Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 251: Dưới thành Đế Kinh, ai dám một trận chiến (2)

Người dịch: Duy Cường
Lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lục Phiên đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, từng luồng gió nhẹ kéo theo vài mảnh bông tuyết trắng muốt, bay lượn quanh thân thể của hắn.
Trong đôi mắt, có vô số đường cong hiện lên, tầm nhìn mở rộng về phía Đế Kinh, quan sát trận chiến phạt Chu đang diễn ra.
Mặc dù Lục Phiên có năng lực xem xét toàn bộ địa đồ, thế nhưng… Hắn nhất định phải tiến vào một loại trạng thái mới có thể sử dụng.
Lúc bình thường, hắn không cách nào làm được mỗi thời mỗi khắc đều quan tâm tình huống của bốn phương tám hướng.
Không thể không nói, đại quân Đại Huyền quốc của Đạm Đài Huyền, nếu như không có Giang Li thống lĩnh, về mặt khí thế, thì yếu hơn một đẳng cấp nếu so với Tây Lương đại quân.
Đại quân Tây Lương của Bá Vương, dù cho đối mặt với hai phe trong Ngũ Hồ, đều có thể kháng cự được áp lực, có thể nói là chân chính tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Trận chiến phạt Chu, theo Lục Phiên, kết quả đã sáng tỏ, không có gì ngoài ý muốn.
Đại Chu mất đi phu tử cùng Giang Li, giống như lão hổ mất đi nanh vuốt, không còn sức mạnh uy hiếp bất kỳ ai, cũng mất đi năng lực tự bảo hộ bản thân, căn bản không thể nào là đối thủ của Đại Huyền cùng Tây Lương.
Cho nên, Lục Phiên tò mò chính là, người được lợi sau cùng rốt cuộc là Tây Lương hoặc Đại Huyền.
Nhấp một ngụm rượu mơ.
Cảm nhận mùi rượu thơm ngát kèm với vị chua cay đặc biệt, quanh quẩn trong khoang miệng.
Thân hình của Lục Phiên dựa vào xe lăn, tiếp tục quan sát chiến đấu.
. . .
Bên ngoài Đế Kinh Đại Chu.
Mỗi một mảnh tuyết phảng phất đều gánh chịu sức nặng ngàn cân.
Binh lực còn sót lại của hai đại hộ thành Bình Nam cùng Túy Long đều được điều động đến Đế Kinh, có thể nói, hiện nay Đế Kinh hội tụ tất cả binh lực của Đại Chu triều, mặc dù như vậy, nhưng nếu so sánh với bất kỳ bên nào trong hai bên Đại Huyền hoặc Tây Lương, binh lực của Đại Chu vẫn còn yếu hơn không ít.
Trong mắt của mọi người, Đại Chu triều hiện nay, căn bản đã không còn bất kỳ hy vọng nào để lật bàn.
Đạm Đài Huyền người khoác áo giáp, áo choàng đỏ sau lưng dập dờn trong gió, Giang Li cùng mấy tên Huyền Vũ vệ bảo vệ xung quanh, chậm rãi đi tới trước mặt của Tây Lương đại quân.
Thân hình khôi ngô của Bá Vương như một pho tượng, đứng yên trên chiến xa, ba con chiến mã nện từng bước chân nặng nề, kéo bánh xe chuyển động.
Bá Vương là kẻ tài cao gan lớn, một thân một mình đi tới trước mặt Đạm Đài Huyền.
Ánh mắt của cả hai va chạm, như có từng tia lửa từ trong hư không sinh ra, Đạm Đài Huyền chợt nở một nụ cười.
“Cuối cùng vẫn phải tới mức độ này.”
Bá Vương khẽ vuốt cằm.
Hai phe tranh tốc độ, nhưng mà hắn không nghĩ tới là, Tây Lương cùng Đại Huyền thế mà đồng thời công phá hộ thành, binh lâm Đế Kinh.
Thế cục liền trở nên hết sức thú vị.
Bởi vì, hai phe đều tập trung dưới chân thành Đế Kinh, lúc này cũng sẽ không còn lo lắng có ai giành trước làm chủ Hoàng thành.
“Không nghĩ tới, người cuối cùng đứng trước mặt bổn vương lại là ngươi.”
Bá Vương nhìn qua Đạm Đài Huyền, nói.
“Nhưng mà thực lực của ngươi cuối cùng vẫn là quá yếu.”
Bá Vương nói.
“Thời thế hiện nay, nếu không có sức mạnh đủ để trấn áp thiên hạ, ngươi rất khó đè ép được tu hành giả của thời đại này.”
“Dù cho ngươi trở thành đế hoàng, cuối cùng có một ngày cũng sẽ bị kéo xuống.”
Đạm Đài Huyền yên lặng không nói
Bởi vì hắn cảm thấy Bá Vương nói rất có lý.
Bản thân Đạm Đài Huyền cũng cảm thấy có chút khó có thể tin, cuối cùng hắn lại có thể đi đến một bước này, trở thành đối thủ cạnh tranh cuối cùng của Tây Lương.
So với Bá Vương một đường thuận lợi, đạt được tiên duyên, Đạm Đài Huyền hắn… Quả thực là quá gian nan.
Giang Li người khoác áo giáp bạc, hắn nhìn về phía Đạm Đài Huyền, trong ánh mắt có vẻ hơi lo lắng, lúc này, Đạm Đài Huyền tuyệt đối không thể yếu đi khí thế.
Đại Huyền cùng Tây Lương vương giằng co, khí thế của người nào yếu đi, đối với cuộc cạnh tranh tiếp theo sẽ sinh ra ảnh hưởng to lớn.
“Sợ cái gì, Đại Huyền ta bồi dưỡng rất nhiều Huyền Vũ vệ, cũng có rất nhiều võ tướng tài ba, bọn hắn tôn ta làm vương, đương nhiên không phải vì ta có năng lực thông thiên, mà bởi vì bọn họ tin tưởng ta, tán thành ta, cho nên tôn ta làm vương.”
“Vì vậy, ta có cái gì phải lo lắng?”
Đạm Đài Huyền kéo dây cương, cười nói.
Đối mặt khí thế như núi của Bá Vương, Đạm Đài Huyền thế nhưng không rơi vào hạ phong, phải biết, Bá Vương thế nhưng là một trong những tu hành giả mạnh nhất đương thời.
Là tồn tại Thể Tàng cảnh.
Giang Li nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bá Vương liếc mắt nhìn thật sâu Đạm Đài Huyền, sau đó, ba con chiến mã quay đầu, hướng về phía cổng thành Đế Kinh rong ruổi tới.
“Hạng Vương này, quả thật là bá đạo vô song.”
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi, sắc mặt ngưng trọng nói.
“Trong thời đại Chư Tử Bách Gia, uy thế của Bá Vương đã có thể lấn át quần hùng, đừng nói bây giờ là thời đại tu hành giả.”
Giang Li nói.
Ánh mắt của bọn hắn giương lên, nhìn thân ảnh của Bá Vương đang thẳng hướng về phía cổng thành Đế Kinh, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Tốc độ của ba con chiến mã càng lúc càng nhanh, cuối cùng hóa thành tư thế công kích.
Thân hình của Bá Vương vững vàng trên chiến xa, tay cầm Kiền Thích, mái tóc buông thả, như những cây kim thép, bay lượn trong gió tuyết.
Ánh mắt của hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào tòa thành nguy nga cổ lão trước mắt, tòa thành này đã gánh chịu hoàng quyền của Đại Chu vô số tuế nguyệt.
Khi hắn còn bé, đã từng vào Đế Kinh, lúc đó, dưới cổng thành, hắn nhỏ bé như một con kiến, chỉ biết dùng ánh mắt ngưỡng mộ của mình nhìn tòa thành trì này.
Mà bây giờ, hắn lại lần nữa trở về.
Hóa thân thành mãnh hổ.
Rống!
Bá Vương thẳng hướng về cửa thành.
Bên phía Tây Lương đại quân, lập tức có tiếng gầm thét vang lên, rất nhiều binh sĩ dùng cán thương hung hăng đập trên mặt đất, tiếng thùng thùng vang lên dày đặc.
Thanh âm trống trận vang lên, phảng phất như sấm sét từ chín tầng trời hạ xuống.
Cuối cùng cũng đến dưới cổng thành.
Bá Vương đột nhiên kéo mạnh dây cương, trong đôi mắt phảng phất như có tia chớp lóe lên, hắn nhìn chằm chằm từng khuôn mặt trên cổng thành.
Nơi đó có từng tên Hắc Long vệ mang theo mặt nạ Hắc Long đang đứng yên, khí thế nghiêm nghị, trầm trọng.
“Chiến!”
Gân xanh trên cổ Bá Vương nổi lên chi chít, hắn lấy hơi phát ra tiếng gầm thét.
Dưới thành Đế Kinh, Bá Vương khiêu chiến!
“Ai dám đánh một trận?”
Tiếng rống như sấm, nổ vang trên từng ngóc ngách tường thành Đế Kinh, quanh quẩn một lúc lâu mới dần dần phai nhạt.
Trên đầu thành, vẻ sợ hãi lộ rõ trên gương mặt từng vị võ tướng của Đại Chu.
Bá Vương khiêu chiến dưới cổng thành.
Nhưng mà, bọn hắn lại không có bất kỳ ai dám ứng chiến.
Bá Vương là ai?
Đương đại đỉnh phong tu hành giả, ai đi người đó chết.
Cho nên, ai dám đi?
“Phế vật!”
Tiếng thét chói tai của Bá Vương vang lên.
Trên cổng thành, gương mặt phía dưới mặt nạ của đám Hắc Long vệ đều trở nên hết sức khó coi.
Rất nhiều võ tướng của Đại Chu, sắc mặt trở nên xám xịt như màu đất.
Bá Vương rất thất vọng, khiêu chiến nửa ngày, thế nhưng không một người dám ứng chiến, Đại Chu này… Làm cho hắn thất vọng đến cực điểm.
Một tên Hắc Long vệ gầm nhẹ.
“Cung tiễn thủ chuẩn bị!”
Thanh âm vừa rơi, Đại Chu tinh binh trên cổng thành dồn dập kéo ra trường cung.
Thân là tu hành giả, động tác của đám Hắc Long vệ cũng không chậm chạp, triển khai dây cung, mũi tên chỉ thẳng về phía chiến xa do ba con tuấn mã lôi kéo của Bá Vương.
Bá Vương lập tức nở một nụ cười khinh miệt.
Bàn tay cầm lấy một thanh trường cung đặt sẵn trên chiến xa.
Rút ra một mũi tên làm bằng tinh thiết.
“Tới!”
Bá Vương phát ra một tiếng thét chói tai.
Trên cổng thành, một tên Hắc Long vệ nhìn chằm chằm thân ảnh đang giương cung cài tên trên chiến xa, trong đôi mắt toát ra vẻ giận dữ.
“Bắn!”
Một tên Hắc Long vệ vung vẩy một lá cờ màu đen, tiếng hét kèm theo linh khí vang lên trên toàn bộ đầu tường thành.
Hưu!
Vù vù!
Lập tức, trên cổng thành Đế Kinh.
Tất cả binh lính dồn dập buông lỏng dây cung, từng mũi tên từ trên đầu tường cao ngất xẹt qua một đường cong, hướng về phía thân ảnh cô đơn phía dưới gào thét lao xuống.
Mưa tên dày đặc.
Bá Vương chợt thốt ra một tràng cười dài.
Tiếng cười quanh quẩn từng ngóc ngách hẻo lánh của chiến trường.
Cánh tay của hắn đưa về phía sau, cánh cung bị kéo thành hình trăng tròn.
Sau đó buông tay.
Mũi tên bằng tinh thiết lập tức gào thét bay ra.
Trên đỉnh đầu của Bá Vương, mũi tên dày đặc như một đám mây đen đang chúi xuống, một tiễn của Bá Vương…
Lẻ loi đối diện vạn tiễn của địch quân.
Một mũi tên thẳng tiến không lùi, đối diện vạn tiễn, có chút cảm giác thê lương đột nhiên sinh ra.
Hình ảnh lúc này phảng phất như dừng lại.
Tuy nhiên!
Làm cho lòng người rung động chính là…
Một tiễn này của Bá Vương nhanh chóng xoay tròn, cùng rất nhiều mũi tên va chạm vào nhau, liên tục đụng nát mấy mũi tên trên tường thành bắn xuống, nhưng tốc độ không một chút suy giảm, như một cơn lốc gào thét bay thẳng về phía tường thành.
Đâm thủng ngực của một tên Hắc Long vệ, mang ra một luồng sương máu.
Sức mạnh khủng bố mang theo thân thể của hắn ghim chặt vào tường thành.
Mưa tên hạ xuống.
Thân ảnh của Bá Vương độc lập giữa chiến trường.
Trường phủ trong tay hắn giơ lên.
Hàng vạn mũi tên bị một luồng sức mạnh vô hình giữ lại, đình trệ giữa không trung…
Ma khí tràn ngập quanh thân Bá Vương.
Hắn đưa lưng về phía Tây Lương đại quân, trường phủ trong tay hướng về phía trước vung lên.
Oanh!
Hàng vạn mũi tên ngưng lại giữa không trung, dồn dập nổ tung, mảnh vụn rơi lả tả, theo gió phiêu tán khắp chiến trường.
Tây Lương đại quân.
Từng vị dũng sĩ của Tây Lương nhìn thân ảnh như thần ma phía trước, máu tươi sôi trào.
Hứa Sở vung lên hai thanh đại thiết chùy đầy gai nhọn, phát ra tiếng thét.
“Công thành!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận