Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 378: Dung hợp, Thiên Nguyên vực! (2)

Dịch: ming ming
Lục Phiên cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, cả người như rơi vào trạng thái huyền bí.
Hắn bắt đầu dung hợp Ngũ Hoàng đại lục cùng Thiên Nguyên đại lục.
Dung hợp một thế giới, chuyện này không hề dễ dàng.
Trong đôi mắt Lục Phiên đường cong nhảy lên, toàn bộ hình dạng của Ngũ Hoàng đại lục hiện ra trước mắt hắn.
Lục Phiên hạ cờ, quân cờ hạ xuống hải vực bát ngát bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Thiên Nguyên đại lục rất lớn, Lục Phiên không thể nào để Thiên Nguyên đại lục trực tiếp đặt vào đất liền bên trong Ngũ Hoàng đại lục.
Với lại, trong nội tâm Lục Phiên bỗng nhiên có xuất hiện một dã tâm không nhỏ.
Nếu bản nguyên Ngũ Hoàng có thể dung hợp những bản nguyên khác để đề cao chính mình, Lục Phiên cảm thấy, có lẽ… Hắn có thể chuẩn bị một tí cho công tác dung hợp các bản nguyên của bản nguyên Ngũ Hoàng về sau.
Lục Phiên dự định tạo ra một Ngũ Hoàng đại thế giới.
Đại thế giới này, đương nhiên là do nhiều đại lục hợp thành.
Mỗi một đại lục, Lục Phiên đều sẽ xưng thành một “vực”.
Lục Phiên chuẩn bị đem Thiên Nguyên đại lục, đặt tên thành một “vực”, tên “Thiên Nguyên vực”.
Lấy Ngũ Hoàng đại lục làm trung tâm, những đại lục khác vây quanh Ngũ Hoàng.
Sau khi suy nghĩ xong, Lục Phiên bắt đầu thôi diễn.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Linh thức Tư Mã Thanh Sam ẩn vào trong bàn cờ, chỉ cảm thấy trước mặt mình là một biển trời rộng lớn.
Áp lực cực lớn, đè tới nỗi hắn không thở nổi.
Nhưng Tư Mã Thanh Sam không hề cảm thấy sợ hãi, mà ngược lại tràn ngập hưng phấn.
Tầm mắt hắn đã được mở rộng, hắn có thể nhìn thấy cả thế giới, đây là cơ hội cực hiếm có.
Hắn rơi vào trầm tư, cả người như rơi vào một trạng thái tỉnh ngộ kỳ lạ.
Lục Phiên cùng Tư Mã Thanh Sam mặt đối mặt, Ngưng Chiêu đổ ra chén rượu mơ ấm áp, bày ở bên cạnh hai người.
Rượu hâm nóng xong lại nguội lạnh.
Nhưng, cả hai người đều không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, thời gian một ngày trôi qua, mặt trời ngả về tây.
Lục Phiên mở bừng mắt ra, tâm thân kẽ động, hắn phải bắt đầu bước cuối cùng, để hai thế giới dung hợp.
...
Thiên Nguyên đại lục.
Sau một trận đại chiến, toàn bộ Thiên Nguyên như đều rơi vào trạng thái mệt mỏi.
Yêu vực cũng rơi vào im lặng.
Sư Yêu vương vốn rất hưng phấn, giờ bên trong Thiên Yêu tháp, một câu cũng không nói, dường như đang rơi vào tự kỷ.
Nữ Đế về tới Đại Càn hoàng cung, triệu tập các cường giả còn sống sót, nói tin tức ra.
Nguyên Anh cảnh, đều liên hệ với bản nguyên.
Đều là hiểu rõ bản nguyên tan biến mang đến hậu quả đáng sợ như thế nào.
Cho nên đối với việc hai thế giới dung hợp, bọn họ không có quá nhiều kháng cự.
Dù sao thì, cũng chỉ vì muốn sinh tồn.
“Bệ hạ…”
“Ngài nói cái vị Lục công tử kia … Liệu có phải âm mưu của hắn?”
“Nếu Thiên Nguyên dung nhập với thế giới kia, liệu Lục công tử có trở thành Khổ Đồ thứ hai hay không?”
Người nói là một vị nữ quan Nguyên Anh cảnh.
Không chỉ nữ quan Nguyên Anh cảnh này, mà trong lòng các Nguyên Anh cảnh khác đều cảnh giác.
Dù sao…
Khổ Đồ đã đem lại cho bọn họ nỗi ám ảnh khá lớn.
Nữ Đế mặc bộ trang phục trong cung, chắp tay sau lưng, cuời cười: “Không giống nhau, Lục công tử và con lừa trọc Khổ Đồ kia không giống nhau.”
“Yên tâm đi… Bản cung có dự cảm, hai thế giới dung hợp, Thiên Nguyên tuyệt đối sẽ phát triển tốt hơn nhiều so với lúc trước.”
Các nữ quan Nguyên Anh cảnh đều liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trong mắt đầy kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.
Tại sao bọn họ thấy được trong mắt Nữ Đế … Có sự tin tưởng mù quáng?
Đây còn là Nữ Đế của các nàng sao?
Vào lúc Đại Càn nữ quốc bắt đầu chuẩn bị dung hợp.
Thiên Hư cung và Tuyệt Đao môn cũng đều đang chuẩn bị, trên thật tế cũng không có gì cần chuẩn bị, dung hợp hai giới, mọi người đều không có kinh nghiệm.
Cho nên, chỉ là đem những thư tịch quý trọng trong môn phái cất kỹ, tránh bị thất lạc.
Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương ngồi ở trên đỉnh Võ Đế thành.
Áo đen phần phật.
Mặc dù Lục Phiên cho hắn ba ngày suy nghĩ, nhưng chỉ cần một ngày, là hắn đã đưa ra quyết định, hai thế giới dung hợp có lẽ cũng không là chuyện gì xấu.
Dù sao, là Lục Phiên đã cứu cứu vớt Thiên Nguyên, nếu không có Lục Phiên, Thiên Nguyên bây giờ đã sớm bị huỷ diệt.
Còn có gì tệ hơn việc thế giới bị sụp đổ?
Cho nên, sau khi Đỗ Long Dương suy nghĩ thông suốt, trong lòng cũng không còn gì kháng cự nữa.
Trong lúc Đỗ Long Dương đang trầm tư.
Bỗng nhiên.
Con ngươi Đỗ Long Dương khựng lại.
Thiên Hư công tử cũng truyền tin tức cho hắn.
Dung hợp hai giới, bắt đầu rồi.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Đôi mày Lục Phiên nhíu chặt.
Linh thức chuyển động, giống như một mạng nhện lớn, giăng đầy linh áp kỳ bàn.
Trong đôi mắt đường cong nhảy lên, áp lực cực lớn bao phủ hắn lại.
Dung hợp hai giới, đây không phải chuyện dễ dàng gì.
Chỉ bằng sức lực một người, mà muốn di dời cả một đại lục sang một đại lục khác, đương nhiên là vô cùng khó khăn.
Đây cũng không phải là di dời đá, dời một hòn xong tới một hòn.
Tâm thần của Lục Phiên nối liền với bản nguyên Thiên Nguyên.
Cũng may là bây giờ bản nguyên Thiên Nguyên và bản nguyên Ngũ Hoàng đã dung hợp thành một.
Phía trên linh áp kỳ bàn, Lục Phiên liên tục hạ xuống năm quân cờ.
Bên dưới mỗi quân cờ đều có bát quái phù văn loé sáng.
Lục Phiên xắn tay áo lên, giơ tay ra, đặt lên trên linh áp kỳ bàn, vừa vặn mỗi một ngón tay đặt lên một quân cờ, bên dưới mỗi một quân cờ lại có một cái bát quái phù văn.
Ngay sau đó.
Đường cong trong đôi mắt Lục Phiên nhảy lên, linh thức cuộn tròn.
Năm ngón tay hắn ấn trên quân cờ, bắt đầu từ từ chuyển động…
Kẽo kẹt kẽo kẹt…
Tiếng quân cờ cà bàn cờ vang lên, giống hệt như âm thanh chuyển động của bánh răng.
Trên trán Lục Phiên có mồ hôi tràn trề chảy xuống, hắn đang gắng hết sức, dường như thứ đang chuyển động không phải quân cờ mà là đang kéo lê cả một thế giới.
Vùng hải vực vô tận bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Biển rộng bắt đầu cuộn trào, sóng lớn ngất trời, cao tới tận mấy trăm mét.
Bầu trời vô cùng âm u, cho người ta cảm giác bị kiềm áp vô cùng nặng nề.
Tư Mã Thanh Sam ngồi trên một hòn đá xanh bên bờ biển.
Hắn giương mắt nhìn vùng hải vực nơi xa, đại dương dữ tợn, năng lượng toả ra khiến người ta phải tuyệt vọng, đây là sức mạnh của trời đất.
Trước người Tư Mã Thanh Sam, một bức họa trải ra, trên giấy có một màu trắng xoá.
Nắm lấy một cây bút lông, ngòi bút nhuộm mực.
Tư Mã Thanh Sam nhìn về phương xa.
Trong lòng của hắn hiện giờ không cảm ngộ được gì, nhưng không sao, vẽ một bức hoạ rồi tính tiếp.
Không chừng vẽ xong là có cảm ngộ rồi.
Nhưng, ngay lúc hắn chuẩn bị hạ bút xuống.
Thần trí bỗng nhiên chấn động.
Hắn nhìn về phía nơi xa kia.
Và thấy.
Có một bàn tay từ trên trời hạ xuống, bầu trời như bị xé toạt ra một vết nứt lớn…
Phía sau khe nứt, là một thế giới bao la vô tận.
Rầm ầm ầm!
Đất liền đang chấn động, mặt đất đang nổ vang.
Sóng biển cuộn trào như muốn đánh va vào trời cao.
“Đây là cái gì a?!”
Tư Mã Thanh Sam nhìn ngây người.
Lại thấy, phía sau vết nứt kia, đại dương cũng đang cuộn trào lên.
Nước biển từ trong khe nứt tràn ra, đổ từ trên xuống, ập vào vùng biển trước mặt Tư Mã Thanh Sam.
Như hoà lẫn vào nhau.
Tiếng va đập đinh tai nhức óc vang lên, cuồng phong đánh ùa ập, như muốn thổi bay quần áo của Tư Mã Thanh Sam.
Một lục địa cực lớn, từ trong khe nứt, từng chút từng chút… Theo sự chuyển động và hoà lẫn của đại dương mà từ từ trôi ra.
Tư Mã Thanh Sam hít sâu một hơi.
Giống như là bị giật nảy mình, ngã ngồi xuống tảng đá.
Cái lục địa đó… Đừng nói là sẽ từ trong khe nứt chui qua, xuất hiện trong vùng hải vực này chứ?
Trong mơ hồ, dường như có một bàn tay vô hình đỡ lấy lục địa kia từ từ hạ xuống!
Nhưng, rất nhanh Tư Mã Thanh Sam lại bò dậy, hắn nhìn vào thế giới rộng lớn phía sau khe nứt kia…
Cả người đều kích động tới run rẩy.
Hắn cầm lấy bút lông, ở trên bức họa trắng xoá, dự định đặt bút, muốn miêu tả lại cái khung cảnh chấn động thế nhân này.
Nhưng mà Tư Mã Thanh Sam hoàn toàn không cách nào đặt bút xuống.
Mà giờ khắc này.
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên trên trán đầy ấp mồ hôi, đôi mắt tràn đầy ngưng trọng.
Dưới năm ngón tay của hắn, năm quân cờ bị phù văn bao bọc lại, phát ra hào quang cùng chấn động kỳ dị của sóng năng lượng.
Lục Phiên chuyển động ngón tay, năm ngón tay xoay ngoặc một trăm tám mươi độ, xương cốt vặn vẹo đến nỗi dường phát ra tiếng xoạt xoạt.
Khí tức đè áp nặng nề, tràn ngập tầng hai của Bạch Ngọc Kinh lầu các.
Ngưng Chiêu vốn đang muốn hâm rượu đột nhiên bị doạ tới không dám cử động.
Lần đầu tiên thấy công tử lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng như vậy a.
Nhìn bàn tay Lục Phiên ấn trên bàn cờ, đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cánh tay xoay như bánh quai chèo, đôi môi đỏ của Ngưng Chiêu mím chặt lại.
Mà giờ này khắc này.
Lục Phiên lại hoàn toàn không lo được những thứ này.
Năm ngón tay nổi lên đóm đóm những tia máu, cánh tay Lục Phiên xoay chuyển gần ba trăm sáu chục độ.
Các giọt máu chảy dọc ra, vặn vẹo trên linh áp kỳ bàn.
Cuối cùng…
Đến khi đạt tới một điểm nào đó.
Trong não Lục Phiên đột nhiên “Oanh” một tiếng nổ lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận