Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 478: Nhân Hoàng chi đạo, có được trường sinh hay không? (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đường Nhất Mặc càng chiến đấu, càng hung mãnh.
Trong con ngươi của hắn tựa hồ cũng chỉ còn một tia sáng đỏ rực.
Ma khí ngập trời bao phủ bên cạnh hắn.
Hắn ở khoảnh khắc này có chút giống với thời điểm Bá Vương nhập ma.
Chỉ là, hắn còn bạo lực hơn so với Bá Vương, thân thể phảng phất như ẩn chứa đòn tấn công đáng sợ.
Đạo ý được lĩnh hội ra cũng bạo phát ra uy lực mạnh mẽ.
Dưới sự tăng phúc của đạo ý cùng tu hành pháp.
Đường Nhất Mặc vậy mà đánh nhau tương xứng với tên ngũ chuyển Kim Đan này.
Thậm chí liều mạng trọng thương để đánh ra một đòn, đánh xuyên qua đối phương.
Thứ mà Đường Nhất Mặc đi là thủ hộ chi đạo.
Hắn thủ hộ tất cả những thứ mà hắn có.
Một khí mất đi Nam Quận Long Môn, dù cho Đường Nhất Mặc có đần độn đối với thế cục, nhưng cũng hiểu rõ, vận mệnh cổ họng của Nam Quận sẽ bị bóp chặt.
Cho nên, Đường Nhất Mặc liều mạng, dù cho mạch máu toàn thân đều tuôn trào, hắn cũng muốn đánh cho tên thiên tài Nhân bảng ngũ chuyển Kim Đan cảnh này sợ.
Đường Nhất Mặc thắng.
Hắn rơi xuống Long Môn.
Hắn dựa vào sức lực hung hãn, cùng với khí thế không sợ chết, đè lên tên Nhân bảng thiên tài kia, đối phương không có dám đổi mạng với Đường Nhất Mặc.
Cho nên, Đường Nhất Mặc đứng đến cuối cùng.
Tên thiên tài Kim Đan kia bị đấm lõm lồng ngực, bóng ma tâm lý hiện ra.
Lúc chiến đấu kết thúc, trên dưới toàn thân Đường Nhất Mặc chỉ còn lại cái miệng là cử động được.
Đường Hiển Sinh run rẩy nơm nớp đi tới, đỡ lấy Đường Nhất Mặc đang toàn thân nhuốm máu.
. . .
Thiên Đãng sơn.
Vân Long Long Môn.
Các đệ tử Đạo các khoanh chân ở trên Trích Tinh phong.
Bên trong Long Môn.
Ba vị thiên kiêu Nhân bảng hành tẩu mà ra, ba tên này là những thiên tài đến từ thế lực nhị lưu ở Thiên Nguyên vực.
Bọn hắn phụ trách chiếm lĩnh Vân Long Long Môn.
Nhưng mà, bọn hắn gặp Tạ Vận Linh.
Tạ Vận Linh trong lúc nói cười, thì thúc giục trận pháp, vô số lá trúc tung bay, tạo thành một trận pháp kỳ dị, phong tỏa cùng ngăn chặn ba người này nửa ngày.
Mặc dù cuối cùng, Tạ Vận Linh bởi vì khoảng cách thực lực, cho nên trận pháp bị phá, trọng thương ho ra máu.
Lý Tam Tuế cùng Lý Tam Tư nhận được tin tức bèn trở về.
Đối với mặt ba tên thiên tài Kim Đan cảnh kia, Lý Tam Tuế lần đầu tiên nổi điên.
Nàng triệu hoán ra Vân Long, bố trí vân khí đại trận, lôi tên đệ tử Kim Đan cảnh vào trong đó.
Lý Tam Tếu dùng thực lực Thể Tàng cảnh phối hợp với Vân Long, vậy mà khắc chế gắt gao tên đệ tử này.
Tuy nhiên, còn thừa lại hai tên đệ tử Kim Đan cảnh.
Lý Tam Tư ở bên trong lớp hắc bào, động thủ.
Đây là lần đầu tiên hắn động thủ, cũng là lần đầu tiên Lý Tam Tuế thấy hắn động thủ.
Mũ rộng vành rơi xuống.
Máu nhuộm đỏ Trích Tinh phong.
Thời điểm Lý Tam Tuế với sắc mặt trắng bệch thả vị thiên tài Kim Đan cảnh đến từ dị vực đã tiêu hao hết linh khí kia ra.
Thứ đập vào mắt nàng là cảnh tượng Lý Tam Tư khống chế tất cả thực vật ở bên trên Trích Tinh phong nhằm xé rách hai vị Kim Đan thiên tài.
Dưới bóng đêm.
Khuôn mặt che kín dây leo của Lý Tam Tư hơi hơi quay đầu, lộ ra một vệt mỉm cười về phía Lý Tam Tuế.
Vị thiên tài Kim Đan cảnh đã mất hết linh khí kia, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ.
“Yêu tộc!”
Phốc phốc!
Lý Tam Tuế mặc một thân đạo bào bồng bệnh trong gió, một cây dao găm xẹt qua cổ tên đệ tử Kim Đan cảnh này, tên này, lập tức máu rải đầy đất, khí tức biến mất.
Lý Tam Tư mỉm cười: “Không sao, không sớm thì muộn cũng phải bại lộ.”
“Đằng Yêu thể này của ta, vốn là đến từ Thiên Nguyên.”
Lý Tam Tuế thì có mấy phần phật cường mà lắc đầu: “Ta sẽ cố gắng thay ngươi giữ vững bí mật này.”
. . .
Bắc Lạc, Long Môn.
Nhiếp Trường Khanh mặc một thân bạch y, bên hông vác lấy Trảm Long, xếp bằng ở bờ hồ Bắc Lạc.
Cảnh Việt cũng vậy.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Nhật nguyệt luân chuyển.
Nhưng mà, cũng không có cường giả Thiên Nguyên dị vực đi ra từ bên trong Long Môn.
Nhiếp Trường Khanh cùng Cảnh Việt liếc nhau một cái.
“Đã nói cường giả Thiên Nguyên dị vực bắt đầu muốn xâm chiếm các đại Long Môn đây?”
“Bọn hắn vì sao không đến?”
Cảnh Việt nói.
Nhiếp Trường Khanh suy nghĩ một hồi: “Dù sao nơi này cũng là Bắc Lạc, địa phương mà Bạch Ngọc Kinh đã từng nắm giữ.”
“Chỉ vậy thôi.”
. . .
Thái Lĩnh.
Dưới Vấn Thiên phong.
Đạm Đài Huyền mặc một thân hoa phục, bên hông đeo lấy hộ thân kiếm, từng bước một, hành tẩu mà ra.
Mặc Củ mặc một thân nho sam, đầu đội luân cân*, dao động quạt lông, đi theo bên người Đạm Đài Huyền.
(luân cân: thứ mấy ông quân sư thường đội trên đầu thời cổ đại, google hình ảnh Gia Cát Lượng rồi nhìn cái thứ ổng đội là biết :V)
Tiết Đào suất lĩnh Huyền Vũ vệ, khí tức hùng hồn, đi sát đằng sau.
Đại Huyền học cung có một đám khách không mời mà đến.
Mặc Củ mới trở về từ dãy Ngọa Long, hắn nói là có một cái thế lực gọi “Nam Đấu sơn”, để mắt tới Đạm Đài Huyền.
Những người này đã tới.
Tốc độ nhanh đến mức khiến cho Mặc Củ có chút kinh hãi.
Đương nhiên, Mặc Củ cũng hiểu rõ, nguyên nhân là do thế cục hiện tại.
Cường giả Thiên Nguyên vực ở bên trong từng đợt cướp đoạt tài nguyên, đã trở nên không kiêng dè gì cả.
Mặc Củ đối với những này, cũng mang theo cảm xúc bi quan.
Chủ yếu là… Tu hành giới Thiên Nguyên quá mạnh.
Tu hành giới Ngũ Hoàng kể cả một vị Nguyên Anh còn chẳng có, làm sao có thể đủ hạn chế bọn hắn?
Đợi cho lúc có thực lực nghiền ép, thì việc trở nên không kiêng nể gì cả cũng rất bình thường.
Nam Đấu sơn, ở bên trong Thiên Nguyên vực, là một thế lực nhị lưu gần với bốn đại thánh địa, có được hơn ba vị Nguyên Anh cảnh.
Trong đó còn có một vị Nguyên Anh viên mãn.
Mà lần này, dẫn đội chính là vị Nguyên Anh viên mãn này.
Trong Đại Huyền học cung, bầu không khí cực kỳ ngưng trọng.
Từng vị đệ tử Nam Đấu sơn tản ra khí tức hiếp người.
Đám học sinh trong Đại Huyền học sinh, bị khí tức này chèn ép đến nỗi sắc mặt ửng hồng.
Đạm Đài Huyền thấy cảnh này từ xa, đột nhiên giận dữ!
Học sinh Đại Huyền học cung, có thể nói là vảy ngược hiện tại của Đạm Đài Huyền, là trụ cột tương lai của Đại Huyền hắn!
Những tên Nam Đấu sơn này, lại muốn động đến trụ cột tương lai Đại Huyền hắn!?
“Gầmmmm!”
Đạm Đài Huyền cách xa, phát ra một tiếng gầm thét chấn nộ.
Tiết Đào tức giận, trường thương trong tay chỉ về phía môn đồ Nam Đấu sơn phía đằng xa, hắn suất lĩnh lấy từng vị Huyền Vũ vệ, dậm chân mà đi.
Chiến giáp âm vang, khí thế cuồn cuộn, tách ra khí thế áp bạch của môn đồ Nam Đấu sơn đối với học sinh Đại Huyền học cung.
“Không hổ là Bắc Huyền vương có được Hoàng Đạo long khí, quả nhiên phi phàm.”
Giữa môn đồ Nam Đấu sơn, có một lão giả trên tám mươi nhìn Bắc Huyền vương, lộ ra mỉm cười.
“Lão phu chính là Thái Thượng trưởng lão của Thiên Nguyên Nam Đấu sơn, Nam Càng Phong.
Lão giả nói.
“Lần này đến đây, là cùng Bắc Huyền vương hiệp đàm một phen, liên quan đến… Vấn đề phân phối Long Môn.”
Nam Càng Phong đã quá già, giống như là nửa cái chân bước vào bên trong đất vàng vậy.
Tuổi thọ của hắn sắp đến đại hạn, không sai biệt lắm so với Chu Hải Sinh.
“Phân phối Long Môn?”
Bàn tay của Đạm Đài Huyền khoác lên thân hộ thân kiếm bên hông, hắn dựng thẳng lông mày, nổi giận quát: “Long Môn này là dùng thân thể của chính bổn vương để từng giờ từng phút cảm hóa Thanh Long mà được, các ngươi là những thứ khốn kiếp chạy đến từ phương nào, mà cũng muốn hái quả đào?”
“Cút!”
Những lời này, âm vang mà hùng hồn, bá khí nhưng lại không mất đi mỹ lệ.
Mặc Củ khẽ lay động quạt lông, sắc mặt cứng đờ.
Lúc trước hắn khuyên bảo Đạm Đài Huyền nói chuyện phải thật tốt.
Kết quả, Đạm Đài Huyền gặp mặt liền đã hướng về phía Nam Đấu sơn Nguyên Anh cảnh Thái Thượng trưỡng lão mắng một chập.
Hôm nay còn trò chuyện thế nào?
Huyền Vũ vệ sau lưng Đạm Đài Huyền thì máu nóng sôi trào.
Sắc mặt của đệ tử Đại Huyền học cung cũng kích động, siết chặt nắm đấm.
Mặc Củ cười khổ một phen, thả quạt lông xuống, ánh mặt nhìn thẳng vào trận doanh Nam Đấu sơn, sắc mặt lạnh lùng.
Nếu vương thượng đã dẫn đầu mắng chửi.
Vậy hắn… Hiển nhiên cũng không cần phải dùng khuôn mặt tươi cười để nghênh đón.
Nam Càng Phong khẽ giật mình.
Hắn mỉm cười.
Nhìn xem Đạm Đài Huyền.
“Người trẻ tuổi, tính tình thật sôi động…”
“Nhưng như vậy cũng tốt, có thể đi thẳng vào chủ đề, bớt vong vo.”
Nam Càng Phong già nua mở miệng.
Lời nói vừa ra.
Cái ngón tay tựa như nhánh cây khô của Nam Càng Phong, cong ngón búng ra.
Ông…
Khí tức kinh khủng bùng nổ, áp lực mạnh mẽ thuộc về Nguyên Anh cảnh. Vậy mà oanh nát vụn uy thế đáng sợ được tạo ra từ Huyền Vụ vệ.
“Bắc Huyền vương, lão phu chuyến này ngoại trừ phân phối Long Môn, còn muốn kiến thức một thoáng Hoàng Đạo long khí!”
“Lão phu chỉ muốn biết… Nhân Hoàng chi đạo, có thể được Trường Sinh hay không!”
Tay áo trên người Nam Càng Phong tung bay, sợi tóc tán loạn, trong ánh mắt mang theo vẻ chờ mong.
Lời nói vừa ra.
Giữa tiếng cười khẽ.
Nam Càng Phong ra tay.
Linh khí bàng bạc cuồn cuộn, hóa thành đại thủ chưởng, chọp về phía Đạm Đài Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận