Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 394: Lục ca tốt người như vậy. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Khí tức bàng bạc tràn ngập, tất cả trận pháp đều bị tách ra.
“Bất luận cái trận pháp gì, uy lực mới chính là mấu chốt, lòe loẹt không có chút ý nghĩa nào cả, có thể làm cho địch nhân chết mới là căn bản.”
Diệp Thủ Đao nói.
Trong giọng nói của hắn, tựa hồ mang theo một chút ý chỉ điểm.
Oanh!
Âm thanh kêu rên vang vọng.
Trong trúc lâu, một thân ảnh đạo cô chậm rãi đi ra.
“Ngươi là ai…”
Lý Tam Tuế lau đi vết máu ở khóe miệng, nhìn xem thân ảnh này, ngưng trọng nói.
Bên trong ngưng trọng, xen lẫn mấy phần hoảng hốt.
Nàng có thể cảm giác được sự mạnh mẽ từ Diệp Thủ Đao, mạnh mẽ không khác gì Bắc Lạc Lục thiếu chủ, trong thiên hạ này… Lúc nào lại xuất hiện bực cường giả này?
Diệp Thủ Đao liếc mắt nhìn Lý Tam Tuế, lông mi nhảy lên.
“Trúc Cơ cảnh…”
Người trẻ tuổi này rất có thiên phú.
Tuy nhiên, thứ Diệp Thủ Đao để ý, không phải là Lý Tam Tư, một tên Trúc Cơ không ra gì, không đáng để hắn để vào trong mắt.
Diệp Thủ Đao cất một bước ra.
Ngay lập tức xuất hiện ở bên cạnh Lý Tam Tuế.
Đao khí sắc bén, để cho Lý Tam Tuế cảm giác mình tựa như bị đặt vào bên trong núi đao.
Tùy thời phải bị đao khí phanh thây.
Thừa dịp Lý Tam Tuế lâm vào trong hoảng hốt.
Diệp Thủ Đao đi tới trúc lâu.
Hắn thấy được Lý Tam tư đang nằm trên giường rơi vào trạng thái ngủ say.
Bộ dáng của Lý Tam Tư có chút quái dị, trên thân che kín dây leo, giống như quái vật…
Nhưng mà, Diệp Thủ Đao thấy vậy, cảm xúc lại trở nên cực kỳ phức tạp.
“Đằng Yêu thể…”
Trong đôi mắt của Diệp Thủ Đao hiện lên bộ dáng của một nữ nhân đẹp đẽ.
Ông…
Đao ý kinh khủng tràn ngập.
Chuôi hắc đao sắc bén ở sau lưng Diệp Thủ Đao lập tức rời vỏ.
Phốc phốc, phốc phốc!
Trong trúc lâu, tất cả đồ dùng sinh hoạt đều bị cắt thành đôi dưới đao khí, vết cắt vô cùng vuông vức.
Diệp Thủ Đao cầm đao, treo ở trước ngực Lý Tam Tư.
Ánh đao kinh khủng dâng trào vẻ phun ra nuốt vào.
Nhưng mà, Diệp Thủ Đao rốt cuộc cũng thở ra một hơi, không có xuống đao.
“Không có phản ứng…”
“Linh hồn của nữ nhân kia phai mờ rồi sao?”
Ánh mắt của Diệp Thủ Đao có gợn sóng kịch liệt.
Sau một hồi, nỉ non nói.
Trong đầu hắn hiện ra vẻ từ ngây thơ lãng mạn, đến oán độc giết chóc của nữ nhân kia…
Diệp Thủ Đao thở dài một hơi.
Hắc Đao vào vỏ, hắn sờ lên lồng ngực của mình, không biết vì sao có chút đau.
“Thôi, đã ngươi được truyền thừa từ Đằng Yêu thể, vậy thì chớ có bôi nhọ nó, nếu như ngày khác, ngươi thành yêu ma, Diệp Thủ Đao ta đây… Đích thân sẽ chính tay chém ngươi.”
Diệp Thủ Đao lạnh lùng nói.
Sau đó, trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra một sợi ánh đao, cong ngón búng ra, ánh đao lập tức rơi vào mi tâm Lý Tam Tư.
Cất một bước ra.
Thân hình của Diệp Thủ Đao chỉ lưu lại từng đạo tàn ảnh ở bốn phía, lập tức biến mất ở Trích Tinh phong, đi vào Vân Long Long Môn.
Hít sâu một hơi.
Thân thể của Lý Tam Tuế chập chờn, nàng tỉnh lại từ bên trong núi đao.
Lại phát hiện, tên nam nhân đáng sợ kia đã sớm biến mất không thấy đâu.
Lý Tam Tuế nhìn quanh trúc lâu, chỉ thấy bên trong trúc lâu lại che kín đầy vết đao đáng sợ.
Nàng nhìn về phía Lý Tam Tư nằm trên giường.
Bỗng nhiên.
Lý Tam Tuế ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, lông mi dài của lý Tam Tư hơi nhăn lên.
Con mắt rất lâu chưa có mở ra, bây giờ lại từ từ mở…
Bờ môi của Lý Tam Tuế ngập ngừng một hồi.
Có từng giọt từng giọt nước mắt mãnh liệt ở đáy mắt nàng.
“Ca!”
Lý Tam Tư, tỉnh.
. . .
Trên Bắc Lạc hồ.
Một chiếc lại một chiếc thuyền cô độc dập dờn.
Rất nhiều tu hành giả đều đứng lặng ở trên thuyền cô độc, ngửa đầu nhìn về phía Bạch Ngọc Kinh trôi nổi ở trên vòm trời.
Bản nguyên thành hồ, lầu các đứng vững, tiên khí lượn lờ, linh khí quanh quẩn.
Tư Mã Thanh Sam ngồi xếp bằng ở trên thuyền cô độc, ở bên cạnh hắn, An Diệu Ngữ trải tranh rộng ra, xắn tay áo vẽ tranh, dự định vẽ lại Bạch Ngọc Kinh.
Tư Mã Thanh Sam thỉnh thoảng sẽ dạy bảo An Diệu Ngữ như thế nào là vẽ tranh.
Tu vi của An Diệu Ngữ có tăng lên trong việc hội họa.
Bỗng nhiên.
Nội tâm Tư Mã Thanh Sam run lên.
Hắn nhìn về phía Ứng Long Long Môn, lại phát hiện, bên trong Long Môn, có một thân ảnh áo đen chậm rãi hành tẩu mà ra.
Đây là một nam tử cụt tay, ống tay áo lượn lờ ở trong không trung.
Nhưng mà, khí tức trên người nam tử lại vô cùng cường thế.
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phía nam tử, chỉ cảm thấy đôi mắt có hơi nhói nhói, tựa như, nam tử này là một thanh trường đao vô cùng sắc bén được rút ra khỏi vỏ, dự định chém vỡ cả bầu trời vậy.
Trên hòn đảo.
Nữ Đế đang cùng Nghê Ngọc thảo luận chuyện luyện đan thì hơi nhíu môi đỏ.
“Diệp cụt tay tới, tốc độ xem ra rất nhanh.”
Nữ Đế nỉ non.
Lời nói vừa ra, nàng lập tức nhìn về phía Bạch Ngọc Kinh lầu các tầng hai.
Trên lầu các, Lục Phiên dựa vào lan can, nhắm mắt đang chuẩn bị lấy cái gì dó.
Nữ Đế thấy Lục Phiên không để ý đến Diệp Thủ Đao, nàng cũng đồng thời không thèm để ý, tiếp tục nghiên cứu thảo luận với Nghê Ngọc, như thế nào để dung hợp bọc đường cùng một chỗ với Thối Thể đan.
Diệp Thủ Đao không ngó đến Tư Mã Thanh Sam, một tên nửa bước Kim Đan, còn chưa có tư cách để hắn để vào mắt.
Hắn nhìn về phía bản nguyên hồ nổi bồng bệnh giữa không trung, cùng với Bạch Ngọc Kinh bên trong bản nguyên hồ.
Tư Mã Thanh Sam thì lại vô cùng kinh hãi, người này… Rất mạnh!
Vẻn vẹn khí tức được phóng thích ra, liền giống như có một thanh đao sắc bén chém cắt da thịt của hắn vậy.
Thiên hạ này, còn có bực tồn tại này sao?
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phía Bạch Ngọc Kinh ở trên bản nguyên hồ, thấy được vị nữ nhân mặc hồng bào kiều diễm kia.
Nữ nhân kia cũng rất mạnh…
Những cường giả này, từ đâu chạy tới?
Còn có con Cự Kình chiến một trận với Lục Phiên trước đó, hiện tại xem ra, tựa hồ cũng không tầm thường.
Liên tưởng đến tu hành pháp 《 Sáng Thế đồ 》của chính mình, Tư Mã Thanh Sam mơ hồ có một loại suy đoán to gan.
Ầm ầm!
Đằng sau Long Môn.
Lại có bóng người cấp tốc đi ra.
Mặc một thân trang phục màu đen, vác lấy một cây trường thương, mũi thương đáng sợ tựa như đâm xuyên thấu cả vùng trời.
“Diệp môn chủ, ngươi đến nhanh thật.”
Đỗ Long Dương bước ra từ bên trong Long Môn, thấy Diệp Thủ Đao, bèn nở nụ cười.
Khóe miệng của Diệp Thủ Đao cũng nhếch lên.
“Nghe nói Lục thiếu chủ dự định tổ chức đấu giá hội, nữ nhân Nghê Xuân Thu kia nói là có thể giúp chúng ta phá gông cùm xiềng xích của Anh Biến, ta há có thể không thèm để ý?”
Ngay ở thời điểm Đỗ Long Dương muốn mở miệng.
Tiếng loa kèn vang lên triệt để không dứt.
Đằng sau Long Môn.
Cánh hoa bay tán loạn.
Bốn vị lão ẩu nâng một thanh niên mặc hồng bào, mặt trắng không râu từ bên trong vụt ra.
Thiên Hư công tử thấy Đỗ Long dương cùng Diệp Thủ Đao đã đến, lập tức ảo não.
Hắn quay đầu nhìn về phía nhóm lão ẩu không vung hoa, không thổi kèn, liền cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cánh hoa đâu?”
“Tấu nhạc đâu?”
“Bản tọa bỏ ra nhiều tiền là để thuê các ngươi đến làm bình hoa sao?”
“Lúc không có người, liều mạng thổi cùng vung cánh hoa, hiện tại có người, các ngươi làm cái gì đấy? Ngẩn người?”
Thiên Hư công tử ảo não nói.
Một vị lão ẩu lật túi vải ra, nhạt nhẽo nói: “Công tử, không còn.”
Một vị lão ẩu khác chậc chậc dưới miệng: “Công tử, miệng khô, thổi không được.”
Thiên Hư công tư nhếch miệng, một mặt sinh không thể luyến.
“Biến.”
Thiên Hư công tử ho khan nói.
Một vị lão ẩu lại chân thành nói: “Công tử, tỷ muội chúng ta là có phẩm đức nghề nghiệp, dùng số tiền lớn của ngài, nên cũng không thể tùy tiện biến.”
Thiên Hư công tử mỉm cười.
Hắn lật hộp kiếm ra, từ bên trong đó cầm ra một thanh tiểu kiếm dài bằng bàn tay, chỉ về phía lão ẩu đằng xa.
“Có gan ngươi lặp lại lần nữa?”
Bốn vĩ lão ẩu có phẩm đức nghề nghiệp lập tức toát ra vẻ sợ hãi.
Đỗ Long Dương có chút không nói gì.
Diệp Thủ Đao cũng không thèm để ý tên đần Thiên Hư công tử này.
Mà trên hòn dảo, Nữ Đế cười đau bụng.
“Thiên Hư, bốn đóa kim hoa này ngươi nhặt được từ đâu thế?”
“Nói cho bản cung, bản cung sau này tránh một chút.”
Thiên Hư nắm giữ tiểu kiếm, hừ một tiếng.
Trên Bắc Lạc hồ.
Tư Mã Thanh Sam nhìn đám cường giả Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Thiên Hư công tử. Hắn chỉ thấy khí tức mạnh mẽ của những người này, tựa như đánh thẳng vào mặt.
Có vẻ như cảm ứng được cái nhìn chăm chú từ Tư Mã Thanh Sam.
Thiên Hư công tử trừng mắt.
“Nhìn cái gì… Tên giả Kim Đan kia.”
Tư Mã Thanh Sam chỉ cảm thấy một cỗ linh thức khổng lồ áp bách mà tới, thuyền cô độc của Tư Mã Thanh Sam cùng An Diệu Ngữ, bị lan ra cách xa mấy mét, đụng phải thuyền cô độc của Bạch Thanh Điểu.
Bạch Thanh Điểu lắc lư một hồi, lập tức có chút tức giận.
Nhìn chằm chằm Thiên Hư công tử.
Tiểu Phượng Nhất trước ngực nàng, toát cái đầu ra, cũng cùng với Bạch Thanh Điểu trừng mắt Thiên Hư công tử.
Thật là khủng khiếp!
Tư Mã Thanh Sam che ngực, trên khuôn mặt toát ra vẻ sợ hãi.
Thiên Hư công tử ngồi ở bên trên cái ghế được nhấc lên, liếc nhìn qua Bạch Thanh Điểu đang nhìn hắn chằm chằm.
“Ồ, gà con linh thú mà tiểu nha đầu này nuôi có chút thú vị.”
Hắn giơ tay lên, dùng một chiêu.
Tiểu Phượng Nhất trong vạt áo trước ngực Bạch Thanh Điểu, lập tức một mặt ngơ ngác, trôi nổi mà lên, tung bay về phía Thiên Hư công tử.
Chiếc miệng được che vải của Thiên Hư công tử, nhẹ nhàng tằng hắng một cái.
“Linh thú a.”
Thiên Hư công tử sáng mắt lên.
Trên thuyền, Bạch Thanh Điểu nóng nảy đến nỗi nước mắt đều phải rơi xuống.
Có người đoạt gà con a!
Có người ngấp nghé gà con của nàng a!
“Thiên Hư, chớ có làm loạn.”
Đỗ Long Dương nhíu mày.
Hắn nhìn Bạch Thanh Điểu sắp khóc, cau mày nói, khi dễ tiểu nữ hài, cũng chỉ có con hàng Thiên Hư công tử là có khả năng làm được.
Tiểu Phượng Nhất bị Thiên Hư công tử trói buộc trong không trung, lập tức giận dữ.
Oanh!
Hỏa diễm màu đỏ phun trào, Tiểu Phượng Nhất hóa thành một con Hỏa Phượng.
Ánh mắt của Thiên Hư công tử càng ngày càng sáng, lơ đễnh nói: “Quan hệ của bản tọa cùng Lục ca khá tốt, Lục ca tốt như vậy, há sẽ vì một con gà con mà trở mặt với bản tọa?”
Phía trên lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra, cảm ứng được Tiểu Phượng Nhất bị Thiên Hư công tử bắt lại, không ngừng giãy dụa.
Lông mày hơi nhăn.
Hắn giơ tay lên, khẽ huơ nhẹ trên tay vịn xe lăn.
“Bang” một tiếng!
Một thanh Phượng Linh kiếm liền gào thét mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận