Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 614: Mộ táng của Đại Đế cổ đại! (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đối với biểu hiện càn rỡ của Bắc Cung Thánh Chủ, không ít người đều giống như cười mà không phải cười. Súng bắn chim đầu đàn, Bắc Cung Thánh Chủ tùy ý tùy tiện như vậy, bọn hắn cũng vui lòng.
Bỗng nhiên.
Bóng người ngồi ngay ngắn trên lưng mãnh cầm, quấn ở trong lớp hắc bào, phát ra tiếng âm u mà ngưng trọng.
“Có người giáng lâm trước chúng ta… Nơi này còn có sóng linh khí sót lại.”
Tên này mở miệng.
Không ít bóng người quấn trong hắc bào hoặc hơi bào, dồn dập biến sắc.
“Chẳng lẽ có người nhanh chân đến trước!?”
Những người ở đây không bình tĩnh được.
Bọn hắn đều hiểu rõ, ý nghĩa giáng lâm nơi đây là cái gì. Tất cả mọi người đều tới để tranh đoạt cơ duyên.
Há có thể để cho cơ duyên này vô ích cho người khác thu hoạch được?
Không có do dự, những người này động.
Động như sấm sét đánh hư không, hư vô run rẩy.
Khí thế đáng sợ đi lướt qua khung trời, để cho đại địa chấn động.
Những người này dồn dập móc ra lệnh bài, lệnh bài phát ra vầng sáng, dưới sự kích thích của Nguyên Thần, nhanh chóng vụt bay về nơi xa.
. . .
Lục Phiên cũng không biết sau khi hắn rời đi, sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Hắn vào lúc này, đều tập trung tinh thần trong việc truy đuổi lệnh bài. Hắn phát hiện tốc độ của lệnh bài, vậy mà còn nhanh hơn cả thân pháp kỹ do hắn toàn lực thi triển.
Điều này khơi dậy lòng háo thắng của hắn.
Một tia trắng, một tia sét, đang lướt trên đại lục tĩnh lặng.
Càng bay, Lục Phiên càng cảm thấy áp lực, tựa như đang bay về phương hướng có đại khủng bố vậy.
Lục Phiên nhíu mày, nội tâm không khỏi có chút do dự, phải chăng nên tiếp tục.
Tuy nhiên, Lục Phiên lắc đầu, lệnh bài này có thể được hệ thống xem như bảo vật để trao, tuyệt đối không phải phàm vật.
Lục Phiên rốt cuộc vẫn quyết dịnh tiếp tục xem xét.
Oanh!
Phảng phất có một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời đêm.
Âm trầm, ảm đạm, bên trong tầng mây trên bầu trời cuốn theo lấy hàng loạt bụi trấn, tựa như có một thế giới chì màu xám, tràn ngập rách nát cùng tĩnh lặng.
Bay lượn trên đại lục như vậy, Lục Phiên cảm thấy nội tâm có cảm giác vô cùng nặng nề.
Không biết bay được bao lâu.
Lục Phiên phát giác tốc độ của lệnh bài chậm lại.
Hả?
Trong lòng Lục Phiên cảnh giác.
Ánh chớp tán đi.
Thiên Nhận Y trôi nổi, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên đó, bạch y tung bay.
Tốc độ của lệnh bài dần dần chậm lại, cuối cùng, triệt để đứng lặng.
Lục Phiên nhíu mày, giơ tay lên, bắt lấy lệnh bài.
Hắn nhìn về phía xa xa, trong lòng không khỏi run lên, hình ảnh trước mắt, rất là rung động.
Cuối đại lục, có một tấm… Mộ bia thẳng ngút lên trời cao.
Không sai, kia chính là một tấm mộ bia được dựng đứng, trên mộ bia được in lấy đủ loại đồ án huyền bí, những đồ án này là một loại thần thú thời thượng cổ, sinh động như thật, tràn ngập phong mang.
Lục Phiên tuy chỉ mới lướt qua, liền cảm thấy linh hồn chấn động, tựa như những thần thú này sống lại vậy. Tiếng gào thét, tiếng rống giận dữ không dứt bên tai.
“Mộ bia?”
Ánh mắt của Lục Phiên không khỏi nheo lại.
Mộ bia này hết sức kỳ lạ, Lục Phiên nhìn thoáng qua, phía trên đó không có bất kỳ chữ viết nào cả, cũng không có tên người.
Chỉ là một tấm mộ bia trụi lủi, trên đó bóng loáng.
Bia Không Chữ!
Thị phi công tội, tùy ý phân trần.
Dám lập mộ bia không chữ, chủ nhân của ngôi mộ ngày tất nhiên không phải hạng người tầm thường.
Có lẽ lệnh bài này bị tấm mộ bia kia dẫn dắt.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
“Di tích đại mộ của cường giả sao?”
Lục Phiên sáng tạo ra nhiều di tích như vậy, đối với chuyện này hiển nhiên có một cảm giác quen thuộc.
“Di tích cái gì đó… Thú vị nhất.”
Bỗng nhiên, ngay lúc Lục Phiên suy tư.
Lệnh bài khẽ run, rất nhanh, bắn ra một vệt hào quang từ trong đó, chiếu rọi trên tấm bia.
Mộ bia run run, ngay sau đó.
Đại địa nổ vang, bụi trần cuồn cuộn.
Một tòa cung điện băng lãnh ảm đảm nổi lên từ dưới lòng đất.
Âm u đầy tử khí, không có bất kỳ sinh cơ, phảng phất một mảnh tử địa đáng sợ.
Cung điện vắt ngang ở đằng sau mộ bia không chữ.
Hình ảnh rất tráng lệ.
Không thể không nói, di tích này… Vô cùng bá khí, cung điện to lớn, lối kiến trúc thời thượng cổ đơn giản mà thô bạo, dường như để cho người ta trở về thời đại tu hành thượng cổ ầm ầm sóng dậy.
Phảng phất trước mắt đây không phải là một mộ địa, mà là một tòa thành trì phồn vinh thịnh vương thời tu hành thượng cổ.
Lục Phiên cầm lấy lệnh bài, vầng sáng trên lệnh bài chắc là vì linh khí hao hết, cho nên trở nên ảm đạm.
Ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, di chuyển tới.
Bánh xe ma sát trên mặt đất vang lên tiếng sào sạt.
Cung điện cao ngất, thậm chí cửa thành cao tới vạn trượng.
Mỗi một viên gạch, mỗi một khối đá, đều tràn đầy khí thế năm tháng, tựa hồ bị chôn giấu từ tận tuyên cổ cho đến bây giờ.
Lục Phiên giơ tay lên, bàn tay chạm vào một viên gạch ở cửa thành.
Phảng phất cảm nhận được sự cô tịch của cung điện.
“Ừm?”
“Một chút sóng linh khí cũng không có… Thật sự là di tích sao?”
Lục Phiên lấy ra lệnh bài.
Tuy nhiên, lệnh bài vào lúc này đã sớm trở nên vô cùng ảm đạm, mất đi thần quang.
Lông mày của Lục Phiên hơi hơi nhăn lên, bàn tay chạm lên cửa thành hơi hơi dùng sức.
Oanh!
Lục Phiên cũng không biết mình vận dụng sức mạnh đáng sợ đến cỡ nào.
Thế nhưng, cửa thành vẫn lù lù bất động, thậm chí kể cả một hạt bụi cũng không có rơi xuống.
Ăn quả đắng.
Lục Bình An hắn… Ăn quả đắng!
Hít sâu một hơi.
Lục Phiên lấy ra lệnh bài, chạm vào trên tường thành, tuy nhiên, vẫn không có phản ứng.
Cung điện ở nơi tử địa quạnh hiu này, một chút đáp lại cũng không có.
“Cho nên… Xuất hiện ở đây mang ý nghĩa gì?”
Tán thưởng sự to lớn hùng vĩ của cung điện sao?
Nơi nào ấm áp bằng hòn đảo Hồ Tâm nho nhỏ.
Lục Phiên bĩu môi.
Bỗng dưng.
Có khí thế mạnh mẽ, bắn ra từ phía xa, Lục Phiên lòng có cảm giác, quay đầ ulại.
Phảng phất có thể thấy cường giả đáng sợ vượt qua.
Có người đến!
Lục Phiên nhíu mày.
Tới thì sao nào? Di tích này không vào được…
Bỗng nhiên, ngay lúc Lục Phiên không có đầu mối, trước mắt của hắn, có hệ thống nhắc nhở bắn ra.
Chuyện này khiến Lục Phiên có chút kinh ngạc.
“Quy tắc chém hết linh khí, tụ Minh Thổ trong Hư Vô Thiên.”
“Tra xét được kí chủ gặp phải di tích cổ mộ khô kiệt linh khí, hữu nghị nhắc nhở, thu thập mười tấm ‘Không Tên Lệnh’, có thể đạt được quyền lợi di dời cổ mộ.”
Hệ thống nhắc nhở xong, lập tức trở nên yên lặng.
Lục Phiên hít sâu một hơi.
“Một lần quyền lợi di dời di tích cổ mộ?”
Lục Phiên không khỏi dò hỏi.
Tuy nhiên, hệ thống lại không tiếp tục đáp lại nữa, mặc kệ Lục Phiên kêu gọi cỡ nào cũng đều không lên tiếng.
“Di tích cổ mộ không thể mở ra, là bởi vì nơi này bị quy tắc chém hết linh khí, do thiếu linh khí cho nên không thể duy trì để cho di tích cổ mộ mở ra…”
Lục Phiên thần tâm khẽ động, thi triển quyền hạn, Truyền tải linh khí.
Tuy nhiên, cũng bị nhấc nhở, không có trong phạm vi truyền tải.
“Không thể truyền tải linh khí, nói cách khác, muốn mở ra di tích, chỉ có thể di chuyển nó, chuyển đi đâu? Chỗ có linh khí… Nơi nào có linh khí?”
Lục Phiên sờ cằm, đầu óc nhanh chóng chuyển động.
Rất nhanh, đôi mắt hắn sáng lên.
“Chẳng lẽ… Phải dời di tích cổ mộ này đến Ngũ Hoàng?”
“Chuyện này… Không tốt lắm đâu?”
“Lục Bình An ta đường đường chính chính, há có thể làm chuyện cẩu thả như vậy?”
Lục Phiên nhíu mày.
Nơi xa.
Tiếng xé gió kinh khủng cuốn tới.
Ngay sau đó, một chiếc chiến thuyền, áp sập hư không, nhanh chóng đến gần.
Hư vô tựa hồ cũng đang đứt thành từng khúc.
Phía trên chiến thuyền, có một bóng người anh vĩ mà khôi ngô đứng lặng, chấp tay sau lưng, khí thế tựa như ánh kiếm sắc bén, muốn chém rơi sao trời cửu thiên.
Lục Phiên liếc mắt lườm người này, đằng sau bóng người này, còn có khí thế mạnh mẽ đang ở gần.
Bắc Cung Thánh Chủ hiển nhiên cũng nhìn thấy Lục Phiên.
“Khí thế rất yếu… Ngưng Khí cảnh?”
“Lại có Ngưng Khí cảnh xuất hiện ở trước mộ táng Đại Đế?”
Bắc Cung Thánh Chủ hơi nghi hoặc một chút.
Hắn liên tục cảm ứng, Lục Phiên vẫn như cũ là một tên Ngưng Khí cảnh bình thường không có gì lạ, thậm chí… Còn không phải Ngưng Khí viên mãn.
Bỗng nhiên.
Ánh mắt của Bắc Cung Thánh Chủ sáng lên, hắn thấy lệnh bài ảm đạm trong tay Lục Phiên.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía lệnh bài muôn vàn thần quang trong tay mình, rồi lại nhìn tấm lệnh bài tối tăm mộc mạc trong tay Lục Phiên, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Xem ra, là một tên nào đó tương đối may mắn, dưới cơ duyên xảo hợp đạt được chìa khóa Đế mộ.”
Bắc Cung Thánh Chủ cười khẽ.
Hắn là tồn tại hạng gì, liếc mắt liền xem thấu cốt linh của Lục Phiên, cùng lắm chỉ mười mấy tuổi, người trẻ tuổi như vậy, nhất định là Ngưng Khí cảnh không thể nghi ngờ.
Thiếu niên mười mấy tuổi, chẳng lẽ còn là ẩn thế đại năng?
Cho dù là thiên kiêu chi tử của thế giới cao võ nhất diễn nhị diễn, đều khó có khả năng có yêu nghiệt như vậy.
Cho nên, Bắc Cung Thánh Chủ không có để trong mắt.
Nhìn cung điện khổng lồ tráng lệ, Bắc Cung Thánh Chủ cảm xúc sục sôi.
Hư hư thực thực mộ táng Đại Đế cổ đại!
Nếu như có thể lấy được cơ duyên từ trong đó, hắn e rằng có thể nhất phi trùng thiên!
Ngay sau đó, hắn cũng không nói nhảm nữa.
“Giao lệnh bài ra.”
Trên thân Bắc Cung Thánh Chủ đột nhiên bộc phát ra khí thế đáng sợ, ầm ầm!
Năng lượng như du long, đột nhiên ném ra, đại địa chấn động.
Lệnh bài của Lục Phiên, trực tiếp bị hắn cho là vật của mình, nhiều thêm một lệnh bài, e là có thể sẽ nhiều hơn một phần cơ duyên.
“Hừ!”
“Người gặp có phần, Bắc Cung Thánh Chủ muốn nuốt một mình, sợ là không tốt.”
Nhưng mà, Bắc Cung Thánh Chủ vừa ra tay.
Nơi xa, bóng người quấn ở trong hắc bào, bộc phát ra thủ đoạn cường đại, năng lượng ngưng tụ lại thành bàn tay, chụp về phía Bắc Cung Thánh
Vậy mà có cường giả xuất hiện muốn tranh đoạt lệnh bài trong tay Lục Phiên với Bắc Cung Thánh Chủ.
Từng khí thế mạnh mẽ, vắt ngang đến.
Sát khí kinh khủng, phảng phất kim qua thiết mã, quanh quẩn phạm vi khu vực này.
Lập tức, khiến cho nơi này, lập tức trở nên sát khí sôi tròa, bầu không khí nghiêm nghị.
Lục Phiên có chút không nói gì.
Hắn không làm gì cả, thậm chí cũng không mở miệng nói chuyện.
Những tên này, không nói hai lời liền chém giết nhau, muốn tranh đoạt lệnh bài trong tay của hắn…
Tính tình tốt, phải bị khi dễ sao?
Cho các ngươi lệnh bài thì lại làm sao?
Các ngươi có thể di chuyển được di tích này sao?
Lục Phiên lắc đầu.
Lục Bình An hắn ban đầu không tranh quyền thế, thế nhưng những người này, khinh người quá đáng.
Mà lại, chỉ cần thu thập được mười tấm lệnh bài, di tích đại mộ liền có thể mang về nhà.
Lục Phiên suy tư.
Hình như… Rất có lời.
Dịch: Mèo Rừng
Ngũ Hoàng đại lục.
Lực lượng bảo hộ thế giới đang gia tốc sụp đổ.
Sắc mặt của Tề Lục Giáp ngưng trọng, như lâm vào đại địch. Hắn đi tìm Lý Tam Tuế, không che giấu chút nào cả, đem những thứ mình học được suốt đời, dạy bảo cho nàng.
Sau đó, hắn rời khỏi vùng biển, đi vào di tích tiên nhân, ngồi xếp bằng ở phía dưới đồng hồ mặt trời, dưới sự gia tốc của thời gian, hắn bắt đầu thôi diễn trận pháp, muốn bố trí ra đại trận kinh thế để bảo hộ Ngũ Hoàng.
Dù cho gánh không được, thì trận pháp mà hắn bố trí, cũng có thể chống chịu đến khi Lục Phiên trở về.
Mà trên vùng biển.
Mất đi sự chấn nhiếp của Tề Lục Giáp, nhóm Thánh tử Thánh nữ lại một lần nữa bị giam lại Băng Tháp.
Tuynhiên, rất nhiều Thánh tử Thánh nữ tựa hồ cũng biết được gì đó, bớt nôn nóng, thêm một phần cười lạnh cùng mong đợi.
Bọn hắn lẳng lặng chờ mong tai ách buông xuống thế giới này.
Đặc biệt là Kim Đồng Ngọc Nữ của Hắc Bạch thánh địa, khuôn mặt tràn đầy oán độc.
Bọn người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao, Nữ Đế cũng đồng thời nhận ra được một ít việc.
Bọn hắn vô cùng ngưng trọng, ngồi xếp bằng trên Nguyên Thần đài, bắt đầu tiến vào trạng thái bế quan, phải tranh thủ đột phá Nguyên Thần Hợp Nhất, trở thành đại năng.
Đám người Bá Vương, Nhiếp Trường Khanh, Ngưng Chiêu thì cũng đi vào trong di tích tiên nhân để tu hành.
Toàn bộ ngũ Hoàng, giống như là một chiếc máy móc đang nhanh chóng vận hành.
Từ lúc Ngũ Hoàng bước vào cao võ, thiên địa lột xác, đã xuất hiện đủ loại thiên tài địa bảo.
Rất nhiều tu hành giả bắt đầu trèo non lội suối, tìm kiếm cơ duyên.
Sơ kỳ thiên địa lột xác, có vô số linh quả cùng bảo vật khiến cho tu hành giới nhấc lên gió tanh mưa máu.
Không ít môn phái tu hành đều điều động đệ tử vào bên trong danh sơn đại xuyên, động thiên phúc địa để truy tìm cơ duyên.
Mặc dù lúc chiến đấu, mọi người đều nhất trí đối ngoại.
Thế nhưng, khi đối mặt với cơ duyên, tranh chấp không ngừng không ngớt.
Trên thực tế, đây mới là tu hành giới chân chính, tất cả mọi người vì mạnh lên, tìm tòi trên con đường cầu trường sinh.
Mà trong khoảng thời gian này, những tu hành giả thăm dò danh sơn đại xuyên, động thiên phúc địa, đều gặp phải một loại sinh linh tu hành, xưng là Yêu tộc, nhưng yêu tộc này vậy mà có tu vi không yếu.
Tranh đoạt linh dược linh quả với nhân tộc.
Bạo phát ra một chút mâu thuẫn và xung đột.
Tục ngữ nói, không phải tộc ta, hiển nhiên sẽ có mâu thuẫn to lớn. Yêu tộc cùng tu hành giả bạo phát đại chiến trong quá trình tranh đoạt cơ duyên.
Thương vong không ít, thế nhưng, hiện giờ yêu tộc nhỏ yếu, nhân tộc thế lớn, cho nên yêu tộc bị đè lên đánh.
Thuận theo bùng nổ chiến đấu, có Yêu Vương xuất thế.
Yêu Hầu vương cầm một cây côn sắt lạnh lẽo, một côn đánh chết tu hành giả Kim Đan cảnh chuyên đồ sát yêu tộc, khiến cho mâu thuẫn trở nên gay gắt hơn.
Ngân Lang vương, cùng với Hắc Hổ vương và các cường giả cấp bậc Yêu Vương xuất hiện, tọa trấn yêu tộc.
Ban đầu, đây chỉ là một chút tranh chấp, thế nhưng, theo thời gian trôi qua…
Trận mâu thuẫn cùng xung đột này dần dần có xu thể trở nên nghiêm trọng.
. . .
Bắc Quận, Thái Lĩnh, Vấn Thiên phong.
Hoàng cung Đại Huyền.
Quần thần vào cung, phân biệt trên dưới.
Đạm Đài Huyền người khoác hoa phục, ngồi trên thượng tọa, ở bên cạnh hắn, có thị quan đọc lấy tấu chương của từng vị đại thần.
Chuyện triều chính phân lớn đều liên quan đến dân sinh. Bởi vì sau khi Đạm Đài Huyền lên ngôi, thứ mà hắn quan tâm nhất chính là dân sinh, cho nên đám đại thần cũng ra tay về phương diện này, chuyên môn quan tâm bách tính sinh hoạt.
Đạm Đài Huyền khẽ vuốt cằm, nghe có chút hài lòng.
Thuận theo Ngũ Hoàng lại lần nữa xuất hiện thiên địa lột xác, thân thể của dân chúng toàn bộ thiên hạ đều càng ngày càng trở nên cường tráng cùng an khang. Mặc kệ là sản lượng lương thực, cũng hoặc là sức lao động, đều mạnh hơn trước kia rất nhiều.
Với lại, lương thực cũng càng ngày càng to lớn, mọc nhanh hơn. Thậm chí, lương thực còn xuất hiện dấu hiệu trưởng thành sớm, đồng thời, những lương thực trưởng thành sớm này, không có chút thoái hóa nào trên phẩm chất, ngược lại phẩm chất còn cao hơn.
Đạm Đài Huyền mỉm cười, rất hài lòng đối với những chuyện này.
Suy nghĩ rõ ràng, thậm chí kể cả Hoàng Đạo long khi cũng mạnh hơn chút.
Hắn thân là quốc chủ Đại Huyền quốc, hiển nhiên phải lo cho bách tính hết thảy.
Tháng ngày của bách tính trôi qua tốt, thì vương vị của hắn đây mới dễ ngồi, Hoàng Đạo long khí mới có thể càng ngày càng vững chắc cùng mạnh hơn.
Bẩm báo xong chuyện của bách tính, Mặc Củ ở một bên mới bắt đầu ngưng trọng báo cáo sự tình về tu hành giới.
“Vương thượng, cảnh nội Đại Huyền, đa số động thiên phúc địa đều xuất hiện tung tích của yêu tộc. Tranh phong giữa nhân tộc cùng yêu tộc, xảy ra không ít thương vong.”
“Đồng thời… Hoang mạc vô tận, ở hướng tay Yêu châu của yêu tộc, có dị tộc ở tây phương rục rịch.”
“Vương thượng, có còn nhớ Lưu Nguyên Hạo hay không?”
“Tên này lẫn vào trong tây phương dị tộc, gầy dựng nên tà giáo tu hành, trắng trợn tàn sát yêu tộc, mượn yêu tinh của yêu tộc để tu hành, với lại… Cố ý giá họa cho tu hành giới Đại Huyền ta, yêu tộc ngu muội, không phân biệt rõ tu hành giả Đại Huyền cùng tà giáo… E rằng sẽ bị mắc lừa.”
Mặc Củ nói.
Đây đều là tình báo hắn thu thập được, làm tân cung chủ vừa mới thượng vị của Đại Huyền học cung, hiện giờ hắn chủ yếu phụ trách chuyện tu hành giới.
Mặc Bắc Khách già, cho nên lựa chọn thoái ẩn, vì thế rất nhiều chuyện được đặt lên trên thân Mặc Củ.
“Tà giáo!?”
“Hừ… Hắc Long giáo Giáo chủ trước kia sao? Chuột nhắt nhát gan thôi, kể cả lớp phòng ngự của bổn vương còn không phá được.”
Đạm Đài Huyền cười lạnh.
“Yêu tộc, không nổi lên được sóng gió lớn, chân chính cường giả thuộc Yêu tộc lại không nhiều, thực sự không được, thì tập hợp đủ quân đội tu hành giả trong Đại Huyền quốc, san bằng Yêu châu.”
“Tuy nhiên, không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là chớ nên vận dụng tu hành quân đội.”
Đạm Đài Huyền nói.
Lông mi của Mặc Củ nhíu lên.
Lời giải thích của Đạm Đài Huyền không hề có vấn đề gì cả, hoàn toàn chính xác, số lượng cường giả trong yêu tộc không nhiều, tuy nhiên… Sức lực sinh sôi của yêu tộc là quá mạnh, với lại, phương thức tu hành của yêu tộc không giống với nhân tộc. Dùng yêu tinh để tu hành, dưới thiên địa lột xác hiện giờ, ưu thế cực kỳ rõ ràng, đã sinh ra không ít yêu tộc mạnh mẽ.
Mặc Củ khuyên nhủ vài câu, Đạm Đài Huyền lại không xem là chuyện to tát.
“Yêu tộc dù mạnh, thì đó cũng là sinh linh Ngũ Hoàng, kẻ địch chân chính của chúng ta, là ở thiên ngoại!”
Đạm Đài Huyền chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời.
Mặc Củ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể thở dài.
Đạm Đài Huyền nói không sai, thế nhưng…
Mặc Củ cảm thấy tà giáo kia mới chính là mối nguy phiền toái cùng không an phận nhất.
. . .
Rầm rầm rầm!
Phía trên đại lục rộng lớn mà cô quạnh.
Năng lượng mạnh mẽ đang không ngừng tung hoành.
Đây là một khối đại lục rách nát đã sớm mất đi sức sống ở góc trong Hư Vô Thiên.
Thế nhưng, trên khối đại lục này, lại tề tụ rất nhiều cường giả có thực lực vô cùng đáng sợ. Bất luận một vị nào, đều đủ để chấn động Hư Vô Thiên.
Tuy nhiên, bây hiờ, những cường giả hội tụ ở nơi đây, đều lẫn nhau ra tay tranh phong.
Ở trước cung điện, năng lượng tung hoành bốn phía, làm cho đại địa rạn nứt, dãy núi trãi dài bị đánh gãy.
Tuy nhiên, năng lượng bắn ra bốn phía, đánh vào một góc cung điện, lại không thể phá hư cho dù một chút.
Mặc dù cửa thánh hùng vĩ này vẫn khép kín chặt chẽ, thậm chí không có tản ra bất kỳ vầng sáng nào, thế nhưng, lại không vỡ vụn ra kể cả khi đang chống đỡ uy áp từ việc giao thủ của những cường giả này.
Hiển nhiên, bên trong tòa vọng lâu nhìn như bình tĩnh này, lại có trận văn cực kỳ đáng sợ và huyền ảo, bảo hộ cho vọng lâu trở nên bất hủ, không bị xâm hại.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, có chút không nói gì.
Hắn nhìn xem trận chiến tranh phong trên đỉnh đầu, quả thật không biết nên nói gì cho phải.
Những cường giả vừa mới xuất hiện này, vì tranh đoạt lệnh bài trong tay hắn, mà bạo phát chiến đấu.
Khí thế mạnh mẽ tung hoành, có thần mang sáng chói.
Cơ hồ muốn bạo tạc hết thảy, lao ra Hư Vô Thiên.
Tuy nhiên, sóng năng lượng cùng với đòn tấn công của những người này, theo lý mà nói, hẳn là sẽ chấn động toàn bộ Hư Vô Thiên. Thế nhưng, lại bị hoa văn quy tắc phun trào từ trong hư vô ngăn cản lại.
Ánh mắt của Lục Phiên ngưng tụ, đường cong trong đôi mắt nhảy lên, lướt qua những cường giả đang giao chiến này, nhìn xem hư vô.
Phiến khu vực này, thoạt nhìn cũng không đơn giản.
Lục Phiên hít sâu một hơi.
Bắc Cung Thánh Chủ giận dữ, toàn thân phát ra hào quang sáng lạn, đánh ra ánh quyền kinh thế.
Hắn một mình địch nổi mấy tên cường giả quấn ở trong hắc bào.
Tinh khí mà những người này phun trào ra, liền đã có thể áp sập hư không, tất cả đều là cường giả cấp đại năng!
Lục Phiên bị bơ.
Hắc là nói, không có ai chú ý đến Lục Phiên, thiếu niên Ngưng Khí cảnh, cố linh mười mấy tuổi, ở trong mắt những cường giả này, chỉ là thịt cá trên thớt gỗ, tùy ý mần thịt.
Lệnh bài mà Lục Phiên cầm trong tay kia, chính là vật trong túi bọn hắn.
Lục Phiên cũng thanh nhàn.
Hắn dựa vào Thiên Nhận Y, quan sát trận chiến của đám người này.
Không thể không nói, rất mạnh.
Cho dù là Lục Phiên cũng có mấy phần kinh ngạc tán thán.
Cường giả cấp Thánh Chủ nhỉ.
Mặc kệ là Bắc Cung Thánh Chủ, cũng hoặc là những cường giả giấu trong lớp hắc bào kia, đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với mười tám tên đại năng gặp phải trước kia.
Đương nhiên, Lục Phiên cũng nhìn ra, những cường giả này không có liều chết liều sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận