Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1197: Lục thiếu chủ thả cần câu tinh không (3)

Lục Phiên bỗng nhiên khẽ giật mình, Nghê Ngọc, giống như một tia chớp xuyên thấu qua đầu của hắn.
Cho người ta ăn?
Con mắt Lục Phiên càng ngày càng sáng!
Hoàn toàn chính xác a, hệ thống nói cái đồ chơi này là thức ăn, thế nhưng không có nói là cho thực vật a!
“Nếu như không phải cho thực vật… Thì sẽ là cho ai đây?”
Lục Phiên thu hồi lại trùng thi.
Liếc
qua Nghê Ngọc nha đầu đang đấm ngực dậm chân.
Ánh mắt nhàn nhạt nhưng giống như phát hiện lòng dạ hẹp hòi của công tử sắp phát động,nàng lập tức nhu thuận đứng thẳng lên.
“Công tử, ta ăn”
Nghê Ngọc nhu thuận nói, sợ bị công tử lòng dạ hẹp hòi ghi hận.
Lục Phiên tức giận gõ nhẹ một cái trên đầu Nghê Ngọc.
“Ăn cái rắm”
“Luyện đan không phải đóng cửa tu luyện,cần phải có tài liệu thật tốt, cỗ thi thể Thần Ma này ngươi cầm đi luyện tay đi.”
Lục Phiên phất tay xuống, thi thể Tà Nhãn Thần Ma giống như núi nhỏ xuất hiện ở trước mặt Nghê Ngọc.
Nghê Ngọc suy ngẫm rồi lập tức sáng mắt lên!
Mà khi nhìn vào thi thể Tà Nhãn Thần Ma, Lục Phiên lại rơi vào trầm tư.
Hắn lấy Tiên Thiên linh bảo và Bắc Minh cần câu, lại cầm lấy trùng thi.
Con mắt hắn càng ngày càng sáng
Hắn giống như phát hiện ra phương pháp xử lý chính xác con Kim Nguyên trùng thi này rồi.
Cái đồ chơi này, nếu như không phải cho người ta ăn, có thể là cho… Thần Ma ăn?
Dùng…để câu dẫn Thần Ma?
Thường sử dụng Bắc Minh cần câu để chỉnh người nên Lục Phiên thiếu chút nữa đã quên cái đồ chơi này… thật ra là cần câu, dùng để thả câu Thái Cổ tinh không Trung Thần ma.
Câu cá cần phải có cái gì?
Phải có cần câu, mồi câu cùng… Cá
Câu Thần Ma cũng là như thế, phải có cần câu, Thần Ma mồi cùng Thần Ma.
Khóe miệng hắn không khỏi treo lên một nụ cười.
Lục Phiên hiểu ra.
Một bên Nghê Ngọc lập tức cảm giác cả người hơi lạnh lẽo, nhìn công tử một tay nắm lấy cần câu quất người, một tay cầm thi thể trùng thi, nhìn về phía nàng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Khiến Nghê Ngọc không hiểu sao mà cảm giác sau lưng hơi phát lạnh.
Đuổi đi Nghê Ngọc, trong lòng Lục Phiên hơi động, ánh sáng màu bạc bùng lên, hàm nghĩa của không gian phun trào, vỡ khỏi hư không.
Trốn trong đó.
Rất nhanh, hắn đã đi tới vị trí Thâm Uyên.
Đạm Đài Huyền đã về lại Minh Thổ để xử lý một núi việc phức tạp do lục đạo luân hồi. Mễ Già cũng lựa chọn trông giữ ở đây.
Thỉnh thoảng cũng sẽ vào trong thâm uyên để luyện tay.
Khi Lục Phiên xuất hiện, Mễ Già sững sờ, không nghĩ tới Lục thiếu chủ đúng là lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Bá Vương và mười hai Vu Vương sưng mặt sưng mũi bị Đường Nhất Mặc mang ra khỏi thâm uyên.
Vừa vặn nhìn thấy Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ?”
Mọi người đều nghi ngờ.
Chẳng lẽ Lục thiếu chủ cũng ngứa tay? muốn tới đánh Thần Ma, tìm tí cảm giác?
“Các ngươi tiếp tục đi,bản công tử đi ngang qua.
Sau đó, liền bắt đầu chuẩn bị.
Thần tâm khẽ động.
Dưới người hắn là ghết dựa ngàn lưỡi đao bắt đầu biến hoá nhanh chóng. Thương thương thương.
Lưỡi đao biến hoá rõ rệt, rất nhanh, hóa thành một chiếc thuyền màu bạc.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thuyền, dùng linh khí ngưng tụ ra một cái mũ rộng vành, áo trắng bay phất phới.
Hắn lấy cần câu Bắc Minh đáp lên bờ vai.
Chiếc thuyền bạc ở trên không trung chầm chậm phá vỡ sóng lớn, sau đó, không ngừng đi về phía trước thâm uyên.
Chung quanh là đám người Mễ Già nhìn đến ngây người.
Không khỏi khen ngợi.
“Không hổ là Lục thiếu chủ, đánh Thần Ma cũng có cảm giác nghi thức”
Bá Vương sưng mặt sưng mũi đứng lên, nhìn bóng lưng Lục Phiên rồi hít sâu.
“Cảm giác không quá giống, hình như Lục thiếu chủ đi câu cá”
Câu cá?
Mọi người nghi ngờ.
Sau đó, ánh mắt lướt ngang qua, dồn dập rơi vào trên người Thâm Uyên Lục Phiên.
Trong Thâm Uyên, bàn xoáy trận pháp ở trên không, từng đường lôi đình như xiềng xích quấn quanh lấy từng tôn Thần Ma.
Vốn Thần Ma đang điên cuồng gào thét, khi thấy Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên chiếc thuyền bạc nhập cảnh đều thu liễm khí tức,ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Lục Phiên đột phá, xưng hào thợ săn Thần Ma cho nên lực áp bách càng ngày càng đáng sợ.
Bọn chúng dám gào thét uy hiếp đám người Bá Vương, Mễ Già.
Thế nhưng đối với Lục Phiên, ngay cả cái rắm bọn chúng cũng không dám thả một cái.
Lấy ra Kim Nguyên trùng thi, Kim Nguyên trùng thi to mọng như một mặt trời nhỏ, trán nó loé lên ánh vàng.
Lục Phiên muốn nhìn xem phản ứng của những thần ma này.
Quả nhiên, khi hắn lấy ra trùng thi trong nháy mắt, Thần Ma trong thâm uyên hoàn toàn chấn động, đều bị hấp dẫn tầm mắt.
Bọn chúng hít thật sâu sau đó, nước miếng không cầm được chảy xuôi xuống, giống như thác nước đang chảy.
Quá thơm!
Mĩ vị tuyệt đỉnh!
Cho dù là trên người Lục Phiên có áp bách khủng bố, cũng ngăn không được niềm yêu thích của bọn chúng với mĩ vị.
Cao giai Thần Ma càng không để ý đến xiềng xích mà ra sức giãy dụa, chúng mở to hai mắt nhìn, nước bọt điên cuồng bài tiết ra…
Tựa như là chó hoang đói bụng mấy ngày nhìn thấy món mỹ vị nóng hầm hập mới ra – đùi gà rán giòn.
Nhìn phản ứng của đám thần ma này trong nội tâm Lục Phiên càng ngày càng xác định phỏng đoán của mình là đúng.
“Ồ hiểu rồi..”
Khoé miệng Lục Phiên nhếch lên, càng ngày càng có ý tứ.
Lục Phiên nhớ kỹ, lúc trước hệ thống có giới thiệu cần câu Bắc Minh, hình như có một câu chính là, cần câu Bắc Minh có khả năng thả câu nguyên tố Thần Ma.
Những thần ma này Lục Phiên tự nhiên là không để vào mắt.
Hắn giơ tay lên, ngón tay hắn chầm chậm quơ nhẹ trên không trung, một sợi tơ linh khí mỏng manh liền nổi lên, thần tâm khẽ động, hắn dùng Phượng Linh kiếm tróc ra một đoạn, hóa thành lưỡi câu bén nhọn trói buộc trên tơ linh khí.
Sắp xếp gọn thi thể trùng thi, tơ linh khí bên kia thì kết nối với cần câu Bắc Minh.
Lục Phiên cứ như vậy, ngồi ngay ngắn trên thuyền bạc, không nhanh không chậm phá vỡ Thâm Uyên, dưới vô số Thần Ma, cùng với ánh mắt kính ngạc của nhóm Ngũ Hoàng Kim Tiên, đi tới chỗ lối đi của Thái Cổ tinh không và Ngũ Hoàng.
Rồi hắn cong ngón tay búng ra.
Cửa thông đạo bị xé nứt, phong ấn bị phá diệt.
Thái Cổ tinh không xộc ra khí tức Cổ lão cực kỳ kinh khủng.
“Lục thiếu chủ muốn làm gì?”
“Làm sao lại mở lối đi ra? Nhỡ dẫn Thần Ma tới thì làm sao bây giờ?”
“Luôn cảm thấy Lục thiếu chủ đang muốn làm việc lớn!”
Từng vị Ngũ Hoàng Kim Tiên trừng lớn mắt, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mang theo cần câu, đặt mồi câu, đây là dự định… Câu cá?
Ở trong Thái Cổ tinh không câu cá?
Lục thiếu chủ này…sao lại làm việc kì dị như vậy?
Mà Thần Ma bị giam hãm cũng bối rối.
Lục Phiên thì không để ý đến bọn họ, khi mọi người đang nhìn chăm chú.
Hắn hít sâu một hơi.
Vung vẩy sợi tơ linh khí trói buộc lấy lưỡi câu.
Hưu!
Lưỡi câu trói chặt Kim Nguyên trùng thi, rất nhanh, hóa thành một đường ánh sáng rơi vào trong Thái Cổ tinh không.
Lục Phiên thì đầu đội mũ rộng vành, áo trắng bay bay,tiên phong đạo cốt cất cần câu.
Thả câu tinh không. Thả câu Thần Ma
Bạn cần đăng nhập để bình luận