Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 450: Liên sinh chín cánh, diễn hóa phân thân (2)

Dịch: ming ming
Quốc gia cũng là thế lực, mà một thế lực, nếu như không có một cường giả đủ mạnh để trấn thủ, thì chẳng khác nào con hổ giấy.
Hắc Long giáo rất nhanh liền phân tán ra, công chiếm Hoàng Thành.
Từng đội binh mã Hắc Long giáo xông vào trong Ngự Hoa viên.
Nhưng mà, tiếng la giết nhanh chóng bùng nổ.
Linh khí ngút trời.
Máu tươi phun ra, quân đội Hắc Long giáo, từ trong Ngự Hoa viên rút lui về lại.
Không ít thi thể bay tứ tung.
Lưu Nguyên Hạo giơ tay lên, chống lấy thi thể một binh lính cùa Hắc Long giáo.
Hắn lúc này mới nhìn tập trung nhìn về phía Ngự Hoa viên.
Lại phát hiện trong Ngự Hoa viên, có trăm người đứng đó, khoác tinh giáp trên người, trợn mắt nhìn tới.
“Tây Lương, Hạng Gia quân.”
Vẻ mặt Lưu Nguyên Hạo ngưng trọng lại.
Hạng Gia quân, Nam Phủ quân, Huyền Vũ vệ, Hắc Long vệ, Long Huyết quân… Ngũ đại quân đội đã từng danh chấn thiên hạ.
Giờ đây, tuy rằng các đại thế gia đều đã nuôi dưỡng quân đội riêng, nhưng so với ngũ đại tu hành quân lúc trước mà nói, hoàn toàn không thể bì được.
Lưu Nguyên Hạo liếc mắt liền nhìn ra, những Hạng Gia quân lưu lại này, chính là vì trấn thủ Long Môn, không cho Long Môn rơi vào tay kẻ địch.
Kéo dài thời gian cho viện quân phía sau Long Môn.
Đương nhiên Lưu Nguyên Hạo sẽ không để bọn hắn toại nguyện.
Hắn khoát khoát tay.
Đội quân tu hành giả Hắc Long giáo bồi dưỡng liền dồn dập tham gia vào trận đấu, lại thêm những binh lính bình thường, đen nghịt một mảnh, Hạng Gia quân như biến mất trong biển người.
Hai vị Hắc Long vệ xông ra, với bọn họ Hạng Gia quân chính là kẻ thù không đội trời chung, trong trận chiến phạt Chu lúc trước, phần lớn Hắc Long vệ đều chết trong tay Hạng Gia quân.
“Rống!”
Một tên Hắc Long vệ hét lớn.
Mũ rộng vành trên đầu nổ nát vụn, thực lực của tên Thể Tàng cảnh Hắc Long vệ này giờ đã rất mạnh, trên trán, Hắc Long long lân sinh động như thật, dường như thật sự đang sống.
Thống lĩnh Hạng Gia quân cười phá lên:“Hắc Long giáo, Hắc Long vệ… Thì ra là cái đám bại tướng lúc trước!”
Thống lĩnh cười to, tay đột nhiên lắc một cái, một thanh trường đao từ bên hông rút ra, ánh sáng lóe lên như muốn quất nát không khí.
Một đường linh khí hóa thành đao khí nhanh chóng bổ ra.
Cùng tên Hắc Long vệ này đại chiến một trận.
Trận đấu của hai vị tu hành giả Thể Tàng cảnh khiến cho gió cát đá bay tứ tung.
Hai vị Thể Tàng cảnh còn lại của Hạng Gia quân cũng muốn ra tay, nhưng, Lưu Nguyên Hạo lại bước ra một bước, chặn bọn hắn lại.
Chu Lưu không có ra tay, hắn đang xem một cách hứng thú.
Hắn sẽ không ra tay với những người này, với thân phận của hắn mà đánh với những người này, quá mất giá, mục tiêu và đối thủ của hắn là Bá Vương.
“Giết!”
Hai vị Thể Tàng cảnh Hạng Gia quân đột nhiên lao ra, một trái một phải phi nhào về phía Lưu Nguyên Hạo.
Bọn hắn cảm nhận được áp lực mà Lưu Nguyên Hạo đem lại cho bọn hắn.
Lưu Nguyên Hạo chỉ bình thản nhìn hai người này, cười cười.
Giơ tay lên, đột nhiên vung lên phía bầu trời.
Ngọn lửa màu trắng đột nhiên vọt lên như cột lửa.
Nuốt chửng lấy hai người.
...
Dãy Ngọa Long.
Cửa ngục thứ hai,
Bá Vương nhìn Vong Linh thành hiện ra nơi xa kia, trên thành là một vị Âm sai, khí tức cực mạnh.
Trong tay Âm sai cầm lấy một cái chén lớn cỡ bàn tay, bên trong chén nhỏ có chất lỏng màu xám, đang lăn tăn gợn sóng.
Cái chén phát ra khí tức cực mạnh, khiến Bá Vương có chút kiêng dè.
“Đệ nhị ngục môn Vong Linh thành, Sở Giang thành!”
Bá Vương hít sâu một hơi, hắn cuối cùng cũng cũng đến nơi này.
Hắn bước ra một bước, Âm sai kia đột nhiên vung chén nhỏ ra.
Soạt!
Trong nháy mắt, nước từ trong chén nhỏ xông bị hất về phía bầu trời, đột nhiên hạ xuống…
“Đây là ‘Oán Sát Trọng Thủy’, mỗi một giọt đều chứa đựng oán sát khí nồng nặc của phàm nhân, muốn vào trong thành, nhất định phải chịu đủ một trăm giọt Oán Sát Trọng Thủy, ít hơn năm mươi giọt, loại bỏ.”
Âm sai lãnh khốc vô tình nói.
Lời nói vừa dứt.
Những giọt dịch thể màu xám kia liền nhanh chóng rơi xuống.
Ánh mắt Bá Vương co rụt lại, đứng yên một chỗ, một giọt Oán Sát Trọng Thủy rơi trên người hắn.
Oanh!
Trọng lượng đáng sợ khiến con ngươi Bá Vương không kiềm được mà co rụt lại.
Không chỉ có như thế, oán khí và sát khí dày đặc trong nháy mắt xông vào trong óc cùng tâm trí Bá Vương, giống như muốn đập nát vụn linh hồn hắn ra.
Bá Vương cắn chặt hàm răng, ma khí đáng sợ trên người tuông trào.
Nhưng mà, cho dù là như thế, cuối cùng hắn cũng chỉ chịu nổi bảy mươi giọt Oán Sát Trọng Thủy, là đã chịu không nổi, đành rút lui.
Bá Vương lui ra khỏi bí cảnh dãy Ngọa Long.
Toàn thân hắn mồ hôi nhễ nhãi, mới ra đến, liền có một vị Hạng Gia quân máu me khắp người xông vào trong đó.
“Vương thượng!”
Vị Hạng Gia quân này nhìn thấy Bá Vương, ho ra máu, liền gào thét lên.
Bá Vương nhìn liếc qua, ma khí trên người lập tức bốc hơi, nhanh chóng vọt tới phía bên người vị Hạng Gia quân này.
Bên ngoài bí cảnh dãy Ngọa Long, một tên Hắc Long vệ đuổi theo ngăn cản, nhìn thấy tình huống này, liền mắng thầm một câu, mũi chân chạm đất, muốn rút đi.
“Đi?”
Sắc mặt Bá Vương lạnh lùng, băng lãnh nói một câu.
Bàn chân đột nhiên đạp xuống, mặt đất nổ tung, sức mạnh nặng nề bắn vọt ra cùng với thân thể Bá Vương.
Tên Hắc Long vệ này trong lòng kinh hãi.
Vừa mới xoay người, thân ảnh cường tráng của Bá Vương đã xuất hiện bên cạnh hắn, một quyền đánh xuống.
Đông!
Tiếng nổ vang lên.
Thân thể của Hắc Long vệ bị đánh dính vào mặt đất, dưới đất là một cái hố sâu.
Một kích… Tên Thể Tàng cảnh Hắc Long vệ này liền mất đi khả năng phản kháng.
Bá Vương bây giờ, mạnh đến đáng sợ.
Cầm Hắc Long vệ trong hố sâu lên, mũ rộng vành nát bấy, lộ ra long lân Hắc Long trên trán.
“Hắc Long vệ…’
Bá Vương lẩm bẩm.
Sau đó, hắn cầm lấy tên Hắc Long vệ này về đến bên trong bí cảnh dãy Ngọa Long.
Vị Hạng Gia quân đang ho máu kia liền đem tin tức Hắc Long giáo tiến đánh Đế Kinh bẩm báo Bá Vương.
Bành!
Sát khí trên người Bá Vương phát ra lẫm liệt.
Tên Hắc Long vệ kia liền bị sức mạnh linh khí lớn mạnh đè nát vụn máu thịt bê bết.
“Hắc Long giáo!”
Trong nháy mắt Bá Vương xông về phía Đế Kinh, sát khí trong mắt cuồn cuộn.
Bên trong bí cảnh dãy Ngọa Long, tai mắt của các đại thế gia đuề đã nhận được tin này, tin tức nhanh chóng truyền ra.
...
So với Ngũ Hoàng đại lục đang nổi đầy sóng gió.
Hồ Tâm đảo được Cự Kình cõng trên lưng, hành tung bí ẩn phiêu diêu trên hải vực lại bình thản hơn rất nhiều.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Lục Phiên trên Bạch Ngọc Kinh lầu các, một tay cầm chén nhỏ, một tay cầm lấy quân cờ, linh áp kỳ bàn trôi lô lửng, thế cờ âm dương cục đang được bàn bố trên đó.
Mỗi một con cờ hạ xuống, đều sẽ khiến linh hồn Lục Phiên khẽ gợn sóng, dường như thực lực cũng lặng lẽ tăng lên.
Trên bàn cờ, thế cờ trắng đen rõ ràng, như có hai luồn hỗn độn va chạm vào nhau.
Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc đang lĩnh ngộ trước Đạo bia.
Nếu là có thể ngộ ra đạo ý, sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho thực lực của các nàng.
Bên trong Bản Nguyên hồ.
Tiểu Ứng Long mặt mũi bầm dập, ngửa mặt lơ lửng trên mặt hồ Bản Nguyên, dáng vẻ như cuộc đời này không còn gì đáng lưu luyến nữa.
Một nụ hoa sen nhẹ nhàng trôi tới.
Tinh thần tiểu Ứng Long liền phấn chấn trở lại, lật người lại, ghé về phía trên nụ hoa, tò mò quan sát.
Móng vuốt nhỏ khẽ chạm chạm, nụ hoa rất mềm, nhưng móng vuốt sắc bén của tiểu Ứng Long lại không thể xé rách được nụ hoa.
Lục Phiên vẫn đang đánh cờ.
Bỗng nhiên.
Động tác hạ cờ của hắn khựng lại.
Khẽ gật đầu, áo bào trắng trong gió tung bay.
Hắn nhìn về phía Bản Nguyên hồ, cụ thể mà nói là nụ hoa trên Bản Nguyên hồ.
Tiểu Ứng Long đang nằm đó lập tức thân thể cứng đờ.
Đột nhiên.
Một cánh hoa trên nụ hoa, bỗng nhiên hạ xuống, phát ra âm thanh leng keng như tiếng đao kiếm va vào nhau.
Tiểu Ứng Long kinh ngạc tới ngây người.
Nụ hoa này còn biết ăn vạ ?
Tiểu Ứng Long vội vàng đập đập đôi cánh thịt, bay lơ lửng trên không, xòe móng vuốt ra, như là đang giải thích với Lục Phiên rằng không phải nó làm hư.
Mà Lục Phiên hoàn toàn không để ý đến tiểu Ứng Long đang hoảng hốt.
Hắn đương nhiên biết nụ hoa không phải bị làm hư.
Bởi vì, một hồi sau.
Lại có thêm cánh hoa hạ xuống, một cánh, hai cánh…
Có tia sáng vàng kim phát ra từ bên bên cánh sen, kèm theo đó là tiếng leng keng ngày càng thanh thúy.
Khi chín cánh sen toàn bộ hạ xuống, hóa thành một đóa sen nở rộ, ở giữa hoa sen có một thân ảnh thiếu niên một thân y phục hoa sen xanh đang ngồi xếp bằng.
Phía trên Bạch Ngọc Kinh lầu các, Lục Phiên nhìn thân ảnh thiếu niên này, không khỏi nở ra một nụ cười.
Thân phân do Phân Thân quả nuôi dưỡng, cuối cùng cũng thành công.
Lục Phiên tựa trên Thiên Nhận Y, ngón tay gõ nhẹ trên bao tay.
Sau đó, nhẹ nhàng cười một tiếng.
“Liên sinh chín cánh, từng mảnh âm vang, diễn hóa phân thân, nếu như vậy…”
“Ngươi hãy tên… Lục Cửu Liên.”
Lời nói vừa dứt.
Thân ảnh bên trên đóa hoa sen kia, đôi mắt vốn nhắm chặt từ từ hé mở, vừa tò mò lại có tí mơ màng chăm chú nhìn Lục Phiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận