Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 584: Thiên làm bàn cờ, tinh làm cờ. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Tất cả thiên địa đều tĩnh.
Tựa như có một bộ bàn cờ khổng lồ, trống rỗng xuất hiện, hoa văn trên bàn cờ đan xen tung hoành, giống với một tấm lưới lớn vắt ngang tinh không.
Quân cờ trắng đen được đặt trên đó, dường như đang suy diễn Âm Dương.
Ô ô ô…
Có gió ô yết thổi trong hư vô, khiến người ta rùng mình.
Trên đại lục cô quạnh.
Tề Lục Giáp toàn thân tiều tụy ngẩng đầu, trong ánh mắt có hào quang lấp lóe, hắn nhìn xem bàn cờ giăng đầy trong tinh không, tựa như đang suy diễn một ván cờ.
“Rốt cuộc cũng chịu ra tay rồi sao?”
Da thịt tiều tụy như vỏ cây già của Tề Lục Giáp khẽ run run, chấn động từng hạt bụi trần rơi xuống.
Hắn phảng phất như đang cười, lại phảng phất như ngập tràn sự mong chờ.
“Trước khi trùng kích cao võ, quả thật nên quét sạch một vài tên đáng chết.”
Tề Lục Giáp than nhẹ, ngay sau đó, hắn lại lần nữa ngồi khô trên đại lục.
Lẳng lặng quan sát lấy cảnh tượng tiếp theo.
Kỳ thật, hắn rất muốn biết vị thiếu niên bạch y kia sẽ làm gì. Ở đây có rất nhiều Thánh tử Thánh nữ thuộc Thánh địa thế giới cao võ, và người bảo hộ của bọn hắn.
Thiếu niên bạch y sẽ xử lý làm sao đây?
Nếu như giết chết hết, e rằng phải làm cho Thánh địa cao võ phẫn nộ.
Một khi Ngũ Hoàng thành tựu cao võ.
Sợ là sẽ phải tao ngộ vô thượng đại kiếp.
Tề Lục Giáp mỉm cười, bất kể là xử lý như thế nào.
Trò hay… Phải bắt đầu.
Trong hư vô.
Tiếng nổ ầm đáng sợ vang lên.
Mỗi một tên Xuất Khiếu cảnh đều phun trào lực lượng cực hạn, tựa như từng vòng mặt trời, chiếu rọi ra hào quang vô tận.
Trúc Lung hóa thân thành Trúc Lung, đầu người thân rắn, trong đôi mắt có Âm Dương , cối xây trắng đen vắt ngang trời, cấu xé hư không, bùng nổ năng lượng đáng sợ.
Dưới sự bao vây của rất nhiều Xuất Khiếu cảnh, mặc dù nàng đã cố hết sức, thế nhưng vẫn có thể chống chịu được.
Thanh Long phun máu, Tiểu Ứng Long cũng điên cuồng chiến đấu.
Tuy nhiên, ngay lúc có một bàn cờ đan xen tung hoành xuất hiện trong hư vô.
Tiểu Ứng Long lập tức toát ra vẻ mừng rỡ.
Thanh Long đang khổ chiến với một tên Xuất Khiếu cảnh, cũng giật mình một cái.
Rống!
Thanh Long phát ra tiếng long ngâm đinh tai nhức óc, mỗi một chiếc long lân trên thân thể đều phun trào lấy hơi nóng.
Tựa như đang gào thét.
“Tới đây! Chiến!”
Đùng!
Hắn xông thẳng về phía tên Xuất Khiếu cảnh kia.
Tên Xuất Khiếu cảnh với khí thế như mặt trời, cười lạnh, tung ra một quyền.
Tuy nhiên, rất nhiều, tên Xuất Khiếu cảnh này ngây ngẩn cả người.
Bởi vì…
Hắn phát hiện, một quyền của hắn còn chưa kịp tung ra, mà Thanh Long đã lập tức bay ra, long lân toàn thân nổ tung, long huyết nhiễm trời xanh, tựa như bị sự tra tấn cùng ngược đãi vô cùng vô tận.
Thanh Long phát ra tiếng kêu khóc thê lương.
Một bên khác, Tiểu Ứng Long hung thần ác sát, kích thước tựa như một ngọn núi cao, nhìn thấy thảm trạng của Thanh Long, lập tức sáng mắt lên.
Sau đó, hắn thu nhỏ thân thể lại, thân thể tựa như núi cao, lập tức trở thành bộ dáng nhỏ nhắn xinh xắn.
Cánh thịt vỗ, hóa thành một đường lưu quang xông về phía tên Xuất Khiếu cảnh.
“Oa oa oa oa!”
Trong miệng Tiểu Ứng Long hô to.
Tên Xuất Khiếu cảnh kia hơi hơi ngây người, vẻ mặt ngớ ngẩn. Không hiểu vì sao con rồng này lại lựa chọn thu nhỏ dưới tình huống chiếm cứ ưu thế như vậy.
Bành!
Tuy nhiên, dù sao thì Tiểu Ứng Long cũng đã từng mang đến sự uy hiếp to lớn cho hắn, cho nên, tên Xuất Khiếu cảnh này, vẫn nghiêm túc đánh ra một kích.
Mặt trời như lửa!
Hào quang sáng chói vắt ngang khung trời.
Phốc!
Tiểu Ứng Long nhỏ nhắn xinh xắn bị đánh bay ngược lại.
Cổ thẳng tấp, đầu rồng lắc trái lắc phải, phun ra một ngụm tên máu, bên trong mũi tên máu kèm theo một chút bọt nước…
Nương theo đó là một tiếng thê lương bi thảm, tựa như một viên bi cuồn cuộn trong hư không.
Con mắt của Thanh Long đang bay ngược lại nhìn thẳng.
Vẻ mặt không thể tin.
Có thể đừng có quá chớn như vậy được không!?
Ngươi không muốn còn sĩ diễn nữa à?
Ngươi đánh không lại hả?
Ngươi rõ ràng là đánh thắng được!
Tên Xuất Khiếu cảnh đánh bay Tiểu Ưng Long khẽ giật mình, tựa hồ không nghĩ đến, một kích của hắn vậy mà đánh Tiểu Ứng Long phún máu.
Phòng ngự của con long chủng này là vô cùng mạnh mẽ, long lân màu ám kim kia, cùng với đòn tấn công ẩn chứa bản nguyên. Khiến cho hắn vô cùng đau đầu, nhưng lại tuyệt đối không thể ngờ rằng, một kích của hắn vậy mà lại mạnh như vậy.
Tuy nhiên, không hiểu vì sao, nội tâm của tên Xuất Khiếu cảnh này lại không cảm thấy được bất kỳ sự vui sướng nào.
Lạch cạch.
Trong hư vô, có tiếng hạ cờ vang vọng.
Đó là âm thanh thanh thúy của cờ hạ xuống bàn, tựa như có người bày ván cờ cục ở dưới một gốc cây tùng khô vậy.
Âm thanh vô cùng rõ ràng quanh quẩn ở bên tai mỗi người.
Thanh Long cùng Tiểu Ứng Long nghe được âm thanh này, càng ngày càng ra sức nôn máu.
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Đối thủ của Thanh Long cùng Tiểu Ứng Long, hai tên Xuất Khiếu cảnh, đột nhiên cảm thấy một cỗ nguy cơ vô cùng đáng sợ.
Tựa như có hai quân cờ đang dần hạ xuống trên đầu bọn hắn.
Bành bành!
Hai tên Xuất Khiếu cảnh, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng không kịp, trực tiếp nổ tung trong hư vô, hóa thành hai đoàn sương máu mông lung.
Máu thịt trực tiếp sụp đổ.
Tiếng thê lương bi thảm quanh quẩn, linh hồn của hai tên Xuất Khiếu cảnh nhanh chóng chạy ra.
“Cái gì!?”
Rất nhiều Xuất Khiếu cảnh vây quanh Trúc Lung cảnh, sắc mặt đại biến.
Bọn hắn thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, thì thân thể của hai tên Xuất Khiếu cảnh đã bỗng nhiên bị hủy diệt!
Trong lúc mơ hồ, nội tâm của bọn hắn có đôi phần áp lực, tựa như cảm thấy được khí thế cực kỳ đáng sợ vậy.
Trên Chiến trường màu máu.
Mỗi một tu hành giả đều ào ạt hoan hô.
Mặc kệ là Ngũ Hoàng, cũng hoặc là Thiên Nguyên, bọn hắn đều hưng phấn đến nỗi khó ức chế được cảm xúc của mình.
Thiên làm bàn cờ, tinh làm cờ!
Đây là bàn cờ của Lục thiếu chủ!
Chủ nhân Bạch Ngọc Kinh, Lục Bình An xuất hiện!
Ngũ Hoàng… Được cứu rồi!
Đạm Đài Huyết siết chặt nắm đấm, trên mặt có chút đỏ rực, bộc lộ ra vẻ kích động khó mà kiềm chế.
Bá Vương hít một hơi thật sâu, siết thật chặt lá chắn cùng rìu trên người.
Bọn người Ngưng Chiêu, Nhiếp Trường Khanh cũng không khỏi toát ra vẻ chờ mong.
Nghê Ngọc kích động đến nỗi liên tiếp cắn ba viên Thối Thể đan bọc đường.
“Công tử… Sắp hiện thế!”
Con mắt của Nghê Ngọc sáng lên.
Nàng nhớ công tử muốn chết, ở trong di tích tiên nhân mười năm, nàng đã tách biệt với công tử cũng mười năm rồi.
Hiện tại, cuối cùng đã có thể gặp được công tử!
Ngưng Chiêu cũng có mấy phần mong chờ.
Ầm ầm!
Trong hư vô phát ra chấn động đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận