Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 337: Linh hồn bùng cháy, xem ai sợ chết hơn (1)

Người dịch:Duy Cường
Võ Đế thành.
Đỗ Long Dương đích thân xuất hiện ngoài cửa thành, nghênh đón đội ngũ của Đại Càn nữ quốc vào thành.
Một chiếc kiệu hoa cao lớn, có màn trướng bằng tơ lụa rủ xuống, do kiệu phu Kim Đan cảnh nâng đỡ, trong lúc di chuyển, màn lụa bay phấp phới trong gió.
Trên mặt Đỗ Long Dương mang theo nụ cười, không ít cường giả của Võ Đế thành cũng ra ngoài nghênh tiếp.
Cuối cùng, kiệu dừng, cánh hoa màu đỏ cũng không còn vung vẩy.
Hai vị tỳ nữ cảnh giới Kim Đan vén lên màn che, một bóng hình xinh đẹp, cao quý từ bên trong nhẹ nhàng bước ra, phong cách quý phái đến tột đỉnh.
Mặc dù không mang theo trang sức lộng lẫy, nhưng chỉ bằng vào khí chất, đã làm cho người ta liên tưởng đến thượng vị giả, quen ngồi trên cao, tay cầm quyền lớn, một lời ra có thể quyết định sinh tử của người khác.
“Nữ Đế.”
Đỗ Long Dương chắp tay.
“Đỗ thành chủ, hạnh ngộ.”
Thanh âm ôn hòa, mang theo khí chất đặc biệt của nữ nhân thành thục, vang lên bên tai Đỗ thành chủ.
Ánh mắt của Đỗ Long Dương lóe lên một vẻ ái mộ, nở nụ cười.
“Mời.”
Đỗ Long Dương nghiêng người, nhường ra một lối đi, rất nhiều đệ tử của Võ Đế thành tụ tập hai bên đường phố, tò mò quan sát đội ngũ của Đại Càn nữ quốc.
Trong truyền thuyết Đại Càn nữ quốc, mỹ nữ như mây, đối với các đệ tử Võ Đế thành mà nói, có sức hấp dẫn cùng mê hoặc cực lớn.
Tuy nhiên, có đệ tử của Võ Đế thành đột nhiên sửng sốt.
Bởi vì, bọn hắn phát hiện trong đội ngũ của Đại Càn nữ quốc, lại có một tên hòa thượng?
Hòa thượng kia bước đi không nhanh không chậm, sắc mặt bình thản, phảng phất không quan tâm hơn thua, lẫn lộn trong đội ngũ oanh oanh yến yến của Đại Càn nữ quốc, lộ ra cực kỳ không hợp.
Thế nhưng, trên mặt của hắn, lại không có một chút bối rối, gò bó, chỉ có bình tĩnh cùng thong dong.
“Vị này là?”
Đỗ Long Dương nghi hoặc nhìn thoáng qua Nữ Đế.
Dáng người của Nữ Đế rất cao, có vẻ hơi gầy, chiều cao thế mà sánh ngang với Đỗ Long Dương, mái tóc đen kịt như một thác nước rủ xuống thắt lưng, ánh mắt quét qua hòa thượng kia một chút, môi đào khẽ mở: “Người nhập cư trái phép tới từ Hư Không Chi Môn, một tên hòa thượng rất trầm tĩnh.”
Người nhập cư trái phép?
Đỗ Long Dương nghe vậy liền minh bạch, hòa thượng này hẳn là người giống như Nhiếp Trường Khanh.
“Nghe nói Viên Thượng đại sư đang ở đây, nên ta mang theo hòa thượng này đến đây, vốn định giết chết hắn, nhưng mà nghe nói các ngươi cùng vị công tử áo trắng kia hợp tác, cho nên… Tạm thời lưu lại cho hắn một mạng, tránh khỏi tổn thương hòa khí.”
Nữ Đế mỉm cười, nói.
Cuối con đường, Viên Thượng đại sư đã chờ đợi từ lâu, trên gương mặt còn mang theo nụ cười hòa nhã.
Đối với vị Nữ Đế này, hắn cũng hết sức kiêng kị.
Vị chủ nhân của Đại Càn nữ quốc này cũng không phải là hạng người lương thiện, ban đầu, vừa mới kế vị, nàng liền phái đại quân tiến đánh Khổ Phật tự, làm cho các cường giả của Khổ Phật tự khổ không thể tả.
Bởi vì nữ nhân này không đi đường thường, nàng điều động nữ binh đều ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, cực kỳ đẹp đẽ, trong quá trình tấn công, thậm chí còn triển khai nhảy múa, lộ ra da thịt…
Điều này hại Phật tăng của Khổ Phật tự rất thê thảm.
Khổ Phật tự tu tâm, Đại Phạm công chú trọng không gần nữ sắc, một khi động tâm, rất dễ dàng phá công, lộ ra sơ hở.
Trận chiến đó, Khổ Phật tự bị thiệt thòi lớn.
Cho nên, Viên Thượng đối với vị Nữ Đế này, đến nay trong lòng vẫn còn kiêng kị.
“Viên Thượng đại sư.”
Đôi môi đào của Nữ Đế hơi nhếch lên một chút.
“Tiểu hòa thượng này từ trong Hư Không Chi Môn trốn tới, hiện tại giao cho ngươi xử trí.”
Nữ Đế cười nói.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng giơ tay ra hiệu.
Những nữ tu sĩ đang áp giải Đinh Cửu Đăng, bèn nhấc hắn lên, quăng ra ngoài.
Viên Thượng đại sư dựng đứng một bàn tay trước người, sinh ra một luồng sóng khí, giúp Đinh Cửu Đăng ổn định thân thể.
Ban đầu Đinh Cửu Đăng cực kỳ hoảng sợ, rời khỏi Đại Càn nữ quốc, xuất hiện tại Võ Đế thành, đi vào một nơi xa lạ chưa từng quen biết, hắn sao có thể không hoảng.
Tuy nhiên, ngây ngẩn trong chốc lát, trong nội tâm chợt cảm thấy tất cả trở nên tẻ nhạt vô vị, cảm giác bối rối cũng dần dần tan biến không còn.
Hắn chắp tay trước ngực, làm một cái phật lễ, hướng về phía Viên Thượng đại sư khom người, niệm một tiếng phật hiệu.
“A di đà phật.”
Viên Thượng đại sư lại có chút sững sờ, tiểu hòa thượng này… Quá điềm tĩnh!
Sau đó, đám người lần lượt tiến vào nội điện bên trong Võ Đế thành.
Thân hình của Nữ Đế ngồi ngay ngắn trên một chiếc ghế, một chân nhếch lên, bắp chân trắng nõn như ẩn như hiện dưới lớp áo bào lộng lẫy.
“Vị công tử kia, có thể tin được không?”
“Thực lực cụ thể của hắn như thế nào?”
“Đồ tiên, nếu như không cẩn thận, kết cục chính là thân tử đạo tiêu, vạn kiếp bất phục.”
Đôi môi hồng của Nữ Đế khẽ mở, âm thanh ngưng trọng vang lên.
Viên Thượng đại sư cùng Đỗ Long Dương nói lại một lần những gì hắn đã cùng thương lượng với Lục Phiên.
“Ta có cảm giác, Tiên đang bày một bàn cờ, mà chúng ta là quân cờ, thậm chí, là chất dinh dưỡng, cung cấp nuôi dưỡng Tiên, cái thế giới này ràng buộc chúng ta, lại sáng tạo ra một cái điều kiện cho chúng ta độ kiếp phi thăng, rất có thể sau khi phi thăng, chúng ta chính là thịt cá mặc người chém giết.”
“Sau khi phi thăng, đến cùng chúng ta phải đối mặt với cái gì? Không có ai rõ ràng.”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi.
“Nhưng mà lời cảnh cáo của các vị tiền bối đều nói cho chúng ta biết, độ kiếp phi thăng là một lời nói dối to bằng trời.”
“Tuy nhiên, cùng với vị cường giả lai lịch không rõ ràng kia hợp tác, cũng không khác gì tranh ăn với hổ.”
Nữ Đế hơi nhíu mày.
“Chúng ta không có lựa chọn nào khác…”
“Muốn nhảy ra bên ngoài bàn cờ, thậm chí lật bàn, nhất định phải mượn nhờ ngoại lực mới được.”
Đỗ Long Dương hít sâu một hơi, chậm rãi nói.
Viên Thượng đại sư cũng gia nhập trong vòng thảo luận.
Trong đại điện, ba vị cường giả tranh luận không ngừng.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Tranh luận bên trong Võ Đế thành, Lục Phiên đương nhiên không hề hay biết.
Hắn đang dựa vào lan can, lắng nghe từng tiếng gió thổi rì rào qua từng cành lá, trong tay cầm ly rượu bằng thanh đồng, thỉnh thoảng nhấp một ngụm rượu mơ, tâm tình mười phần thoải mái.
Tiểu Ứng Long đang cố gắng giãy dụa, muốn thoát khỏi trói buộc, trong lỗ mũi thỉnh thoảng phát ra một tiếng thở kịch liệt.
Trên hồ.
Trước cửa Thư lâu, bóng người đông đảo, thế nhưng, tất cả đều không phát ra một tiếng động, ai cũng vội vàng nghiên cứu thư tịch trên tay.
Loại cơ hội này, quá hiếm có, mỗi người đều học tập như đói như khát, đặc biệt là những người có tu vi mạnh mẽ, thiên phú trác tuyệt, bởi vì đối với bọn hắn mà nói, cơ hội tìm được bảo tàng từ trong thư tịch, cao hơn nhiều so với người bình thường.
Ánh mắt của Lục Phiên hơi lướt qua.
Những công pháp tu hành, chiến kỹ này, đối với những người này mà nói, có rất lớn dẫn dắt.
Tuy nhiên, Lục Phiên cũng không hy vọng bọn hắn chậm rãi đi từng bước tu luyện, hắn rất hy vọng, trên cơ sở này, bọn hắn có thể đi ra con đường của chính mình, đây mới là điều mà hắn muốn nhìn thấy.
Một tháng sau, Thư lâu sẽ đóng cửa.
Những người này muốn lại vào Thư lâu, sẽ rất không dễ dàng.
Đám người Bá Vương, Bạch Thanh Điểu, Giang Li, Tư Mã Thanh Sam đang rất nghiêm túc đọc sách, đối với những người này, Lục Phiên trong lòng có rất nhiều chờ mong.
Hy vọng bọn hắn có thể tìm được đạo của chính mình.
“Ngũ Hoàng đại lục hiện nay chỉ mới vào trung võ, thế nhưng… Nếu muốn tiếp tục phát triển, lại có chút cảm giác không có đầu mối.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên xe lăn, nội tâm rất nhiều ý nghĩ đang quay cuồng.
Hắn ngưng tụ Tiểu Lục Phiên tiến vào Thiên Nguyên đại lục, cũng có ý khảo sát, Lục Phiên phát hiện, thật ra, ngoại trừ chênh lệch về số lượng cường giả, cả hai thật ra không có quá lớn khác biệt.
Đồng dạng là lấy thế lực làm chủ, giữa các thế lực cũng có ma sát, va chạm.
Nhưng mà, so với Ngũ Hoàng đại lục, Thiên Nguyên đại lục chủng loại giống loài càng thêm phong phú, rất nhiều sinh vật đều có thể tu hành.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Lục Phiên hơi nheo lại.
Hăn vuốt cằm nhớ lại, tại Thiên Nguyên đại lục, thật ra còn có một chỗ rất nguy hiểm, gọi là Yêu Vực.
Đó là địa bàn của Yêu tộc, cho dù là cường giả của Võ Đế thành, cũng không muốn đi sâu vào Yêu Vực.
Trong Yêu Vực, có một tòa Thiên Yêu tháp.
Vô số cường giả của Võ Đế thành, Đại Càn nữ quốc, cùng các thế lực khác, đều sẽ định kỳ tiến hành chinh phạt đối với Yêu Vực, phòng ngừa Yêu tộc lao ra khỏi Yêu Vực.
Ngón tay của Lục Phiên nhẹ nhàng gõ gõ trên xe lăn.
Đây cũng có thể cho hắn một chút dẫn dắt.
Hoàn toàn chính xác.
Theo Ngũ Hoàng đại lục bước vào trung võ, thực lực của đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh trở nên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng mà dường như áp lực cũng trở nên nhỏ đi rất nhiều, không còn đối tượng để bọn hắn khiêu chiến.
“Áp lực… Áp lực…”
Ngón tay của Lục Phiên không ngừng gõ gõ vào trên xe lăn, nhịp điệu có vẻ hơi dồn dập.
Mặc dù hắn tạo ra mấy cái cấm vực, thế nhưng, cấm vực cũng không thích hợp cho người bình thường xông xáo.
Tiếp tục như vậy, chỉ có thể tăng cường thực lực của một vài người riêng lẻ, không cách nào cung cấp áp lực cho toàn bộ Ngũ Hoàng đại lục.
Cũng không thể nào để toàn bộ binh lực của Đại Huyền quốc đều xông vào bên trong cấm vực chứ?
Nếu như hắn dám làm như vậy những thế lực như Võ Đế thành, Tuyệt Đao môn, sẽ không tiếp tục ngồi yên không để ý đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận