Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 414: Không điên cuồng, làm sao có thể trở nên mạnh mẽ. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Sau đó, Ma Chủ hiện ra, cho Đường Nhất Mặc một cái bóng lưng.
“Không điên cuồng, làm sao có thể thành ma công.”
“Không điên cuồng, làm sao trở nên mạnh mẽ.”
Tiếng cười nhàn nhạt của Ma Chủ quanh quẩn tám phương.
Sau đó, Ma Chủ nện bước mà ngỡ như thiên địa đều chấn động, biến mất.
Đôi mắt của Đường Nhất Mắt trở nên trống rỗng, con ngươi tựa hồ cũng không có chút nào tiêu cự.
Rốt cuộc…
Thần sắc trong con ngươi bắt đầu có từng chút hội tụ cùng thu liễm lại, cuối cùng ngưng tụ thành thực chất.
Hội tụ thành một cảnh tượng cuối cùng trước mắt Đường Nhất Mặc.
Không có chiến đấu đáng sợ, cũng không có giết chóc kinh thiên.
Trời tối người yên.
Quầng trăng tĩnh mịch.
Bên trong kho củi cũ nát, tuổi nhỏ Đường Nhất Mặc đang nghiêm túc tung từng quyền rồi lại từng quyền.
Có lẽ, thứ mà hắn theo đuổi ở thời điểm đó, là lực lượng trở nên mạnh hơn, có thể bảo hộ không cho muội muội cùng mẫu thân bị khi dễ.
Ông…
Gợn sóng vô hình phun trào ra.
Đường Nhất Mặc mở mắt, nội tâm của hắn bỗng nhiên trở nên có đôi phần bình tĩnh.
Trên tấm đạo bia.
Gợn sóng huyền bí bao phủ Đường Nhất Mặc lại.
Đám người Đỗ Long Dương dồn dập mở mắt ra, coi như Diệp Thủ Đao đã tìm hiểu ra đạo ý, cũng không khỏi ghé mắt nhìn về phía sau.
Nhìn về phía thanh niên ở đằng sau quật cường lấy.
Bá Vương cùng Lưu Nguyên Hạo quay đầu, đồng thời nhìn chằm chằm Đường Nhất Mặc.
Đường Nhất Mặc ngộ rồi?
Đỗ Long Dương, Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử thì có chút không phục.
Bọn hắn là những người có tu vi Anh Biến cảnh, nhưng lại chưa có ngộ ra đạo ý, vì cái gì… Thanh niên cũng chỉ có Trúc Cơ cảnh này lại ngộ ra trước cả bọn hắn?
Bên ngoài dãy Ngọa Long.
Đường Hiển Sinh đang trò chuyện cùng Đạm Đài Huyền bỗng nhiên run thân thể.
Không chỉ riêng hắn, mà có rất nhiều thế gia gia chủ đang cân nhắc xem tu hành giả của mình có thể vào Ngục Môn hay không, cũng đều nhìn về phương hướng Đạo bia.
Đã thấy, trên tấm đạo bia, có một hàng chữ viết chậm rãi phun trào ra.
“Đường Nhất Mặc, ngũ đẳng danh sách đạo ý, Hộ Chi đạo ý.”
Trong nháy mắt hàng chữ này xuất hiện, không ngừng tranh đua với minh văn* của Diệp Thủ Đao, liên tục bồi hồi trên dưới.
(minh văn: Chữ viết được khắc lên đồ vật, bia đá.)
Tựa hồ đang tranh đoạt xem ai mạnh yếu vậy.
Rất nhiều người đều nhìn lấy cảnh tượng ở trên đạo bia, không khỏi hít sâu vào một hơi.
Diệp Thủ Đao nheo mắt lại.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế thì vô cùng tò mò.
Đạo ý mà tiểu tu sĩ Trúc Cơ cảnh này ngộ ra, vậy mà có thể tranh đua với đạo ý của Diệp Thủ Đao?
Phải biết, có thể tu hành đến Anh Biến cảnh, vậy cũng là hạng người tâm cao khí ngạo.
Trong lòng đều có tinh thần không chịu thua.
Đặc biệt là cường giả luyện đao như Diệp Thủ Đao, còn hơn như vậy nữa.
Cơ bắp trên mặt Đường Hiển Sinh hơi hơi co giật, râu ria khẽ run.
Hiển nhiên, nội tâm của hắn ở thời khắc này cũng không bình tĩnh.
“Hộ Chi đạo ý.”
Đường Hiển Sinh lắc đầu, hắn tựa hồ hiểu rõ ra nguyên nhân vì sao Đường Nhất Mặc lĩnh ngộ ra đạo ý này.
Thủ hộ tất cả những thứ trong nội tâm Đường Nhất Mặc sao?
Đường Quả, mẫu thân Đường Nhất Mặc, đều là những người mà Đường Nhất Mặc từng nghĩ phải bảo vệ.
Cũng không biết, trong Hộ Chi đạo ý này, phải chăng còn liên quan đến việc thủ hộ Nam Quận.
Đều là ngũ đẳng đạo ý, giữa những đạo ý ngang cấp với nhau, cũng sẽ phân ra cao thấp.
Cuối cùng.
Hộ Chi đạo ý của Đường Nhất Mặc vẫn không thể nào vượt qua Tuyệt Tình đạo ý của Diệp Thủ Đao.
Gánh nặng trong lòng Diệp Thủ Đao ngay lập tức được giải thoát, có chút mừng rỡ.
Không ít người xung quanh đều lộ ra vẻ tiếc nuối, đáng tiếc.
Trên tấm bia đá.
“Hộ Chi đạo ý?”
Đường Nhất Mặc nỉ non một câu, hắn không quá để ý tới xếp hạng, bởi vì hắn hiểu rõ, đạo ý… Là có thể tăng cao.
Trên mặt của hắn toát ra mấy phần cười khổ.
“Vậy mà không phải Thủ Hộ đạo ý… Xem ra, bằng vào cấp độ hiện tại của ta, còn vô phương lĩnh hội Thủ Hộ đạo ý.”
“Nếu như Thủ Hộ đạo ý, lại là danh sách đạo ý cấp độ gì?”
Đường Nhất Mặc nỉ non.
Nội tâm Bá Vương khiếp sợ không thôi.
Bởi vì, Đường Nhất Mặc vậy mà tìm hiểu ra đạo ý.
Mặc dù Bá Vương không biết công hiệu cụ thể khi tìm hiểu ra đạo ý.
Thế nhưng, đạo ý có thể làm cho Lục Phiên tôn sùng như vậy, tất nhiên sẽ là một đồ vật cực kỳ quan trọng trên con đường tu hành.
Bá Vương cắn răng, hàm răng tựa hồ bị cắn ra dấu.
Hắn tiếp tục tham ngộ.
Mà sau khi Đường Nhất Mặc lĩnh ngộ đạo ý, còn chưa kết thúc.
Khí tức trên người hắn bắt đầu liên tục phun trào.
Thuận theo tiếng nổ vang, đưa tới mây dày cuồn cuộn.
Đường Nhất Mặc xếp bằng trên bồ đoàn, phát ra tiếng gầm nhẹ, gân xanh phun trào ra từ trên cổ.
Tinh khí thần bắt đầu tăng vọt.
Liên tục mở hai mạch, đợi cho lúc mở ra mạch thứ ba, hắn giống như là gặp phải một cái bình cảnh vậy.
“Công pháp tên này tu hành… Có chút thú vị.”
“Vừa chính vừa tà, nhìn không thấu, thế nhưng… Không thể nghi ngờ, uy lực rất mạnh.”
Đỗ Long Dương cùng Thiên Hư mở miệng.
Công pháp này tuyệt đối không phải là công pháp bình thường, hẳn là sánh được 《 Võ Đế kinh 》 cùng 《 Thiên Hư quyết 》.
Khó trách suýt chút nữa áp chế đạo ý của Diệp Thủ Đao xuống.
Theo bọn hắn, bọn hắn dù sao cũng là Anh Biến cảnh, dù cho lần đầu tìm hiểu đạo ý, nhưng trên lĩnh ngộ, vẫn sẽ mạnh hơn rất nhiều so với Trúc Cơ cảnh bình thường.
Mà Đường Nhất Mặc có thể làm như vậy, không chỉ là bởi vì đạo ý không yếu, mà còn là bởi vì do công pháp của hắn tương đối mạnh.
Đường Nhất Mặc cơ hồ bắt đầu trở nên ửng đỏ, mơ hồ có khí huyết nuốt trời nổ vang ở bên trong thân thể hắn.
Hắn muốn xung kích đệ tam mạch.
“Phá cho ta!”
Bên trong thân thể Đường Nhất Mặc bộc phát ra linh khí bàng bạc.
Rồng!
Từng sợi tóc dựng thẳng, giống như là dã thú phát ra gầm thét.
Trên da thịt màu đỏ, vậy mà nổi lên từng đường hoa văn màu tím.
Oanh!
Cuối cùng, một âm thanh nổ tung dường như phá nát cả màng nhĩ vang lên.
Đường Nhất Mặc rốt cuộc phá vỡ đệ tam mạch, trên người hắn, lại có một cái mạch máu phồng lên, không ngừng nhảy ra.
Tam Mạch cảnh!
Tương đương với Thiên Tỏa cảnh!
Đường Nhất Mạch ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lấp lánh.
Nhưng mà, mây đen hội tụ trên đỉnh đầu hắn, sau đó lặng yên tán đi.
“Ha ha ha… Có đạo bia ở đây, lôi kiếp không dám hạ xuống a.”
Thiên Hư công tử nở nụ cười.
Đường Nhất Mặc như có điều suy nghĩ, rồi hắn rời đi bồ đoàn, thân thể bắn mạnh ra, rời khỏi khu vực Đạo bia.
Rất nhanh.
Một nơi ở dãy Ngọa Long.
Có lôi đình oanh tạc mà xuống.
Áp lực từ Thiên Tỏa kiếp mang đến cũng không yếu.
Thế nhưng, đối với đám người Đỗ Long Dương mà nói, Thiên Tỏa kiếp không mạnh, đến cả kiếp số phi thăng ở Anh Biến đều đã độ qua.
. . .
Trên Hồ Tâm đảo.
Lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Việc Đạm Đài Huyền bóp nát Đạo Lệ thất bại, để cho Lục Phiên có chút đáng tiếc, mà Đường Nhất Mặc đột phá, ngược lại để cho Lục Phiên có chút vui mừng.
“Đáng tiếc, không phải Thủ Hộ chi đạo.”
“Tuy nhiên, Thủ Hộ chi đạo ít nhất cũng là tam đẳng danh sách đạo ý, dùng cảnh giới hiện tại của Đường Nhất Mặc, ngộ không ra cũng không lạ.”
“Hắn còn phải cần ma luyện nhiều hơn.”
Lục Phiên xem như hiểu rõ, tìm hiểu đạo ý này, không chỉ căn cứ vào những chuyện trải qua, mà còn phải kết hợp linh hồn cùng với tâm tính lại với nhau.
Lục Phiên thần tâm khẽ động.
Linh hồn trên đạo bia của hắn, cũng nổi lên Hộ Chi đọa ý.
Tuy nhiên, đây là ngũ đẳng danh sách đạo ý, Lục Phiên không quá để ý, hắn lựa chọn dung hợp Diệt Hồn đạo ý lại với nhau.
Không có bất kỳ gợn sóng kỳ dị nào nổi lên.
Đạo ý của Lục Phiên không có tăng lên, vẫn như cũ là tứ đẳng danh sách đạo ý.
Đạo ý không được tăng lên, tuy nhiên Lục Phiên lại không thèm để ý.
Bạch y bồng bềnh, gió thổi nhẹ, Lục Phiên bình tâm tĩnh thần, an tĩnh ngồi ở trên Thiên Nhận Y, nghe tiếng gió thổi, lá trúc xào xạc.
Tinh thần hắn phun trào, bắt đầu quan tâm tình huống bên trong Cửu Ngục mô.
Bởi vì bên torng Cửu Ngục Môn, tựa hồ… Có người tuôn ra đồ vật ghê gớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận