam cảm khái.
Tuy nhiên, hắn cũng không lưu lại trong thành lâu, bèn dắt ngựa đi, hỏi thăm người qua đường đường tới Bắc Lạc hồ.
Lúc này, thời điểm ba ngày cũng đã tới.
Lục Bình An cũng sắp bắt đầu giảng đạo tu hành, hắn không muốn bỏ qua cơ hội khó có được này.
Thật ra Bắc Lạc hồ không khó tìm, dù sao thì cũng có rất nhiều tu hành giả đi tới, từ trên nhìn xuống như một dòng người, Tư Mã Thanh Sam chỉ cần hòa vào là được.
Đi tới ven hồ, mặt hồ mông lung tràn đầy linh khí, mặc dù có tuyết rơi, thế nhưng mặt hồ không kết băng, ngược lại nước hồ lại ấm áp kì dị.
Bông tuyết rơi vào mặt nước, lập tức bị hòa tan.
Nhìn mặt hồ mông lung kia, Tư Mã Thanh Sam không nhịn được nhớ tới cảnh tượng trong Nam Tấn thành trước đó.
Thân ảnh áo trắng của Nhiếp Trường Khanh cản trước mặt hắn.
Cái phất tay kia, đao khí tung hoành, hóa thành đao ảnh, nhẹ nhàng đánh tan Man binh.
Lần đó, chính là lần chấn động nhất của Tư Mã Thanh Sam, cũng khiến hắn hiểu ra, tu hành giả có thể mạnh như vậy, trở thành tu hành giả, liền có thể làm nhiều chuyện trước kia hắn muốn làm nhưng không có năng lực.
Hắn là người có tiên duyên, đã vào nơi Thành Tiên thần bí, được tiên nhân ban tặng tiên duyên, ngộ được họa đạo.
Hắn cảm giác mình là người được chọn, trách nhiệm trên vai rất nặng nề.
Tư Mã Thanh Sam đi tới ven hồ, bờ hồ đã đông kín người, không có chỗ đặt chân.
Bến tàu ven hồ thì ngay cả một con thuyền cũng không có, khiến cho một ít người muốn lên đảo khó hiểu.
Thật ra trên bến tàu cũng có đội thuyền, thế nhưng đều bị Lục Trường Không hạ lệnh tán đi.
Lục Phiên không quan tâm mấy chuyện này.
Nhưng Lục Trường Không lại muốn quản lý một chút.
Không thể lên đảo.
Không ít tu hành giả lo lắng, thế nên bọn hắn tìm điểm dừng chân cho mình, quét tuyết đọng đi rồi ngồi xếp bằng ở đó.
Có người nhảy lên ụ đá ở bến tàu, ngồi xếp bằng trên đó.
Mỗi tu hành giả đều thành thật ngồi xếp bằng, ngẩng đầu, nhìn Hồ Tâm đảo xa xa, tựa như đang ngóng trông điều gì đó.
Tư Mã Thanh Sam tới chậm một chút, nên không tìm được điểm dừng chân cho mình, nếu ngồi xuống xếp bằng, sẽ cách rất xa hồ.
Khoảng cách xa như vậy, sợ là sẽ không đạt được cái gì nữa.
“Nhường cái đê, nhường một chút đê.”
Một đạo thanh âm của nữ đồng vang lên.
Tư Mã Thanh Sam nghiên người theo bản năng.
Lập tức thấy một nữ đồng váy trắng cõng nồi đen ôm một cái sọt, xuyên qua đám người, bên cạnh nữ đồng có một nam tử đeo kiếm ôm một cái sọt đầy dược liệu chậm rãi đi theo.
“A? Sao không còn chiếc thuyền nào?”
Nghê Ngọc nhìn bến tàu trống rỗng, ngơ ngác.
“Chắc là công tử muốn giảng đạo, nên mới thu hồi đội thuyền.”
Cảnh Việt nói.
“Không sao cả, ta mang ngươi lên đảo.”
Cảnh Việt cười một tiếng.
Sau đó, để tay lên chuôi kiếm.
Cảnh Thiên kiếm rời vỏ!
Âm thanh ngân vang vang lên, mơ hồ có phong duệ chi khí tràn ngập khắp bốn phía, khiến tuyết lớn đang rơi như ngừng lại.
Kiếm khí cắt nát không khí, cuốn bay gió tuyết.
“Đi.”
Cảnh Việt cười nói.
Một tay nhấc sọt, một tay xốc Nghê Ngọc lên, cất bước bước lên.
Cảnh Thiên kiếm rơi trên mặt nước, lơ lửng bắn tới, Cảnh Việt vận chuyển linh khí trong đan điền, đạp nước nhảy lên Cảnh Thiên kiếm, tiến vào sâu trong sương mù, dần dần biến mất.
Tu hành giả bên bờ hồ đều kinh ngạc tán thán.
Một ít công tử thế gia kích động đỏ mặt, một ít khác lại vô cùng kinh hãi.
Đôi mắt Tư Mã Thanh Sam sáng lên.
“Đệ tử Bạch Ngọc Kinh sao?”
Sau khi suy nghĩ một chút.
Trong đầu Tư Mã Thanh Sam đột nhiên thông suốt.
Hắn đi tới ven hồ, do chen lấn nên khiến cho một ít tu hành giả bất mãn tức giận.
“Chen cái gì mà chen? Tới chậm thì tự giác đứng sau đi!”
Đây là một tên thế gia công tử, bị Tư Mã Thanh Sam đụng trúng người, tức giận nói.
Tư Mã Thanh Sam vội vàng xin lỗi, phía xa, mấy hàn môn tử đệ vẫy tay với Tư Mã Thanh Sam, kêu hắn tới chỗ bọn hắn đứng.
Tư Mã Thanh Sam sững sờ, cười cười, tiến tới chỗ bọn họ.
Chào hỏi mấy người kia, lại gỡ rương sách xuống, lấy ra một trục tranh.
Lại lấy bút lông ra.
Không ít tu hành giả xung quanh đều khó hiểu nhìn về phía hắn.
Quần áo Tư Mã Thanh Sam cũ nát, không ít vị trí còn chắp vá, xem ra cũng là hàn môn tử đệ, thế nên những hàn môn tử đệ này mới giúp đỡ hắn chút ít.
“Huynh đài, người chuẩn bị vẽ tranh trong tuyết, ghi lại cảnh tượng trọng đại này sao?”
Một người tò mò, lên tiếng hỏi.
Tư Mã Thanh Sam khẽ giật mình, giơ bút lông lên, lắc đầu cười cười.
Hắn cầm bút lông, chỉ Hồ Tâm đảo trong sương mù dày đặc mông lung kia.
“Ta muốn gần đảo hơn để nghe Lục thiếu chủ giảng đạo.”
Lời nói vừa dứt.
Người xung quanh đều giật mình.
Tên thế tử từng quát mắng Tư Mã Thanh Sam lại càng cười to.
Nghĩ là Tư Mã Thanh Sam mơ mộng hão huyền.
Không có thuyền, làm sao lên đảo?
Mà Tư Mã Thanh Sam cũng không nói nhiều, hắn nhìn gợn sóng xanh biếc trên hồ, nở một nụ cười mong đợi.
Linh khí vận chuyển, linh áp bàng bạc tỏa ra từ trên người hắn.
Đột nhiên, bao phủ toàn bộ bờ Bắc Lạc hồ.
Vài tên Long Huyết quân phụ trách trông coi đều chấn động trong lòng, không thể tưởng nổi nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tư Mã Thanh Sam nổi lên một vòng xoáy linh khí như cái phễu.
Bức tranh bày ra, trôi lơ lửng giữa không trung.
Tư Mã Thanh Sam cầm bút cười một tiếng, dùng linh khí làm mực, ngòi bút lập tức chuyển thành màu mực.
Đặt bút lên giấy trắng, đầu bút chuyển động như rồng bay phượng múa.
Đột nhiên hất lên, mực đậm bắn tung tóe.
“Thuyền tới.”
Tư Mã Thanh Sam cười khẽ.
Giữa linh khí chấn động, trong bức họa, một chiếc thuyền nhỏ bỗng theo mực vung ra, rơi vào mặt nước Bắc Lạc hồ.
Mọi người hít sâu một hơi, bởi vì, trên mặt hỗ bỗng nhiên lơ lửng một chiếc thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền kia không có màu sắc chân thực, mà toàn là một màu mực.
Vẩy mực tạo thành vật?
Tư Mã Thanh Sam thu cuộn tranh với bút lông lại, nhảy lên thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ chập chờn, mang theo thân thể của hắn, biến mấy trong làn sương mờ ảo.
Trên bờ, yên tĩnh tới cực điểm.
Sau đó, lập tức sôi trào!
“Ôi trời ơi… Tên họa sư nghèo này lại là một đại tu hành giả!”
“Thật lợi hại, thủ đoạn thần kỳ, nâng bút vẽ như thần!”
“Thế giới tu hành giả thật kỳ diệu!”

Những tu hành giả khác không ngừng thảo luận.
Nếu như nói, hình ảnh Cảnh Việt ngự kiếm vượt hồ mang đến cho bọn hắn cảm giác kinh ngạc, thì Tư Mã Thanh Sam vẩy mực thành thuyền lại khiến bọn hắn rung động.
Khuôn mặt tên đệ tử thế gia lúc nãy trách móc Tư Mã Thanh Sam, lúc này đã trắng bệch.
Không nghĩ tới một tên Họa Sư nghèo lại là một tu hành giả mạnh mẽ.
Còn mấy người hàn môn tử đệ thì kinh ngạc đến mức không thể khép miệng, sau đó, đôi mắt họ lóe lên sự hưng phấn.
Từng người nhìn nhau, siết chặt nắm đấm lại.
Thì ra người nghèo như chúng ta cũng có đại tu hành giả!
Bọn hắn cũng có thể trở thành tu hành giả!
Tư Mã Thanh Sam đứng lặng yên trên thuyền con bằng mực, lung lay xuyên sâu vào trong sương mù dày đặc, sau một lúc, trước mắt hiện rõ một hòn đảo được sương mù bao phủ.
Tựa như tiên đảo chốn nhân gian, tuy chỉ có cảnh đẹp mỹ lệ, nhưng lại có thể so với tiên giới.
Trên Hồ Tâm đảo.
Dưới lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Mọi người ngồi xếp bằng.
Lữ Động Huyền, Lữ Mộc Đối tìm cho mình một khối đá xanh, khoanh chân ngồi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận