Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 578: Âm binh câu hồn, thế cục đột nhiên thay đổi! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Lục Phiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vung.
Tất cả độc dược đều bốc hơi, trận pháp cũng nát vụn.
Một cú giơ tay đáng sợ này, để cho nội tâm của Bộ Nam Hành lập tức chìm vào đáy vực.
Xong đời.
Thiếu niên mặc áo trắng này, chính là một lão âm hàng giả heo ăn thịt hổ!
“Oanh!”
Lục Phiên giang hai tay.
Năng lượng bàng bạc bao phủ trong thiên địa, hóa thành một bàn tay to che trời, đánh về phía Bộ Nam Hành.
“Tiền bối tha mạng!”
Thần tâm của Bộ Nam Hành run lên, hô tô.
“Đừng lo lắng, ngươi có thể đi đến đây chính là có duyên phận với bản công tử, tính tình của bản công tử tốt, tạm thời không giết ngươi. Tới đây bồi công tử đánh cờ nào.”
Oanh!
Tất cả tu vi mà Bộ Nam Hành thể hiện ra, thực lực hậu giai Phân Thần đã khiến cho hắn vô cùng lóa mắt. Giống như là một viên kim cương phản chiếu lấy ánh nắng sáng chói trên Kim Thân đại lục vậy.
Tuy nhiên…
Bàn tay to của Lục Phiên đánh đến.
Phốc.
Hào quang rực rỡ này, bị dập tắt trong nháy mắt.
Đầu của Bộ Nam Hành rạp xuống đất, hắn bị ép nằm trên mặt đất, hoàn toàn không thể động đậy.
Bàn tay to thu lại, thân thể của Bộ Nam Hành cũng chậm rãi bị kéo đi.
Mười ngón tay của Bộ Nam Hành vẫn cố giữ lại trên mặt đất, khiến cho mặt đất bị kéo ra mười đường rãnh.
. . .
Toàn bộ thiên địa đều lâm vào trong sự yên tĩnh.
Mặc kệ là một phương Thánh tử Thánh nữ, cũng hoặc là những Lưu Lạc giả phía xa xa, đều lâm vào vẻ ngốc trệ vô cùng vô tận.
Bọn hắn thấy cái gì?
Thánh tử Bắc Cung… Vậy mà bại?
Bị hung hăng đánh xuống hư vô, đập vào Chiến trường màu máu.
Đây chính là Thánh tử thế giới cao võ thất diễn đấy…
Thiên phú của bản thân đã vô cùng đáng sợ, thậm chí còn được trưởng thành ở bên trong truyền thừa Thánh địa đỉnh cấp, chiến lực vô song.
Nhưng mà, Thánh tử cường đại như vậy, lại bị đánh bại bởi tu hành giả của một cái thế giới trung võ.
Kim Đồng Ngọc Nữ ngồi cưỡi Tiên Hạc, cả hai liếc nhìn nhau, đều cảm thấy không ổn.
Hiển nhiên, thánh tử Bắc Cung thất bại, có chút vượt ngoài dự liệu của bọn hắn.
“Tốc chiến tốc thắng!”
Hai người trăm miệng một lời.
Trận chiến trên vòm trời, lại lần nữa bùng nổ.
Tiên Hạc hí lên.
Phảng phất hóa thành một ánh kiếm sắc bén, chém về phía Ngưng Chiêu!
Bầu trời dường như bị xé nứt ra một lỗ hổng thông suốt.
Ngưng Chiêu có đôi phần ngưng trọng.
Đạo ý của nàng có lẽ không bằng tam đẳng danh sách Bất Khuất của Bá Vương, thế nhưng… Cũng không có yếu.
Thiền Dực kiếm xẹt qua không trung, bầu trời có tuyết bay.
Ngưng tụ ra một bức tường băng ở trước người nàng.
Tiên Hạc tấn công đến.
Tường băng dồn dập bị đánh nổ.
Tiên Hạc này rất đáng ghét, nó dây dưa lấy Ngưng Chiêu, đón đánh vô cùng đáng sợ, tựa như một thanh phi kiếm vậy.
Trên Chiến trường màu máu.
Bỗng nhiên có tiếng cười “Khanh khách” vang vọng.
“Ngưng tỷ, để ta cho Tiểu Phượng Nhất giúp ngươi.”
Không biết từ khi nào.
Một góc chiến trường, có một vài bóng hình hiện ra.
Có thư sinh ôn hòa cõng rương sách, có một nữ tử thướt tha che ô giấy dầu.
Và một nữ tử nhà nông nuôi gà.
“Lên…!”
Một con gà con bị ném đi ra.
Nó phá không, bay lượn ra bên ngoài bầu trời.
Kim Đồng cùng Ngọc Nữ có đôi phần ngơ ngác.
Tiên Hạc của bọn hắn, chính là linh thú cực kỳ cường đại.
Ném một con gà con ra để đối phó Tiên Hạc?
Nhưng mà…
Nương theo lấy một tiếng Phượng gáy rõ to, gà con liên tục biến hóa trên không trung, hỏa diễm bốc cháy, ánh lửa sáng lạn dường như khiến cho cả hư vô hóa thành biển lửa!
Lông phượng tung bay, uy áp kinh khủng phóng thích ra.
Gà con liên tục lột xác năm lần, Cửu Hoàng Ngũ Biến!
Hóa thành một con Phượng Hoàng lửa hoa mỹ!
Oanh!
Ánh lửa lan tràn, ngay lập tức vắt ngang khung trời, va chạm với Tiên Hạc.
Một hoàng một hạc đụng nhau trong hư vô.
Tiên Hạc phát ra tiếng rú thảm, lông hạc màu trắng đen bay tán loạn trên gầm trời.
Cảm giác áp lực của Ngưng Chiêu được buông lỏng, Thiền Dực kiếm trong tay nàng quét một cái, xông về phía Kim Đồng Ngọc Nữ.
Người sau cũng vung vòng tròn màu hoàng kim ra.
Một kiếm của Ngưng Chiêu chém trúng, có âm thanh chấn động thanh thúy vang ra.
Trận chiến ngay lập tức trở nên hung hiểm vạn phần.
Sau khi Chiến trường màu máu đã trải qua sự yên lặng hồi lâu, sau một khắc, dường như nước nóng bỗng nhiên sôi sùng sục, lập tức trở nên huyên náo.
“Tây Lương vương thắng!”
“Bá Vương uy vũ!”
“Phạm người Ngũ Hoàng, giết!”
Các dũng sĩ Tây Lương hưng phấn đến nỗi cái cổ đều đỏ bừng, nổi gân xanh, phát ra tiếng rống reo hò.
Thắng lợi của Bá Vương để cho khí thế của bọn hắn được tăng phúc vô cùng to lớn.
Bụi mù tán đi.
Bá Vương rơi xuống đất, cầm rìu cùng lá chắn, từng bước từng bước một đi về phía chiến thuyền thanh đồng trong hố sâu.
Oanh!
Một quyền đánh bay chiến thuyền thanh đồng, Bá Vương kéo thánh tử Bắc Cung ngỡ như hóa một bãi bùn nhão ra từ trong đó.
Thánh tử Bắc Cung vô cùng thê thảm, cả khuôn mặt đều đã bị đánh nát, toàn thân nhuộm máu đỏ.
Ngay lúc Bá Vương lôi thánh tử Bắc Cung đi.
Phía trên bầu trời.
Bỗng nhiên có khí tức mạnh mẽ nổ tung!
“Ngươi dám!”
Oanh!
Phảng phất như Hãn Hải nổi lên sóng lớn ngút trời, gợn sóng năng lượng khuếch tán.
Trong hư vô, truyền ra tiếng kêu rên.
Đỗ Long Dương bị một cỗ kình khí mạnh mẽ đánh bay.
Cái tên Xuất Khiếu cảnh khoác giáp kia, vậy mà từ bỏ Đỗ Long Dương, vụt bay ra!
“Buông thánh tử ra!”
Một tên Xuất Khiếu cảnh quát tiếng lôi đình, dẫn đến phong vân biến sắc.
Hắn lướt ngang, khí thế đáng sợ chẳng phân biệt địch bạn, chèn ép cho không ít Thánh tử Thánh nữ đều biến sắc, lùi lại trong hư vô.
Rầm rầm rầm!
Tựa như sấm sét cuồn cuộn.
Bá Vương không đầu kéo lấy thân thể của thánh tử Bắc Cung, đối mặt với sự uy hiếp từ tên Xuất Khiếu cảnh này.
Sắc mặt của Đỗ Long Dương có chút khó coi.
Tên này, không để ý hắn?!
Đỗ Long Dương gầm thét, ngay sau đó, hắc thương trong tay đột nhiên đâm ra, hư vô đều tựa như bị đâm xuyên ra vậy, trong nháy mắt, cuốn theo lấy sự vũ dũng thẳng tiến không lùi, xông thẳng vào tên Xuất Khiếu cảnh mặc giáp kia.
Tên Xuất Khiếu cảnh này không muốn dây dưa với Đỗ Long Dương.
Thần tâm khẽ động.
Hắn vung ra một cây cờ nhỏ, cờ nhỏ chập chờn trong gió, mang theo lực lượng trấn áp đáng sợ, dự định trấn áp Đỗ Long Dương.
Thánh giai pháp khí!
Ánh mắt của Đỗ Long Dương co rút lại.
Mảnh vỡ “Tiên Nhân Chuông” xuất hiện trong tay.
Đỗ Long Dương ngồi xếp bằng, linh hồn của hắn dường như bị bùng cháy. Phía trên Đạo Liên, Dương Thần tiến đến, Hồn Linh cất bước.
Gõ vang chuông cổ.
Đông!
Âm thanh chuông cổ khuếch tán ra, năng lượng va chạm với cây cờ nhỏ nọ!
Sóng âm đáng sợ, để cho không ít người biến sắc.
Lưu Lạc giả xa xa trực tiếp ho ra máu, không ít Thánh tử Thánh nữ đều khó mà hô hấp.
Nhưng mà Xuất Khiếu cảnh mặc giáp vẫn như cũ không hề để ý đến Đỗ Long Dương.
Hắn hóa thành lưu quang, trực tiếp xông về phía Chiến trường màu máu.
“Buông Thánh tử ra! Nếu như Thánh tử có mệnh hệ gì, cái cao võ tân sinh này, dù cho hủy diệt cũng không thường nổi!”
Xuất Khiếu cảnh nghiêm trọng cảnh cáo.
Bá Vương không đầu, lù lù bất động.
Thánh tử Bắc Cung bị hắn kéo trong tay, thì lại lộ ra âm thanh cười thảm.
Hắn cảm thấy mình quả nhiên mất hết mặt mũi.
Nếm mùi thất bại không nói, lại còn cần thủ hạ nói lời bảo hộ.
Tuy nhiên, thánh tử Bắc Cung vào lúc này thật có chút nản lòng thoải chí, đó là bị Bá Vương bả kích.
Đạo ý của Bá Vương quá mạnh mẽ.
Mạnh đến mức khiến cho hắn không có bất kỳ khả năng nào chống đỡ.
“Đạo ý bực này… Có thể so với Thánh tử thế giới cao võ ngũ diễn.”
Toàn thân thánh tử Bắc Cung chảy máu.
Cái thế giới này, tất nhiên có đại bí mật!
Chẳng lẽ thật là có quan hệ với mộ táng của Cổ Đế!
Một thế giới cao võ tân tấn nhỏ bé, không có khả năng sinh ra thiên kiêu có thể tìm hiểu ra tam đẳng danh sách đạo ý!
Bạn cần đăng nhập để bình luận