Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 233: Đạm Đài Huyền dường như có rất nhiều nhược điểm. . . (2)

Dịch: Mèo Rừng
Sóng linh khí tiêu tan.
Giang Li bị đánh tới nỗi liên tục lùi về sau mấy bước.
Hắc Long vệ đồng loạt quay quanh tới, chỉ trong nháy mắt, mà Giang Li đã bị một mảnh màu đen bao vây lại.
Dưới bầu trời tuyết lạnh.
Ở trong tai của Giang Li, âm thanh áo giáp từ Hắc Long vang vọng ở xung quanh, tựa hồ cũng trở nên im ắng, chỉ còn lại có tiếng vang khi bông tuyết tung bay xuống đất rồi bị đạp nát.
Giang Li ngẩng đầu, nhìn về phía bông tuyết đầy trời.
Hắn mỉm cười.
Giang Li đã mang binh vô số lần, thế nhưng hắn lại tuyệt đối không thể ngờ rằng, hắn cuối cùng… Lại chết ở trong tay chính binh lính mà hắn từng mang.
Có lẽ chuyện này… Cũng được xem là một loại châm chọc nhỉ.
Bi ai của Binh Gia.
Bạch Phượng Thiên chết bởi Đại Chu, Giang Li hắn… Bây giờ cũng chết bởi Đại Chu sao?
Trước mắt của hắn, không khỏi lại hiện lên trong hoang mạc, thân ảnh dưới ánh tà dương vào lúc trước.
Người giống như bọn họ, không có chết trận ở trên sa trường, mà lại luôn chết ở bên trong việc thủ hộ quốc gia, cũng đều khiến cho nội tâm của người ta có một loại lạnh buốt thầu xương.
Giang Li lấy tinh thần lại, hắn phát ra tiếng gầm nhẹ.
Hắn còn không có muốn chết, hắn cần phải bảo hộ Bạch Thanh Điểu, nhìn xem Bạch Thanh Điểu trưởng thành!
Giang Li phóng tất cả linh khí ở bên trong khí đan ra, thân hình lập tức xông về phía một tên Hắc Long vệ, tên Hắc Long vệ này cùng lắm cũng chỉ có hai ba sợi linh khí, bị Giang Li áp đảo trong tức khắc, một quyền đấm trúng mặt, ngất xỉu.
Giang Li đoạt đao, đột nhiên vung lên, cùng với binh khí ở xung quanh đây phát ra tiếng va chạm.
Mơ hồ dường như có một tia lửa tung tóe, làm cho màn tuyết trắng bay xuống đều bị chia năm xẻ bảy.
Hắc Long thân vệ bắt đầu động.
Bọn hắn lao nhanh ra, đồng loạt chiến đấu với Giang Li, Hắc Long thân vệ hiển nhiên là mạnh mẽ, với lại, bọn hắn còn được Hắc Long truyền đạo.
Thủ đoạn càng trở nên quỷ dị.
Hắc Long vồ hụt, nó lắc lắc đầu, nhìn cái vật ban thưởng bị bao quanh mà đánh, bên trong Long Nhãn toát ra một loại băng lãnh.
Sau đó, móng vuốt trên mặt đất bỗng nhiên bổ nhào về phía trước, phát ra tiếng vang két két, sau đó mặt đất bị nứt thành một cái khe rãnh.
Thân hình Hắc Long bay nhào ra, thẳng về phía Giang Li.
Oanh!
Một vị Hắc Long thân vệ thấy đánh Giang Li lâu rồi mà vẫn chưa xong, trong đôi mắt cũng chợt toát ra vẻ bạo ngược, da thịt trên mặt mơ hồ hiển hiện ra long lân màu đen.
Một tiếng gào thét.
Một quyền đập trúng thanh đao mà Giang Li đoạt tới, đao đứt gãy, Giang Li bị đánh tới thổ huyết, hắn bay ngược lại, nện ở trên mặt đất.
Hắc Long cuốn theo cuồng phong, đánh tới.
Lần này, mùi vị tanh hôi đáng sợ, khiến cho Giang Li không thể nào trốn thoát.
Mồm rộng như bồn máu không ngừng phóng to ở trước mắt Giang Li, càng lúc càng to…
Bỗng dưng.
Có một tia sáng màu vàng giáng xuống từ trên trời.
Sau đó, nện ở trên đầu Giang Li, còn có được lực đàn hồi.
Động tác bay nhào của Hắc Long lập tức trở nên cứng đờ.
Giang Li nhìn xem viên cầu giống như nhung lụa màu vàng nện ở trên đỉnh đầu mình, hắn không khỏi ngẩn ngơ…
Một màn này, tựa như… Khá là quen thuộc.
. . .
Nam Quận.
Nam Giang thành, Đường phủ.
Dưới cơn mưa tí tách, mưa mùa đông, mang theo cơn lạnh buốt thấu xương, đồng thời còn có gió lạnh cuốn theo.
Đường Hiển Sinh không tiếp tục ngồi ở trong sân nữa, mà là về tới trong phòng, đốt lò lửa, cảm thụ được sự ấm áp do lửa nóng mang tới.
Đường Quả ở bên người Đường Hiển Sinh, vừa ăn trái cây, vừa đọc thư từ.
Đường Hiển Sinh nằm ở trên ghế bấp bênh, người phủ bởi một lớp thảm dày, trên khuôn mặt già nua tỏa ra ánh lửa, hắn nhìn xem Đường Quả, tâm tình rất không tồi.
Ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân.
Đường Nhất Mặc vận một thân tinh giáp, trên đó còn dính lấy nước mưa mùa đông lạnh lẽo.
Hắn cởi bỏ áo giáp, phủi phủi y phục bị thẩm thấu bởi nước mua, sau đó đi tới chỗ lò lửa.
“Ca.”
Đường Quả thấy Đường Nhất Mặc, lập tức nheo mắt lại, kêu một tiếng thân thiết.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Đường Nhất Mặc, toát ra một nụ cười ấm áp.
Hắn xoa xoa cái đầu của Đường Quả, vỗ vỗ, nói: “Đi ra ngoài chơi một tý đi.”
Con mắt Đường Quả không khỏi sáng lên, nghiêm túc thu hồi thư từ lại, trong mồm thì ngậm lấy một quả hoa quả, sau đó vui vẻ chạy đi.
Đường Hiển Sinh nhìn lấy thân ảnh chạy nhảy của Đường Quả, nở nụ cười: “Nha đầu này, bồi bộ xương già ta đây sợ là bị nghẹn gần chết.”
“Hài đồng thích vui chơi, không có gì đáng ngại.”
Đường Quả vừa đi, trên mặt Đường Nhất Mặc lại khôi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Cho ta đoán thử xem, không có chuyện gì, ngươi chắc chắn sẽ không đi tìm bộ xương già ta đây… Ngươi đến tìm ta, chắc hẳn là gặp được vấn đề khó khăn.”
Đường Hiển Sinh nói.
“Đạm Đài Huyền lập Đại Huyền quốc, Bá Vương lập Tây Lương quốc, hiện tại, áp lực đều ở Nam Quận, nên làm gì đây?”
Đường Nhất Mặc không có quanh co lòng vòng, trực tiếp mở miệng dò hỏi.
Đường Hiển Sinh không có trả lời ngay, trong phòng bỗng nhiên trở nên hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh phập phùng từ củi lửa trong lò.
“Ngươi có ý nghĩ gì?”
Đường Hiển Sinh chậm rãi nói.
“Người đời đều cảm thấy Nam Quận cũng nên lập quốc…”
Đường Nhất Mặc hít sâu một hơi.
“Nhưng là ngươi lại cảm thấy mình không có năng lực để gánh chịu cùng quản hạt một quốc gia… Đúng chứ?”
Đường Hiển Sinh nói.
Đường Nhất Mặc gật đầu.
“Thật sự là ngươi không có thích hợp làm vương, nếu như ngươi gia nhập vào trận đại tranh chi thế này, chắc chắn sẽ thua.”
“Ngươi đấu không lại Bá Vương, cũng chả đấu lại Đạm Đài Huyền, cứ việc trên chiến lực cá nhân, có lẽ ngươi có phần thắng hơn so với Đạm Đài Huyền… Thế nhưng, Hoàng gia xưa nay đều không dựa vào lực lượng cá nhân.”
Đường Hiển Sinh nói cực kỳ ngay thẳng, về điểm này, hai cha con đều có chút giống nhau.
“Nên làm gì đây?”
Đường Nhất Mặc mặt không biểu tình, hỏi.
Bị phê bình thì cứ việc bị phê bình, đó giờ không phải là không có bị phê bình, trong khoảng thời gian quản lý Nam Quận này, hắn đã làm không ít chuyện sai lầm, nên số lần bị Đường Hiển Sinh phê bình cũng không ít.
Đường Hiển Sinh chậm rãi đứng lên từ ghế bấp bênh.
Thân thể của hắn lộ ra mấy phần còng lưng, còn đang không ngừng ho khan.
Hắn đi tới phía trước cửa sổ, nhìn về phía mưa mùa đông tí tách ngoài cửa, chắp tay, trong đôi mắt có hơi vẩn đục.
“Kỳ thật không lập quốc cũng tốt, nếu như lập quốc, có thể sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Nam Quận…”
“Đại thế a, đại thế không thể nghịch, trừ phi là tu hành giả giống với Lục Bình An.”
Đường Hiển Sinh chậm rãi lên tiếng.
Đường Nhất Mặc đứng thẳng người lên.
“Ngươi để cho người khác chuẩn bị một cỗ xe ngựa, lệnh một vị Nam Phủ hộ vệ cho ta, ta đi gặp Bắc Huyền Vương.”
Đường Hiển Sinh nói, nói xong, lập tức ho khan một tiếng.
Đường Hiển Sinh khẽ giật mình, hắn hiển nhiên đã nghĩ đến ý tứ từ Đường Hiển Sinh.
“Tại sao lại là Bắc Huyền Vương.”
“Ngươi cảm thấy trận đại tranh này, Đạm Đài Huyền sẽ thắng?”
Đường Hiển Sinh cười cười, hắn nhìn màn che mưa ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Bá Vương nhìn như không có nhược điểm, thế nhưng… Nhược điểm lại quá rõ ràng. Mà Đạm Đài Huyền nhìn như nhược điểm khắp người… Kì thật, cũng không có nhược điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận