Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 298: Lần trước là ai bị chôn… Là ai? (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc.
Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, linh áp kỳ bàn bày trước mặt, bên trên có một ván cờ đang bày dang dở, hắn đang lợi dụng việc bày cục để khôi phục linh thức.
Trên mặt hồ, trong miệng Tiểu Ứng Long không ngừng phun nước, cùng Thiên Cơ bồ câu đùa giỡn quên cả trời đất.
Bỗng nhiên.
Đang đánh cờ, đôi mắt của Lục Phiên hơi động một chút.
Hắn hạ xuống một quân cờ, tiếng quân cờ ma sát vang lên một âm thanh thanh thúy.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt xuyên qua lớp sương mù dày do linh khí hình thành, nhìn về bên ngoài Hồ Tâm đảo.
Lọt vào trong tầm mắt, là thân ảnh của Tây Môn Tiên Chi đang giẫm lên một thanh kiếm, trượt trên mặt nước tiến đến.
“Lục thiếu chủ, có dám một trận chiến?”
Tây Môn Tiên Chi đứng chắp tay, y phục trên người bay phần phật, sắc mặt mang theo vẻ tự tin, cùng với mấy phần ngạo nghễ của kiếm khách.
Đối với Tây Môn Tiên Chi, Lục Phiên cũng không xa lạ gì, dù sao, phương pháp dùng ánh sáng ngưng tụ thành kiếm là do hắn truyền cho Tây Môn Tiên Chi.
Thế nhưng, Lục Phiên tuyệt đối không thể ngờ, đối phương vậy mà sẽ xuất hiện trên Bắc Lạc hồ… Đến đây khiêu chiến hắn.
Lục Phiên có chút bó tay.
Đến cùng là ai cho hắn can đảm?
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu sao?
Bất kể là ai, Lục Phiên cũng không thèm để ý.
“Đã lâu không có người khiêu chiến ta.”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào trên Thiên Nhận Y, ánh mắt hơi lấp lánh, vẻ mặt như cười như không.
Tây Môn Tiên Chi giống như một con ngỗng trắng, cực kỳ hung hăng, đâm đầu đụng vào lớp sương mù dày đặc, hắn biết Lục Phiên cực kỳ mạnh mẽ, dù sao có thể được xưng là thiên hạ đệ nhất tu hành giả, không ai dám khinh thường cái danh hiệu này.
Cho nên, Tây Môn Tiên Chi vừa ra tay chính là toàn lực.
Oanh!
Thanh kiếm dưới chân chấn động mặt nước, làm cho nước hồ phảng phất muốn sôi trào lên.
Thân hình của Tây Môn Tiên Chi phóng lên cao.
Hai ngón tay khép lại, đôi mắt bộc phát ra hào quang chói lọi, trong khoảnh khắc, ánh sáng được tụ lại thành một thanh kiếm.
Trên Bắc Lạc hồ, bầu trời dường như cũng ảm đạm đi mấy phần, trong tay Tây Môn Tiên Chi nắm lấy kiếm quang, thân kiếm không ngừng vặn vẹo.
Kiếm quang to lớn, bỗng nhiên hướng về phía đảo Hồ Tâm, mục tiêu là thân ảnh đang ngồi trên tầng hai lầu các Bạch Ngọc Kinh, chém xuống.
Thế kiếm cực nhanh, nước hồ dường như cũng bị cắt thành hai nửa.
Tu hành giả Thể Tàng cảnh bộc phát ra một đòn toàn lực, uy lực hoàn toàn không thể khinh thường.
Bờ hồ Bắc Lạc.
Rất nhiều người đang quan sát, ánh mắt dồn dập ngưng tụ.
Thủ đoạn của Tây Môn Tiên Chi, có chút ngoài dự liệu của mọi người, một kiếm này, cho dù là đám người Cảnh Việt, Nhiếp Trường Khanh đều phải thận trọng đối đãi.
Đáng tiếc…
Cảnh Việt lắc đầu.
Chỉ vẻn vẹn là trình độ như thế này, vẫn còn kém xa lắm.
Tây Môn Tiên Chi quá lâu chưa xuống núi, căn bản không biết sự đáng sợ của công tử.
Bá Vương đứng trong đám người, nở một nụ cười khinh thường.
Một chút trình độ như vậy, khả năng liền phòng ngự của hắn đều không phá được, lại muốn đi khiêu chiến tên quái vật Lục Bình An kia…
Kiếm si, quả thật là có chút si.
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên nở một nụ cười.
Tiếng cười không lớn, tuy nhiên lại truyền ra ngoài, vang vọng trên Bắc Lạc hồ, khiến cho mặt hồ nổi lên trận trận gợn sóng.
“Thực lực như vậy… Lại khiêu chiến bản công tử, ngươi là đang nhục nhã bản công tử sao?”
Tiếng nói bình thản, làm cho mặt hồ đang huyên náo, đột nhiên trở nên đình trệ.
Dòng nước đang gợn sóng, sương mù mông lung, tất cả đều giống như ngừng lại.
Nội tâm của Tây Môn Tiên Chi bỗng trở nên lạnh lẽo, một luồng áp lực khổng lồ đè ép, làm cho hắn hoàn toàn không thở nổi, phảng phất sau một khắc, thân thể sẽ bị nghiền nát thành cặn bã.
Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm thân ảnh đang ngồi ngay ngắn trên tầng hai lầu các.
Cố nén áp lực, kiếm quang vẫn như cũ, thẳng tiến không lùi, tiếp tục chém xuống.
Trên lầu.
Lục Phiên nhô ra hai ngón tay, nhẹ nhàng kẹp lấy.
Luồng kiếm quang của Tây Môn Tiên Chi, giống như một con độc xà bị nắm lấy bảy tấc, không có một chút sức lực phản kháng, bị hai ngón tay của Lục Phiên kẹp nát, hóa thành vô số đốm sáng.
Ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi co rụt lại.
Chỉ thấy, từ xa xa, Lục Phiên đang ngồi trên xe lăn, vươn ra một ngón tay, chỉ về phía hắn.
Đáy lòng của Tây Môn Tiên Chi, hiện lên một cảm giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt.
Hắn vận hết sức lực, gầm lên một tiếng.
Triều Cúc kiếm đang ở dưới chân, lập tức bay lên, bị hắn nắm trong tay.
Nhưng mà…
Trong nội tâm Tây Môn Tiên Chi đột nhiên dâng lên một cảm giác rất hoang đường, hắn cảm thấy mình giống như một con phù du nhỏ bé, đang cố gắng lay động một cây cổ thụ, nhọc nhằn tốn công nhưng không đem lại kết quả gì.
Xoạt xoạt…
Ngón tay của Lục Phiên cách không nhẹ nhàng điểm một cái.
Triều Cúc kiếm liền sụp đổ.
Thân kiếm hóa thành vô số mảnh vỡ, xẹt qua gương mặt của Tây Môn Tiên Chi, lưu lại mấy vết máu.
Ngón tay của Lục Phiên lại lần nữa hướng về phía trước điểm một cái.
Đông!
Tây Môn Tiên Chi chỉ cảm thấy có một một luồng sức mạnh đáng sợ đánh tới, làm cho tinh thần của hắn có chút mờ mịt.
Mặt hồ nổ tung, một chỉ của Lục Phiên, tạo nên một luồng sóng cực kỳ mạnh mẽ đánh tới, lớp sương mù dày đặc trên mặt hồ cũng bị xé nát.
Luồng sức mạnh này đụng vào trên thân thể của Tây Môn Tiên Chi.
Hắn cắn răng, phun ra một ngụm máu, Bích Đào kiếm sau lưng cũng ra khỏi vỏ, chắn trước người.
Tuy nhiên…
Sức mạnh chạm đến.
Bích Đào kiếm cũng không chịu đựng nổi, đột ngột nổ tung, mảnh vỡ tán loạn khắp nơi.
Tây Môn Tiên Chi bị luồng sức mạnh này đánh trúng, không ngừng ho ra máu.
Cả người trở nên bối rối…
Bành!
Phảng phất có một tiếng nổ vang lên.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi bị nổ bay, từ trên hồ bay ngược ra, theo đường cũ bay trở về.
Đám đông đang tụ tập ở ven hồ, nhìn thấy thân hình ngạo nghễ của Tây Môn Tiên Chi bước vào trong sương mù, chỉ trong thời gian vài giây đã bị đánh bay ra, trên mặt đều hiện lên vẻ quái dị.
Tây Môn Tiên Chi bay ngược ra, bay ra khỏi Bắc Lạc hồ, vượt qua bờ hồ, xẹt qua một đường cong trên không trung, thân thể không ngừng xoay tròn.
Ánh mắt của đám người Bá Vương có ánh sáng lóe lên, trong lòng cũng hiện lên một vẻ kinh dị.
Thân hình của bọn hắn nhanh chóng bắn ra, đuổi theo bóng người của Tây Môn Tiên Chi.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi vượt qua khỏi mười dặm phố dài.
Cuối cùng…
Hung hăng đập vào trên tường thành Bắc Lạc.
Bành!
Tạo nên một tiếng vang thật lớn.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi giống như được khảm vào vách tường.
Trên cổng thành.
Rất nhiều quân thủ vệ đều sợ ngây người.
Bọn hắn dồn dập xuống lầu, nhìn xem Tây Môn Tiên Chi bị khảm nạm vào bên trong tường thành, sắc mặt hiện lên vẻ cổ quái cùng tò mò.
Tây Môn Tiên Chi cảm giác dường như kiếm tâm của mình bị hỏng mất, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn bầu trời âm trầm, cùng với bông tuyết tung bay trên không trung.
Thể Tàng cảnh… Không phải cảnh giới cao cấp nhất đương thời sao?
Vì cái gì?
Hắn có cảm giác mình giống như sâu kiến.
Tây Môn Tiên Chi rất mờ mịt, nếu như hắn cùng Lục Phiên khổ chiến một phen, sau đó bại trận, hắn sẽ không có gì để nói, dù sao, đã từng đấu qua.
Nhưng hiện tại… Tính là chuyện gì?
Lục Phiên động một đầu ngón tay…
Nhấn hắn vào trong tường thành, làm vỡ nát hai thanh bảo kiếm do Hoa Đông Lưu truyền cho hắn.
Nội tâm Tây Môn Tiên Chi bỗng nhiên có chút hậm hực, có một loại cảm giác muốn khóc.
Lục thiếu chủ tuyệt đối không phải Thể Tàng cảnh.
Hắn chắc chắn là tồn tại siêu việt Thể Tàng.
Loại khoảng cách tuyệt đối đó, làm cho Tây Môn Tiên Chi hết sức tuyệt vọng.
Khiêu chiến cường giả là đúng.
Dù sao, khiêu chiến cường giả có thể nhờ vào áp lực trong chiến đấu, thực hiện đột phá.
Thế nhưng điều kiện tiên quyết là, phải đảm bảo chính mình không bị nghiền ép, bằng không… Rất có thể sẽ dẫn đến nội tâm tan vỡ.
Hắn nhớ tới quẻ bói của Mạc Thiên Ngữ.
Trong lòng có chút không cam, đã nói là đại cát, như thế này mà gọi là đại cát sao?
Trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên cười cười.
Hắn đưa bàn tay ra, khẽ vồ một cái, giống như đang bắt lấy một vật gì trong không trung.
Sau đó.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi vẫn còn bị khảm trong vách tường, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, trong đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Còn chưa kết thúc sao?
Oanh!
Hắn cảm giác được một luồng sức hút mạnh mẽ, từ trên Hồ Tâm đảo truyền đến.
Thân thể của Tây Môn Tiên Chi bị luồng sức hút này, từ trên tường thành lôi ra, một lần nữa bay qua mười dặm phố dài, vượt qua lớp sương mù dày đặc, trực tiếp bay vào trong đảo Hồ Tâm.
Tốc độ cực kỳ nhanh chóng, làm cho ánh mắt của Tây Môn Tiên Chi hoa lên.
Đợi cho hết thảy trở lại như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận