Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 412: Đạm Đài Huyền tuyệt duyên với tiên duyên (2)

Dịch: ming ming
Bỗng nhiên, không biết từ khi nào ngay cửa thôn đã có một lão ẩu ngồi đó, vẻ mặt đầy ôn hoà nhìn nhìn Mạnh Hạo Nhiên.
“Lão bà bà, đây là nơi nào?”
Mạnh Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng hỏi.
“Nơi này là Vong Linh thôn, không cần lo lắng, mỗi một Vong Linh thôn đều có ‘Đại Đế Chi Linh’ bảo hộ, những tà hồn bị tà khí của Thiên Ngoại Tà Ma ảnh hưởng ở ngoài kia không dám vào thôn.”
Lão ẩu hiền hòa nói.
Mạnh Hạo Nhiên khẽ giật mình, Đại Đế Chi Linh? Thiên Ngoại Tà Ma?
Hắn dường như nhớ Khổng Nam Phi từng nói qua những chuyện liên quan tới thời thượng cổ tu hành.
Chẳng lẽ…
Bên trong Cửu Ngục bí cảnh này, là di lưu của nền văn minh thời thượng cổ tu hành.
“Trên người của ngươi có Lam Linh tinh?”
Lão ẩu đột nhiên nói.
Mạnh Hạo Nhiên sững sờ, từ bên hông lấy ra cái viên tinh thạch có được sau khi đánh nát đầu thống lĩnh khô lâu.
“Lam Linh tinh là đồ tốt, có thể mở ra ‘Vãng Sinh trì’ ở bên trong Vong Linh thôn, ở bên trong ‘Vãng Sinh trì’, các vết thương có thể nhanh chóng được phục hồi.”
Lão ẩu nói, sau đó lão ẩu chỉ chỉ trong thôn, cười nói: “Vào thôn đi.”
“Vong Linh thôn có Đại Đế Chi Linh phù hộ, là nơi để các dũng sĩ chiến đấu cùng tà hồn như ngươi có thể yên tâm nghỉ ngơi.”
“Nhưng, lần thứ nhất vào thôn miễn phí, các lần sau… Đều cần phải có Linh tinh.”
Mạnh Hạo Nhiên có chút kích động, dũng sĩ chiến đấu cùng tà hồn?
Cười cười.
Mạnh Hạo Nhiên sau khi cám ơn lão ẩu.
Quay người hướng vào trong thôn mà đi.
Vào trong thôn, Mạnh Hạo Nhiên có chút ngây dại, bởi vì, bộ dạng của thôn làng không hề thê lương như hắn tưởng tượng, thôn này, lại vô cùng náo nhiệt.
Tuy rằng dáng vẻ mọi người hơi mơ hồ, tựa như u hồn, nhưng lại phát ra những khí tức mộc mạc của một nền văn minh, khiến Mạnh Hạo Nhiên có chút kích động.
Nếu như sư phụ ở chỗ này, sợ là sẽ nhịn không được muốn ngâm vài câu thơ?
Ong ong ong…
Mạnh Hạo Nhiên đi trên đường phố, vong hồn một nữ nhân xuyên qua thân thể của hắn.
Nhưng mà…
Vong hồn nữ nhân kia lại quay về phía Mạnh Hạo Nhiên mắng lớn tiếng:“Đi đường không có mắt nhìn hả!”
Mạnh Hạo Nhiên có chút xấu hổ.
Hắn tìm trong thôn rất lâu, phát hiện ra trong thôn này và khô lâu trong Bãi tha ma khác nhau, không hề có ác ý.
Và Mạnh Hạo Nhiên cũng biết, những thôn dân này, thật ra đều đã chết.
Bọn họ chỉ là những vong hồn tụ tập trong thôn này, dưới sự bảo vệ của Đại Đế Chi Linh.
“Cửu Ngục Môn này… Rốt cuộc là cái gì?”
Mạnh Hạo Nhiên nỉ non một câu.
“Chẳng lẽ là nền văn minh thượng cổ tu hành sau khi bị sụp đổ, thế nhân viễn lạc, các linh hồn tụ tập tại những thôn này, trở thành thôn dân? Sinh sống nơi đây?”
Mạnh Hạo Nhiên hít sâu một hơi.
Thôn này tuy nhỏ, thế nhưng ngũ tạng đầy đủ, có lò rèn, muốn tiệm thuốc, có khách điếm, thậm chí… Đến tửu quán cũng có.
Mạnh Hạo Nhiên đi tới Vãng Sinh trì ở giữa thôn.
Dòng nước trong hồ lành lạnh.
Ở trong thôn, Mạnh Hạo Nhiên còn thấy một tấm bia đá.
Trên bia đá, lại có những cái tên mà Mạnh Hạo Nhiên quen thuộc.
Mạc Thiên Ngữ, Nhiếp Trường Khanh, Khổng Nam Phi, Cảnh Việt…
Từng cái tên quen thuộc được khắc bên trên bia đá.
“Đây là bia đá gì?”
Mạnh Hạo Nhiên lẩm bẩm một mình.
Ở trên tấm bia đá, vậy mà cũng có tên hắn Mạnh Hạo Nhiên.
“Mạnh Hạo Nhiên, tiến độ: 110.”
Đây là ý gì?
Bỗng nhiên, trong lúc Mạnh Hạo Nhiên đang thắc mắc, một thân ảnh già nua không biết từ khi nào đã xuất hiện bên người hắn.
“Đây là đại diện cho… Tiến độ vào thành của các ngươi.”
Ông lão híp mắt, cười nói.
Tiến độ vào thành.
Mạnh Hạo Nhiên lông mi nhíu lại, bên trong Cửu Ngục Môn có thành?
Hay là, một cửa đại diện cho một thành?
Đến được trong thành, đồng nghĩa với việc vượt qua một cánh Cửu Ngục Môn?
Mạnh Hạo Nhiên bỗng nhiên trong lòng thông suốt.
“Ngươi bị thương, muốn vào ‘Vãng Sinh trì’ sao? Vào một lần, cần một viên thủy tinh lam.”
Lão giả nói.
Mạnh Hạo Nhiên không cự tuyệt, mà lấy ra thủy tinh lam, đưa cho lão giả.
Sau khi lão giả nhận lấy, liền dẫn Mạnh Hạo Nhiên xuống ao.
Vừa vào Vãng Sinh trì, Mạnh Hạo Nhiên liền cảm thấy một nguồn sức mạnh hùng hồn tràn vào trong cơ thể của hắn, giống như là muốn căng tràn nổ tung cơ thể hắn.
Những vết thương bị thống lĩnh khô lâu gây ra, cũng nhanh chóng hồi phục lại.
Nhưng mà.
Sau khi những vết thương Mạnh Hạo Nhiên được chữa lành, khi hắn mở mắt ra, đã phát hiện mình xuất hiện ở vùng hoang vu bên ngoài.
Cái Vong Linh thôn… Đã biến mất không thấy nữa.
Sờ sờ bên hông, Lam tinh linh cũng đã biến mất.
Vậy nghĩa là, mọi thứ không phải ảo giác, là thật sự đã diễn ra.
Mạnh Hạo Nhiên trong lòng ngưng tụ, dường như đã nghĩ thông suốt.
Mà sau khi Mạnh Hạo Nhiên biến mất.
Lão giả bên cạnh Vãng Sinh trì của Vong Linh thôn cũng từ từ biến hoá.
Ngàn lưỡi đao trôi lơ lửng.
Xếp thành ghế dựa, áo trắng bồng bềnh.
Lục Phiên ngồi trên Thiên Nhận Y, cười thảy thảy viên Lam tinh linh trong tay lên.
“Tên nhóc này vận khí không tồi, mới lần đầu mà đã rơi ra Lam tinh linh…”
Lục Phiên cười cười.
Nhưng, thử thách của bọn hắn chỉ mới bắt đầu thôi.
Muốn vào thành, đâu thể dễ dàng như vậy.
Hết thảy mọi sinh hoạt trong Vong Linh thôn đều diễn ra như thường.
Mạnh Hạo Nhiên lại lần nữa đi tới Bãi Tha Ma.
Bởi vì hắn phát hiện, muốn vào trong thành, chỉ có cách là vượt qua Bãi tha ma này.
Thiết nghĩ, Bãi tha ma này, chắc là cửa khẩu thứ nhất để vào thành.
Hít một hơi thật sâu.
Vuốt nhẹ bia đá của Bãi Tha Ma.
Mạnh Hạo Nhiên không hề chằng chừ mà bước vào trong đó.
Khô lâu run run, vô số cỗ khô lâu từ trong bùn đất bò ra…
Một mảnh đen kịt, nhào về phía hắn.
...
Bí cảnh dãy Ngọa Long.
Mọi người đều không biết tình trạng bên trong Cửu Ngục Môn rốt cuộc như thế nào.
Bởi vì bọn họ không dám tiến vào.
Đạm Đài Huyền nhìn lướt qua Cửu Ngục Môn, lại liếc mắt nhìn Đạo bia xa xa kia.
Bên dưới Đạo bia, Bá Vương đang tham ngộ.
“Vương thượng…”
Một Huyền Vũ vệ nhìn nhìn Đạm Đài Huyền, do dự mở miệng.
“Vương thượng… Chúng ta đấu giá được ‘Đạo Lệ’, nên đưa cho ai tham ngộ đây?”
Huyền Vũ vệ hỏi.
Đạm Đài Huyền trầm mặc.
Bởi vì, cả một Đại Huyền, đúng thật là không có cường giả nào đạt được đẳng cấp như Bá Vương.
Ai đi lãnh ngộ, hình như đều uổng phí đi giọt “Đạo Lệ” này.
“Hay là… Vương thượng người tự mình đi thử ?”
Vị Huyền Vũ vệ này đề nghị.
Đạm Đài Huyền liếc mắt nhìn người này một cái, đôi mắt hơi hơi gợn sóng, trong lòng… Cũng hơi dao động.
Trước đó nhất thời hưng phấn, giành mua Đạo Lệ.
Nhưng giờ đây, lại không tìm ra được người sử dụng Đạo Lệ này.
Nếu vậy, tại sao không tự mình thử xem sao?
Nhưng mà Đạm Đài Huyền lại có chút do dự, hắn vì bước vào con đường tu hành này, đã chịu rất nhiều đau khổ, hắn hình như là tuyệt duyên với tiên duyên.
Đạo Lệ này… Có thể phá vỡ được ma chú không?
Nhưng mà nghĩ lại, Đạm Đài Huyền lại nở nụ cười, trên người hắn có hoàng triều long khí.
Vận khí chắc cũng không quá tệ đi.
“Vậy để bản vương thử xem sao?”
Đạm Đài Huyền suy nghĩ.
Sau đó, hắn bước ra, tiến vào Cửu Ngục Môn.
Đạm Đài Huyền tuy rằng có thể hấp thu linh khí, nhưng tu vi không cao.
Mà, thiên phú lại rất bình thường.
Nhờ Long khí trên người, nên có thể dễ dàng chống lại khi đối mặt với linh áp của tu hành giả, nhưng đối mặt với cường giả, Đạm Đài Huyền sẽ rất chật vật.
Hùng!
Một vệt kim quang chợt hiện ra.
Dường như có Kim Long hiện lên sau lưng Đạm Đài Huyền.
Xung quanh, rất nhiều cường giả thế gia đôi mắt nhìn theo đều sáng rực lên, danh tiếng Bắc Huyền vương, trong thiên hạ bây giờ vô cùng vang dội nha.
Đường Hiển Sinh liếc mắt nhìn sang Đạm Đài Huyền, khuôn mặt đầy vết nhăn khẽ giật giật.
Áo bào trên thân Đạm Đài Huyền phần phật, hắn chống cự áp lực từ Cửu Ngục Môn tiến lên.
So với Bá Vương.
Dù cho có vương triều long khí trên người.
Đạm Đài Huyền nhưng cũng không thể nào giống như Bá Vương và Lưu Nguyên Hạo có thể chống cự đến áp lực của cánh cửa thứ năm.
Đạm Đài Huyền trên trán đầy mồ hôi, thở hổn hển.
“Lão tử… Chịu không nỗi nữa á!”
Đạm Đài Huyền không còn dáng vẽ bình tĩnh cùng thong dong nữa, gầm nhẹ một tiếng.
Giơ tay lên, có một giọt Đạo Lệ trong tay.
Trong đôi mắt hắn mang theo chờ mong.
Đột nhiên bóp nát Đạo Lệ.
Hắn nhìn đám người Bá Vương, chỉ cần bóp nát Đạo Lệ, là có thể hoá giải áp lực, ưu nhã bình thản đi đến phía dưới tấm Đạo bia.
Cho nên, hắn cũng học theo bóp nát Đạo Lệ.
Nhưng mà…
Đạm Đài Huyền dùng sức.
Lại dùng sức…
Răng đều muốn cắn nát vụn đi, rặn hết sức mạnh toàn thân ra!
Ráng đến nỗi cả mặt đều đỏ bừng.
Nhưng, lại tuyệt vọng phát hiện ra…
Hắn bóp không nát Đạo Lệ.
Bắc Lạc, trên Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên vốn còn đang mong chờ xem Đạm Đài Huyền sẽ tham ngộ ra được đạo ý gì bên dưới Đạo bia.
Bởi, hắn khá thích cái tư tưởng tu hành của Đạm Đài Huyền.
Nhưng…
Khi Lục Phiên phát hiện Đạm Đài Huyền không thể bóp nát được Đạo Lệ…
Cả hắn cũng ngu người ra.
Tiên duyên ngay trước mắt, chỉ cần bóp nát Đạo Lệ là được, vậy mà… Giọt Đạo Lệ chỉ như một cục đậu phụ mà ngươi cũng không bóp nát nổi!?
Trong truyền thuyết Đạm Đài Huyền tuyệt duyên với tiên duyên…
Quả nhiên là có thứ hơn người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận