Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 227: Mảnh đất này cần hoàng đế để làm cái gì? (2)

Dịch: Mèo Rừng
Khổng Nam Phi nghe chuyện chạy đến, thì cây kiếm trên tay cũng rơi xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn lấy thi thể nho sinh đầy đất.
Môi của hắn có hơi ngập ngừng một hồi, biểu lộ trên mặt không phải khóc cũng chả phải cười.
Hắn nghĩ tới biểu tình thất vọng của phu tử trước khi rời đi thư các.
Vũ Văn Tú thay đổi…
Đế Kinh, cũng thay đổi.
Khổng Nam Phi bỗng nhiên có chút muốn cười, Đại Chu dùng nho lập triều, đã nhiều năm tháng trôi qua.
Thế mà lại xuất hiện thảm trạng như thế ở trên đường dài Đế Kinh.
Vài trường mâu của một số tên Hắc Long vệ còn đang rỉ máu, đôi mắt vô tình ở dưới lớp mặt nạ nhìn về phía Khổng Nam Phi.
Hắc Long Thập Tam Giáp ngồi ngay ngắn ở trên hắc mã, cũng yên tĩnh nhìn xem Khổng Nam Phi tựa như hóa thành một tên điên cuồng.
Bầu không khí trong lúc nhất thời có chút ngưng trệ.
Khổng Nam Phi gắt gao liếc mắt quét nhìn những tên Hắc Lnog vệ này, Hắc Long vệ đã từng được hắn bồi dưỡng, thế nhưng bây giờ, lại trở thành những tên đao phủ đáng sợ.
Tát mình một cái.
Khổng Nam Phi lập tức xoay người rời đi, thân ảnh xào xạc, dần dần biến mất ở bên trong gió tuyết.
Hắn không có trở về thư các, mà là đi ra Đế Kinh, tan biến ở bên trong quan đạo bị tuyết bao trùm.
. . .
Một cỗ xe ngựa phi nhanh đến bên ngoài Bắc Lạc thành, con ngựa thở gấp trong lúc mệt mỏi.
Mạc Thiên Ngữ trở nên thương tang rất nhiều, râu ria xồm xoàm, cả người có hơi ngốc trệ cùng với mất hồn.
Hắn cõng một bóng người đi xuống xe ngựa.
Nhìn Bắc Lạc, đôi mắt có gợn sóng hiện lên.
Hắn từ biệt Dương Mộc, ra roi thúc ngựa đi đến Bắc Lạc thành, rốt cuộc thì giờ cũng đã tới.
“Phu tử, ngài muốn tới nơi này để dưỡng lão, bây giờ, học sinh mang người tới rồi.”
Mạc Thiên Ngữ nói.
Hắn bôn ba ở bên trong lớp tuyết, từng bước mà đi về phía nội thành Bắc Lạc.
Bắc Lạc.
Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn ở trên xe lăn, tựa hồ cảm ứng được cái gì đó, bạch y trên người trở nên phấp phới.
Hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng vung.
Cửa thành Bắc Lạc bỗng nhiên mở ra, băng tuyết đầy đất bị tiêu tan, tựa như mở ra một con đường rộng lớn sạch sẽ cho Mạc Thiên Ngữ, nối thẳng đến Bắc Lạc Hồ Tâm đảo.
Mạc Thiên Ngữ nhìn về phía những băng tuyết đang dần tiêu tan ở trên con đường lớn không nhuộm bụi trần kia, da mặt có hơi gợn sóng.
Hắn từ đông tới, phu tử từng hy vọng có thể dưỡng lão ở trên Hồ Tâm đảo, mặc dù chưa có thực hiện được, nhưng Mạc Thiên Ngữ hi vọng phu tử có thể chôn cất ở Bắc Lạc Hồ Tâm đảo.
Cũng xem như là thỏa mãn một cái tâm nguyện khi còn sống.
Hắn nắm thật chặt thân ảnh ở phía sau lưng.
Mạc Thiên Ngữ cõng phu tử, chậm rãi tiến lên.
Tuyết còn đang bay ở trên trời, mặc dù vậy, tất cả bông tuyết kia, đều vòng qua đỉnh đầu Mạc Thiên Ngữ, khiến cho hắn không nhiễm chút tuyết nào.
. . .
Bên ngoài Thiên Hàm quan.
Nhiếp Trường Khanh đeo đao đi trong tuyết, thân hình nhẹ như yến, cất bước bên trong tuyết trắng, đạp tuyết vô ngân*.
(*đạp tuyết vô ngân: ý bảo đạp tuyết nhưng lại không có dấu chân trên lớp tuyết.)
Rất nhanh thì hắn đuổi theo kịp Lý Tam Tư.
Bởi vì, hắn phát hiện Lý Tam Tư đang một mình chiến đấu với đại quân Tây Nhung.
Nhiếp Trường Khanh rút đao ra, một đao bổ xuống, gió tuyết đầy trời đều bị trảm tan.
“Tây Nhung Vương ở đâu?”
Nhiếp Trường Không lạnh lẽo nói.
Một đao này, khiến cho đại quân Tây Nhung hầu như đã mất đi dục vọng chiến đấu.
Cuối cùng, mới có một tên bộ lạc thủ lĩnh Tây Nhung, sợ hãi đáp: “Tây Nhung Vương… Đã chết!”
“Một chưởng giáng xuống từ trên trời, chụp chết Tây Nhung Vương, thiên thần trừng phạt hắn!”
Bộ lạc thủ lĩnh Tây Nhung, dồn dập quỳ rạp trên đất.
Đại Chu tu hành giả, thật là đáng sợ!
Lý Tam Tư cùng Nhiếp Trường Khanh liếc nhau một cái, sau đó Nhiếp Trường Khanh dường như nghĩ tới điều gì đó, sát khí trong đôi mắt dần tán đi.
“Có vẻ như… công tử đã ra tay rồi.”
Công tử vẫn là rất xem trọng Nhiếp Song.
Nhiếp Trường Khanh chậm rãi phun ra một ngụm hơi nóng.
Đao mổ heo trong tay lại vung ra lần nữa, trảm một cái khe rảnh ở trên đất tuyết.
Đại quân Tây Nhung lập tức điên cuồng chạy trốn.
Bọn hắn đã từng muốn thử phản kích, nhưng một đao của Nhiếp Trường Khanh, đã rút đi tất cả tâm tình của bọn hắn.
Đại quân Tây Nhung chạy trốn, mà Nhiếp Trường Khanh cùng Lý Tam Tư, một người cầm đao, một người vác kiếm.
Giống hai là hai con sói đói đang tiêu diệt lũ dê, đi theo phía sau đại quân Tây Nhung.
Đuổi đại quân Tây Nhung một đường về phía tây.
. . .
Bắc Quận.
Một bàn tay của Đạm Đài Huyền hung hăng đập ở trên bàn.
Khiến cho nước trà trên bàn lắc lư một hồi, rồi bị tràn ra.
“Giang Li bị hạ ngục!?”
“Cởi giáp quy điền có tội gì? Thế mà dùng tội danh giết hại tiên đế, hạ ngục Giang Li!?”
“Tên tiểu hoàng đế này bị nước vào đầu sao!”
Đạm Đài Huyết cực kỳ phẫn nộ.
Vẻ mặt đỏ rần, trong con ngươi có lửa giận phun trào, hắn thả Giang Li trở về, là khiến cho tên tiểu hoàng đế ngươi hạ ngục?
Không chỉ có như thế.
Thứ khiến cho Đạm Đài Huyền càng trở nên rung động, là một cái tin tức được truyền về phía sau.
Thứ làm cho hắn không thể tưởng tượng nổi nhất chính là phu tử vẫn lạc, đây chính là Nho giáo đại nho, trụ cột của Đại Chu triều!
Phu tử vừa chết, cũng giống như là trụ cột Đại Chu triều bị sụp đổ.
Vì sao bọn hắn chậm trễ không dám công Đại Chu?
Cũng là bởi vì Đại Chu có quốc sư Khổng Tu!
Còn về những tên Hắc Long vệ kia… Đạm Đài Huyền sẽ sợ? Hạng Thiếu Vân sẽ sợ?
Bọn hắn sợ cái quái gì.
Quân đội tu hành giả, phương nào mà chả có.
Cho dù là Bắc Quận, cũng có quân đội tu hành giả thuộc về mình.
“Không suất viện binh, lại muốn dùng thế Ngũ Hồ, bào mòn lực lượng các quận, hay cho một tên tiểu hoàng đế như ngươi!”
Đạm Đài Huyền lại ngồi xuống ghế lần nữa, hắn uống một ngụm trà, tựa hồ cảm thấy chưa đủ đã, sau đó trực tiếp xốc ấm trà rót vào trong miệng.
Hắn nhớ tới giấc mộng kia, trong mộng… Hắn một kiếm trảm Hắc Long, long huyết đổ đầy người.
Hắn đột nhiên buông ấm trà xuống.
Trong đôi mắt tựa hồ như đã hạ quyết tâm.
Hắn nhìn về phía người hầu bên cạnh, nói.
“Nhanh đi mời Cự Tử cùng Mặc Củ tới.”
Người hầu lĩnh mệnh, khom người rời đi.
Thiên Hàm quan.
Bông tuyết bay tán loạn, Mặc Củ khoác áo choàng lên người, đứng ở trên tường thành, gió lạnh thổi phập lên mặt của hắn, hắn nhìn lấy cánh đồng tuyết bao la vô bờ bến.
Trong đôi mắt của Mặc Củ hiện ra đủ loại hình ảnh.
Trong tấm hình, hắn mặc một bộ quần áo tả tơi ngồi ở ven đường, bỗng có một cỗ xe ngựa chạy ngang qua, sau đó dừng lại ở bên cạnh hắn, từ bên trong xe ngựa, có một vị lão nhân hòa ái, mỉm cười nhìn về hắn.
Hắn từ một người không được chào đón cùng với tiếng tăm gì ở bên trong Mặc gia, cho tới khi trở thành trí tuệ cẩm nang ở bên trong Bắc Quận như bây giờ, trong đó đa số là bởi vì được sự trợ giúp cùng chỉ đạo từ lão nhân ấy.
Mặc dù, đối phương chỉ đạo Mặc Củ là có mục đích, thế nhưng… Là người cho hắn một tia ánh sáng lộng lẫy ở thời điểm hắn tăm tối nhất, cho nên cảm giác lòng mang hi vọng kia, Mặc Củ cực kỳ cảm kích.
“Phu tử, đi bình an.”
Mặc Củ nhìn lấy tuyết trắng đầy đất, phảng phất bị đất tuyết phản quang, làm cho đôi mắt của hắn dường như bị kích thích mà chảy lệ.
Phía xa xa.
Tiếng bước chân vội vàng của người hầu, đã lôi kéo Mặc Củ từ bên trong suy nghĩ trở về.
“Mặc tiên sinh, Thái Thú mời ngài đi thư phòng một chuyến.”
Người hầu khom người nói.
Mặc Củ gật đầu, người khoác áo choàng đầu đội luân cân, lập tức đi về hướng thư phòng.
Đến trong thư phòng, hắn tháo áo choàng xuống, phủi những tuyết đọng ở trên đó xuống.
Đạm Đài Huyền cùng Mặc Bắc Khách đã sớm chờ ở phía xa.
Mặc Củ tựa hồ như cảm thấy bầu không khí nghiêm túc cùng ngưng trọng.
Sau khi hắn ngồi ở trên ghế.
Đạm Đài Huyền hít sâu một hơi, bỗng nhiên đứng người dậy, chắp tay về phía Mặc Bắc Khách cùng với Mặc Củ.
“Đa tạ hai vị tương trợ cho tới tận bây giờ.”
“Hi vọng sau này, vẫn có thể nhận được sự trợ giúp cùng làm bạn từ hai vị.”
Mặc Bắc Khách nheo mắt lại, hắn hình như cảm thấy được cảm xúc của Đạm Đài Huyền không đúng cho lắm.
Hiển nhiên Mặc Củ cũng nhận ra vấn đề.
“Quốc sư bỏ mình, Giang Li nhập ngục, Ngũ Hồ loạn Chu, Đế Kinh lại không hề có động tĩnh gì, yên lặng nhìn ta ném đầu vẩy huyết…”
“Chúng ta nỗ lực chống lại Tây Nhung là vì cái gì? Không phải là vì cho mảnh đất sau lưng không bị quấy nhiễu, bách tích không bị dị tộc hãm hãi? Nhưng hoàng đế Đại Chu đã làm những gì?”
“Nếu chính bản thân hắn cũng không trân ái phương đất đai này, vậy thì mảnh đất này cần hoàng đế… Để làm gì?”
Đạm Đài Huyền nói ra.
Âm thanh của hắn rung động khí phách ở bên trong thư phòng.
Mặc Củ hô hấp có hơi dồn dập.
Mặc Bắc Khách vuốt ghế, hiển nhiên, nội tâm của hắn cũng không có bình tĩnh giống như mặt ngoài.
Đạm Đài Huyền, khiến cho hắn đoán được một chút gì đó.
“Vì lẽ đó…”
Đạm Đài Huyền ngồi ngay ngắn, nhìn quanh hai người, chậm rãi mở miệng nói.
Âm thanh rất bình tĩnh, thế nhưng, phần bình tĩnh này, lại ẩn chứa quyết tâm khiến cho tâm thần con người ta trở nên kinh hãi.
“Ta muốn lập tân triều, quốc hiệu, Đại Huyền.”
“Ta xưng vua, kêu Bắc Huyền Vương.”
“Cử binh phạt Chu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận