Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 454: Bá Vương một rìu bổ Chu Lưu (2)

Người dịch: Duy Cường
Còn như Ngũ Hồ, một khi phá vỡ phòng tuyến, cướp bóc đốt giết, không việc ác nào là không làm, quả thật táng tận lương tâm, hoàn toàn không phải là người.
Cho nên, đến hiện tại, các đại thế gia vẫn lấy thái độ quan sát làm chủ để nhìn xem mọi việc đang diễn ra.
Thậm chí, có thế gia còn chủ động tìm cách liên hệ với các thiên tài của dị vực, biểu đạt mong muốn hợp tác.
Bởi vì số lượng cường giả của dị vực so với Ngũ Hoàng đại lục đông đảo hơn rất nhiều.
Kim Đan cảnh… Cũng chỉ là bình thường.
Thế nhưng. . .
Bây giờ, Thiên Cơ các lại chuyên môn đưa tin đề cập về dị vực, điều này làm cho không ít thế gia trở nên cảnh giác.
Xem ra, dường như Thiên Cơ các đối với dị vực cũng không mấy thiện cảm, bằng không sẽ không chuyên môn đưa tin đề cập đến dị vực.
Địa vị của Thiên Cơ các hết sức đặc thù, dù sao đã từng là đại biểu của Bạch Ngọc Kinh.
Cho nên, rất nhiều thế gia có liên quan đến dị vực đều bắt đầu kiềm chế lại một chút.
Phần lớn các thế gia đều điều động thám tử đi Đế Kinh, dự định dò xét tình hình chiến ở đấu bên trong.
Muốn biết kết quả sau cùng.
. . .
Trên mười dặm phố dài trong Đế Kinh.
Giáo chúng Hắc Long giáo cùng binh lính, sắc mặt mỗi một người đều tái mét vì sợ hãi, không ngừng lui lại.
Bá Vương từ trong bụi mù chậm rãi đi ra, mỗi một bước chân, phảng phất đất rung núi chuyển.
“Tránh ra.”
Trên thân thể khôi ngô của Bá Vương, mái tóc bay tán loạn, khí tức mạnh mẽ tràn ra ngoài như nước lũ vỡ đê, uy áp làm cho hơi thở của người đối diện bị nghẹn lại, lồng ngực dường như bị một khối đá lớn đè ép.
“Không lùi, chết.”
Bá Vương hướng thẳng về mười dặm phố dài bước đi.
Mỗi tiến lên một bước.
Đại quân liền bị dọa, không ngừng lùi lại.
Dù sao, sự khủng bố của Bá Vương, đã khắc sâu vào lòng người trong thiên hạ.
Đông đông đông. . .
Cuối cùng, Bá Vương bắt đầu cất bước chạy như điên, giống như một con mãnh thú màu đen đang lao tới.
Có người né tránh không kịp, bị đụng trúng, lập tức xương cốt nát vụn, thân thể bị hất tung lên cao, như một tấm vải rách, rơi xuống ở xa xa.
Đại quân của Hắc Long giáo căn bản không thể nào hình thành được thế trận phòng ngự.
Cho dù là tu hành giả, trước khí thế tiến công khủng khiếp của Bá Vương, cũng không một ai dám xuất thủ cản đường.
Bá Vương thế như chẻ tre, một đường tiến thẳng, đi tới Hoàng thành Đế Kinh.
Trong lòng hắn có chút lo lắng cho an nguy của Lạc Mính Tang, từ khi khúc mắc được tháo gỡ, hắn đã có thể thản nhiên đối mặt với nàng, đối với Bá Vương, Lạc Mính Tang chính là người trọng yếu nhất trong cuộc đời hắn.
Ngoài Hoàng thành.
Bá Vương nhún người, thân hình bốc thẳng lên, đạp trên mái ngói lưu ly của Hoàng thành.
Linh thức tràn ra, tập trung vào phương hướng Ngự Hoa viên.
Trong Ngự hoa viên.
Sắc mặt của Lưu Nguyên Hạo bỗng nhiên biến đổi, hắn cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ xuất hiện.
“Là Bá Vương!”
Lưu Nguyên Hạo ngưng trọng nói.
Mà lúc này, bên trong Long Môn, từng đám Hạng Gia quân, hai tròng mắt đỏ như máu đang tràn ra ngoài, sắc mặt mỗi người đều cực kỳ hưng phấn, chiến ý càng ngày càng lên cao, tựa như có thể hòa tan cả không gian.
“Giết!”
Hạng Gia quân vung vẫy vũ khí, đồng loạt phát ra tiếng kêu gào.
Phốc phốc!
Chu Lưu vỗ ra một chưởng.
Xương cốt toàn thân của Hứa Sở bị đánh gãy không biết bao nhiêu cây, thân hình ngã xuống mặt đất, dù cố gắng hết sức vẫn không thể nào đứng dậy được.
Thế nhưng, sắc mặt của hắn vẫn như cũ mang theo vẻ hưng phấn.
“Vương thượng!”
“Ha ha ha! Vương đã đi lên! Chắc chắn sẽ đánh chết đám chó các ngươi.”
Trong miệng của hắn, máu tươi không ngừng trào ra, nhưng ánh mắt có chút điên cuồng nhìn chằm chằm vào Chu Lưu, không ngừng cười lớn.
Trên nóc nhà.
Bá Vương đứng yên, ma khí mãnh liệt tràn ra ngoài.
Hắn nhìn thấy bên ngoài Long Môn, nằm vô số thi thể của Hạng Gia quân, thời khắc này, trong cơ thể hắn, máu tươi phảng phất như được đun sôi, bắt đầu bốc lên.
Hắn thấy được Hứa Sở bị trọng thương, hơi thở đứt quãng dường như đang tới thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, thấy được từng tên Hạng Gia quân đang đẫm máu chiến đấu, đôi mắt lập tức đỏ bừng.
“Thật mạnh!”
Trong nội tâm của Lưu Nguyên Hạo cực kỳ kinh hãi, mặc dù đã tìm hiểu ra đạo ý, thế nhưng khi chính thức đối diện với Bá Vương, hắn có cảm giác, đừng nói là chiến đấu, e rằng cho dù vận dụng hết sức lực toàn thân, hắn cũng khó mà chịu đựng nổi ba chiêu của Bá Vương, huống hồ đạo ý của Bá Vương còn mạnh hơn hắn.
“Chu huynh!”
Lưu Nguyên Hạo nhìn về phía Chu Lưu, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Ngược lại, Chu Lưu chỉ cười cười, vẻ mặt có mấy phần tiêu sái thoải mái.
“Lưu huynh yên tâm, người này. . . Để cho tại hạ tới đối phó.”
“Danh tiếng của Bá Vương, tại hạ cũng được nghe nói qua, có thể tìm hiểu ra tam đẳng đạo ý, hẳn không phải là người tầm thường… Tại hạ cũng muốn mở rộng tầm mắt một chút.”
Ánh mắt của Chu Lưu phảng phất có tia sáng lóe lên, chiến ý phun trào.
Lời nói vừa dứt.
Hắn cũng không tiếp tục để ý đến Hứa Sở đang hấp hối dưới đất.
Bàn chân dẫm mạnh trên mặt đất, thân thể bốc thẳng lên, nhẹ nhàng rơi xuống trên nóc nhà.
Cùng Bá Vương cách một nóc nhà nhìn nhau.
Lưu Nguyên Hạo thấy Chu Lưu ra tay, trong lòng cùng bình tĩnh lại không ít.
Chu Lưu, Kim Đan thất chuyển, đối đầu với Bá Vương, hẳn là không có vấn đề.
Dù cho Bá Vương đã tìm hiểu được đạo ý, nhưng mà về mặt cảnh giới vẫn còn có sự chênh lệch rất lớn.
Lưu Nguyên Hạo suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu, nhìn về phía Hứa Sở đang nằm dưới đất.
Trong ánh mắt lóe lên vẻ hung ác.
“Động thủ!”
Hắc Long vệ cùng tu hành giả của Hắc Long giáo dồn dập xung phong tiến lên.
Hứa Sở ho ra máu, cố gắng vươn mình đứng lên, cầm lấy Đại Thiết cầu, muốn tiếp tục tái chiến.
Bỗng nhiên.
Phía sau Long Môn, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Tuy nhiên, áo giáp trên người không phải là kiểu dáng của Hạng Gia quân, mà là… Huyền Vũ vệ.
Một luồng tia sáng màu bạc chợt lóe lên, mang theo tiếng xé gió, đâm về phía Lưu Nguyên Hạo đang chuẩn bị tiến gần đến Hứa Sở.
Đinh!
Ngân thương bị một lực cản to lớn ngăn lại, thân thương uốn cong đến cực hạn, sau đó bung ra, đem Lưu Nguyên Hạo đẩy lùi lại mấy bước.
Ánh mắt của Lưu Nguyên Hạo hơi nheo lại, nhìn xem nam tử mặc giáp bạc đang ngăn cản trước mặt của mình.
“Huyền Vũ vệ!?”
Trên mặt của Lưu Nguyên Hạo chợt lóe lên vẻ kinh ngạc rồi biến mất, thông qua kiểu dáng của áo giáp, hắn đã nhận ra xuất thân của đối phương, trong lòng không nhịn được có chút chấn động.
“Tại hạ, Huyền Vũ vệ thống lĩnh, Tiết Đào.”
Tiết Đào tay nắm ngân thương, quay đầu nhìn về phía Hứa Sở đang gian nan ngồi dậy.
Hắn đương nhiên nhận ra Hứa Sở, cũng từng có thời gian cùng Hứa Sở giao thủ qua mấy lần.
Không chỉ là Lưu Nguyên Hạo kinh ngạc, cho dù là Hứa Sở, lúc này trong nội tâm cũng rất bất ngờ, hắn không thể nghĩ đến, Huyền Vũ vệ thế mà sẽ đến trợ giúp Hạng Gia quân bọn hắn.
“Tại sao?”
“Hắc Long giáo cùng Đại Huyền nước giếng không phạm nước sông. . . Huyền Vũ vệ vì sao phải nhúng tay vào?”
Lưu Nguyên Hạo lạnh lùng nói.
“Hắc Long giáo cấu kết tu hành giả của dị vực, trong lòng vương thượng không thích, liền mệnh chúng ta tiến đến tương trợ.”
“Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác.”
Tiết Đào giơ thương lên, mũi thương chỉ về phía trước, linh khí trên thân được vận chuyển.
Bốn cái vòng xoáy phun trào, linh khí áo giáp của Thể Tàng cảnh hiển hiện, bao bọc toàn thân.
Tiết Đào, cũng làm cho Hứa Sở hiểu rõ nguyên nhân xuất hiện của Huyền Vũ vệ.
“Làm cho gọn gàng vào, huynh đệ!”
Hứa Sở lập tức rống to.
Không phải tộc ta. . .
Ánh mắt của Lưu Nguyên Hạo hơi híp lại một chút, tên thích xen vào chuyện bao đồng Đạm Đài Huyền này, khoản nợ này, hắn nhớ kỹ.
Tuy nhiên, mặc dù bất ngờ vì sự xuất hiện của Huyền Vũ vệ, nhưng trong lòng của Lưu Nguyên Hạo cũng không có bao nhiêu e ngại, vì Huyền Vũ vệ cũng không phải là cường giả như Bá Vương, căn bản khó mà thay đổi được cái gì.
Chiến đấu, lại lần nữa bùng nổ.
Lưu Nguyên Hạo biết không thể tiếp tục kéo dài, hắn nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng chiếm lĩnh Long Môn.
Bên ngoài Đế Kinh.
Tiếng xé gió vang vọng không ngừng.
Trên nóc nhà bằng ngói lưu ly, từng bóng người lần lượt xuất hiện.
Chung Nam lưng mang đại đao, hai tay ôm ngực, thân hình như một cơn cuồng phong, hạ xuống nóc nhà.
Nơi xa.
Tiêu Nguyệt Nhi cũng nhẹ nhàng lướt tới.
Phong Nhất Lâu đã có mặt từ sớm, thân hình đứng lặng trên nóc nhà, nhìn cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra trong Ngự Hoa viên.
Nhân bảng thứ mười, Chu Lưu, trợ giúp Lưu Nguyên Hạo tập kích Bá Vương, tin tức này, đương nhiên bọn hắn cũng biết.
Hiện nay, trong bí cảnh, danh tiếng của Bá Vương cực kỳ vang dội, đã đạt đến mức không ai không biết, không người không hay.
Dù sao, trên Đạo bia, tên của Bá Vương vẫn còn xếp hàng thứ nhất, cao cao tại thượng, muốn không biết cũng không được.
Ngay cả tên tuổi của những đại năng như Đỗ Long Dương, Nữ Đế, Thiên Hư công tử đều bị ép xuống dưới.
Đám người Phong Nhất Lâu cũng muốn mở mang kiến thức một chút, xem uy lực của tam đẳng đạo ý rốt cuộc mạnh đến mức nào.
“Hai người các ngươi thế mà cũng tới? Không sợ xếp hạng sẽ bị Nhiếp Trường Khanh cùng Khổng Nam Phi phá vỡ?”
Chung Nam nhìn xem Tiêu Nguyệt Nhi cùng Phong Nhất Lâu, hiếu kỳ hỏi.
“Muốn phá cũng không dễ dàng như vậy, oán sát trọng thủy nhằm vào chính là ý chí, trong một thời gian ngắn muốn vượt qua cũng không phải là chuyện đơn giản.”
Tiêu Nguyệt Nhi nở một nụ cười, nói.
“So với oán sát trọng thủy, thật ra ta càng muốn nhìn xem tam đẳng đạo ý rốt cuộc mạnh bao nhiêu.”
Dứt lời, không khí rơi vào yên lặng, ba người không tiếp tục nói chuyện, chuyên tâm quan sát chiến đấu.
Chu Lưu đứng đối diện với Bá Vương, hắn chắp tay, cười một tiếng.
“Tại hạ. . . Thiên Nguyên vực, Nhân bảng thứ mười, Chu Lưu.”
Chu Lưu nhìn xem Bá Vương, nở một nụ cười ôn hòa, giới thiệu.
“Cười. . . Cười con mẹ ngươi.”
Bá Vương chợt rống một tiếng.
Oanh!
Bàn chân dẫm mạnh trên nóc nhà.
Phòng ốc dưới chân không chịu nổi sức mạnh quá lớn, đổ sụp xuống, mái ngói bằng lưu ly văng khắp nơi, bụi đất mù mịt.
Ma khí mãnh liệt, phảng phất hóa thành một đám mây đen dày đặc.
Tự giới thiệu?
Bá Vương không cần thiết cùng một người chết giới thiệu cái gì.
Ma khí dày đặc bao quanh thân thể của Bá Vương, ngưng tụ thành một thanh ma phủ cùng một tấm cự thuẫn.
Bá Vương múa Kiền Thích, một rìu bổ về phía Chu Lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận