Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 230: Người đời đều cảm thấy trẫm sẽ bại. (1)

Dịch: Mèo Rừng
Bên trong màn tuyết đầy trời.
Có một thân ảnh mặc đạo bào trắng, chậm rãi hành tẩu tới, y phục chập chờn trong gió tuyết, bên hông có vác lấy một thanh đao mổ heo.
Chân đạp lớp tuyết, phát ra tiếng két chói tai.
Nhiếp Trường Khanh ngẩng đầu, nhìn về phía Thiên Hàm quan nguy nga ở phía xa xa kia, hắn không khỏi thở một ngụm.
Nửa tháng.
Hắn cùng với Lý Tam Tư khu trục đại quân Tây Nhung, một mực đuổi tới tận khi tuyết bay đầy trời đều bị hóa thành sa mạc vô ngần, mới dừng đuổi.
Hắn thấy, sa mạc vô ngần này tựa như là điểm cuối của thế giới vậy.
Ít nhất, theo Nhiếp Trường Khanh, rất có thể ở phía sau sa mạc vô ngần này, chính là một mảnh hư vô, dù sao phần khác của thế giới có những gì, hắn cũng không rõ ràng.
Cho nên, hắn cùng với Lý Tam Tư không tiếp tục xua đuổi nữa.
Mà là cực nhanh chạy về, trở về Thiên Hàm quan, dù sao, bọn người Nhiếp Song còn đang chờ hắn.
Hắn leo lên tường thành Thiên Hàm quan.
Lại phát hiện, bên trong Thiên Hàm quan, chỉ còn lại mỗi Nhiếp Song đang nhu thuận chờ đợi.
“Thanh Điểu cùng La Thành đâu?”
Nhiếp Trường Khanh phủi lấy tuyết trắng đọng lại trên bạch y, hỏi.
“Thanh Điểu tỷ đi Đế Kinh, nghe nói là Giang Li bị hoàng đế tống giam, Thanh Điểu tỷ mang theo gà con đi cướp ngục, La Thành sợ nàng xảy ra chuyện, nên đi bảo hộ.”
Nhiếp Song nói.
Sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh lập tức trở nên cổ quái.
Giang Li bị hạ ngục?
Xem ra nửa tháng này, đã xảy ra rất nhiều chuyện nhỉ.
Nhiếp Trường Khanh cũng không vội, hắn chậm rãi nghe Nhiếp Song thuật lại, sau đó xoa xoa cái đầu to của nhi tử, trong đôi mắt có hơi ôn nhu.
Dù cho hắn có trở thành tu hành giả Thể Tàng cảnh tuyệt thế thiên hạ đi chăng nữa, thì nhi tử vẫn là một mảnh mềm mại ở bên trong nội tâm của hắn.
Nghe Nhiếp Song tự thuật lại xong, Nhiếp Trường Khanh không khỏi thổn thức.
Nửa tháng này, thiên hạ xảy ra biến hóa… Không phải từng chút một, mà là quá lớn.
Lớn đến nỗi Nhiếp Trường Khanh có hơi lạ lẫm.
“Đạm Đài Huyền lập Đại Huyền quốc, hiệu Bắc Huyền Vương, Bá Vương lập Tây Lương quốc…”
“Đại tranh chi thế a.”
Nhiếp Trường Khanh cảm khái một câu.
Hắn xoa xoa cái đầu của Nhiếp Song.
“Chúng ta cũng nên phải trở về.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Sau đó, hắn bèn dẫn Nhiếp Song đi ra khỏi phòng, quân đội tu hành giả thủ ở phía ngoài Đại Huyền quốc, Huyền Vũ vệ thì là cung kinh hành lễ về phía Nhiếp Trường Khanh.
Nhiếp Trường Khanh khẽ vuốt cằm.
Đạm Đài Huyền xuất binh phạt Chu, mỗi một vị Huyền Vũ vệ đều trọng yếu vô cùng, nhưng lại vẫn phân ra hai vị để bạo hộ Nhiếp Song.
“Đi thôi, đi tương trợ vương của các ngươi.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Hai vị Huyền Vũ vệ liếc nhau một cái, trong đôi mắt lóe lên vẻ kích động.
Sau đó chắp tay về phía Nhiếp Trường Khanh, rồi rời khỏi tường thành, chuẩn bị bắt kịp đại quân phạt Chu, binh sĩ Đại Huyền quốc, dùng việc chết trận ở sa trường làm vinh quang!
Mà Nhiếp Trường Khanh thì dắt Nhiếp Song, hai người hành tẩu ở bên trong trời băng đất tuyết, đi về phía Bất Chu phong Long Môn.
Bất Chu phong đó giờ không có tuyết rơi.
Giống như là có một vách ngăn vô hình ngăn trở lấy tuyết bay đầy trời vậy.
Cây xanh trên núi xanh dài, thực vật sinh trưởng tươi tốt.
Đợi lúc Nhiếp Trường Khanh dẫn Nhiếp Song đến nơi này, thì lại thấy được thiếu nữ thổi sáo ngồi ngay ngắn ở trên tảng đá.
Nhiếp Trường Khanh ngưng mắt, khẽ vuốt cằm nhìn về phía thiếu nữ, cảm giác mà thiếu nữ này mang tới cho hắn, vô cùng khủng bố.
Hắn có một loại cảm giác thâm bất khả trắc, giống như là khi đối mặt với công tử vậy.
Nhưng khi cẩn thận so sánh, Nhiếp Trường Khanh vẫn cảm thấy Lục Phiên đáng sợ hơn một chút.
Thiếu nữ không để ý tới Nhiếp Trường Khanh, tiếp tục thổi khúc sáo, khúc sáo ung dung, thực vật màu xanh biếc ở bên trên Bất Chu phong nương theo tiếng sáo mà lắc lư.
Nhiếp Trường Khanh đi qua Bất Chu phong Long Môn, về tới Hồ Tâm đảo.
Nhiếp Trường Khanh giật mình, có loại cảm giác như cách một thế hệ.
“A…, Nhiếp Song!”
Nghê Ngọc thấy được Nhiếp Song, con mắt không khỏi lóe sáng lên, phất phất tay.
Nhiếp Song dù sao cũng là tâm tính hài đồng, dưới nụ cười của Nhiếp Trường Khanh, hắn bèn chạy vội ra.
Nhiếp Trường Khanh thì từng bước một đi về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Lầu các tầng hai.
Công tử dựa lưng vào xe lăn, cầm một viên phật châu xá lợi ở trong tay, có ánh sáng long lanh óng ánh.
Tròng mắt của Nhiếp Trường Khanh bỗng nhiên co rút lại, bởi vì hắn cảm ứng được ở bên trong viên phật châu xá lợi này, có một khí tức quen thuộc.
Là khí tức của cái tên phật tăng ở trong chiến trường Tây Quận khi trước.
Quả nhiên, một chưởng che trời được ngưng tụ ra vào lúc trước… Là của công tử sao?
“Trở về rồi?”
Lục Phiên ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Trường Khanh, nói.
“Ngươi bỏ qua việc ta giảng giải về cảnh giới phía trên Thể Tàng cảnh, ngươi có thể tìm Ngưng tỷ, cũng hoặc là bọn người lão Lữ để tìm hiểu một thoáng.”
Lục Phiên nói.
Con ngươi của Nhiếp Trường Khanh không khỏi sáng lên, cảnh giới phía trên Thể Tàng cảnh?
“Công tử, nửa tháng này, ta cùng với Lý Tam Tư đã xua đuổi bọn người Tây Nhung đến rìa thế giới, là một cái hoang mạc vô tận, đuổi những bộ lạc Tây Nhung này vào trong hoang mạc.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
“Rìa thế giới?”
Lục Phiên nghe vậy, không khỏi cười cười.
“Ngươi xác định đó là rìa thế giới?”
Nhiếp Trường Khanh ngẩn ngơ, tựa hồ nghe được hàm ý trong lời nói của Lục Phiên.
“Ngươi không có tận mắt nhìn cái phần cuối hoang mạc, làm sao có thể nói đây là thế giới điểm cuối? Chưa có tự mình trải qua, chớ có kết luận vội vàng.”
“Có lẽ, thế giới căn bản là không có phần cuối, trong mắt ngươi, Đại Chu là trung tâm của thế giới, nhưng trên thực tế, Đại Chu cùng lắm cũng chỉ là một khu vực ở trên thế giới này thì sao?”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh nghe, có chút mơ hồ.
“Được rồi, đi tu hành đi… Nửa tháng này, việc tu hành của ngươi đã bị sa sút rất nhiều.”
Lục Phiên nói.
Nhiếp Trường Khanh lấy lại tinh thần, vội vàng chắp tay, hắn thối lui ra khỏi Bạch Ngọc Kinh lầu các tầng hai.
Nơi xa, Ngưng Chiêu khoanh chân tu luyện, trên người nàng, có năm cái vòng xoay linh khí đang xoay quanh, hoá thành một kiện áo giáp linh khí đẹp đẽ, còn tinh xảo hơn so với khôi giáp của hắn.
Nửa tháng hắn xua đuổi Tây Nhung này, mặc dù tu vi có hơi tăng trưởng, thế nhưng cũng không có rõ ràng.
Dù sao, hắn cũng đã thối luyện xong ngũ tạng, mong muốn tiến thêm một bước nữa, nhất định phải diễn hóa ra thuộc tính linh khí.
Mà lĩnh ngộ thuộc tính, rõ ràng là không có đơn giản như vậy.
Nửa tháng này hắn không tu hành một chút nào, mà Ngưng Chiêu lại có thể tu hành ở trên một hòn đảo tràn đầy linh khí, này lên kia xuống, nên bị đuổi kịp cũng là lẽ thường.
Ánh mắt của Nhiếp Trường Khanh quét qua, lại phát hiện có một gương mặt quen thuộc.
“Là ngươi?”
“Họa Sư nghèo.”
Nhiếp Trường Khanh thấy được Tư Mã Thanh Sam, lộ ra vẻ kinh dị, đồng thời không khỏi nở nụ cười.
Tư Mã Thanh Sam đang tu luyện, sau đó vội vàng đứng dậy từ dưới đất, chắp tay về phía Nhiếp Trường Khanh.
“Nhiếp tiên sinh.”
Hắn không có dám xưng Nhiếp Trường Khanh là thợ mổ heo, mặc dù Nhiếp Trường Khanh giới thiệu chính bản thân mình như vậy, thế nhưng, hắn vẫn hiểu là nên phải có lễ nghi.
“Thế mà Thể Tàng…”
Lông mi Nhiếp Trường Khanh nhảy lên, có đôi phần kinh ngạc.
“Thời điểm thiên địa dị biến, may mắn lĩnh ngộ… Cộng thêm được Lục thiếu chủ chỉ bảo, nên ta miễn cưỡng có thể rèn luyện được nhị tàng.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
Sau đó, hắn trịnh trọng chắp tay: “Đa tạ tiên sinh ân cứu mạng ở dưới Nam Tấn thành, không có tiên sinh, liền không có thành tựu ngày hôm này của Thanh Sam.”
“Tại hạ thiếu tiên sinh một cái nhân sinh, tiên sinh nếu như có yêu cầu gì, Thanh Sam nhất định xông pha khói lửa.”
Nhiếp Trường Khanh thì khoát tay áo.
“Cứu ngươi chẳng qua là thuận tay, không cần để ở trong lòng.”
“Ngươi bái nhập Bạch Ngọc Kinh rồi?”
Nhiếp Trường Khanh hỏi.
Tư Mã Thanh Sam lắc đầu, thanh sam có những mảnh vá cũ nát trên người bỗng nhiên chập chờn, hắn nhìn về phía lầu các tầng hai, có chút tiếc nuối mà nói:
“Lục thiếu chủ không muốn thu ta vào Bạch Ngọc Kinh.”
Lông mi của Nhiếp Trường Khanh không khỏi nhảy lên, chuyện này cũng có hơi tiếc nuối, xem ra công tử không có coi trọng Tư Mã Thanh Sam.
“Lục thiếu chủ nói, để cho ta tự lập môn phái trong giang hồ, sáng lập tu hành giả trăm nhà đua tiếng.”
Tư Mã Thanh Sam nói.
“Hiện tại, gặp được tiên sinh, đại ân cũng đã cám ơn, tại hạ phải nên lên đường rồi.”
Tư Mã Thanh Sam cười cười, vác rương sách, chắp tay về phía Lục Phiên ở trên lầu các, sau đó cũng chắp tay về phía đám người Nghê Ngọc, kế tiếp, hắn lấy ra một cây bút vẽ cùng bức tranh mà Công Thâu Vũ đã chế tạo, vẩy mực thành thuyền, đạp thuyền mà đi.
Nhiếp Trường Khanh nhìn xem bóng lưng Tư Mã Thanh Sam rời đi, ánh mắt dần dần co rút lại.
Nhân tài mới nổi, càng ngày càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận