Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 457: Thăm dò thái độ của Bạch Ngọc Kinh (1)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Đạo ý tam đẳng mạnh như thế nào?
Điều này. . .
Trong lòng Lục Phiên hiểu rõ nhất, dù sao, hắn cũng đã dung hợp bốn năm cái đạo ý, cũng khó mà ngưng tụ ra đạo ý tăm đẳng.
Đủ để hiểu rõ được sự chân quý của đạo ý tam đẳng.
Thứ đồ này. . . Giống như là thiên phú, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu a.
Lục Phiên không đi cảm nhận trận chiến trong Đế Kinh, mặc dù hắn biết sẽ phát sinh chiến đấu, thế nhưng, hắn không muốn quản.
Cái thế giới này, nên để cho chính bọn hắn tự phát triển thôi.
Còn Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu thì đang lợi dụng “Thông Thiên kính” để quan sát chiến đấu, hai nàng không muốn bị tách biệt khỏi thế giới.
Lục Phiên bình tâm lại, bình tĩnh bày cục.
Âm Dương cục, độ khó rất cao, mỗi lần bày ra, Lục Phiên đều có rất nhiều cảm ngộ.
Thế cờ chia hai phe, đánh cờ cùng chính mình.
Lục Phiên bày cục, linh thức điều khiển quân cờ để tạo thành một thế cục hòa hoãn cho hai bên, hóa thành âm dương, một đen một trắng cân bằng, từng quân cờ dần dần hạ xuống.
Mỗi một lần Lục Phiên hạ một quân cờ, linh hồn của hắn đều sẽ được gột rửa một chút.
Pháp môn chuyên môn dùng để tu hành linh hồn và cảm giác thì rất hiếm có.
Kỳ thật Lục Phiên rất tò mò, ván cờ 《 Dịch Thiên Thế 》 này như thế nào lại có thể ghi chép ra được?
Người ghi chép là ai và cùng người nào đánh cờ?
Từ ván đầu tiên, Sơn Hà cục bắt đầu, liền cảm giác được chất lượng ván cờ và linh hồn dần dần tăng lên.
Mặc dù ván cờ nhìn qua rất đơn giản, thế nhưng bên trong nó lại ẩn chứa hàm ý hoàn toàn khác biệt so với ván cờ bình thường.
Hệ thống giới thiệu, 《 Dịch Thiên Thế 》 chỉ là tâm pháp huyền giai, thế nhưng, Lục Phiên lại cảm thấy, nó lại không chỉ dừng lại ở cấp độ đó.
Tuy nhiên, đến bây giờ, Lục Phiên đều chưa từng nghiên cứu 《 Dịch Thiên Thế 》 một cách triệt để, nên đối với vấn đề này hắn cũng không có nghiên cứu kỹ.
Cấp độ của hắn còn quá thấp, dù nghiên cứu đến cùng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trên đảo Hồ Tâm.
Nghê Ngọc và Ngưng Chiêu nhìn chằm chằm vào cuộc chiến trong Thông Thiên kính.
“Đạo ý tam đẳng. . . Thật mạnh!”
Sắc mặt Ngưng Chiêu nghiêm túc.
Bá Vương sử dụng đạo ý tam đẳng, vậy mà có thể đem những lực lượng từ đòn tấn công của Chu Lưu từ đầu tới giờ tổn thương hắn, tích tụ lại thành một sức mạnh to lớn rồi bùng nổ ra, trực tiếp miểu sát Chu Lưu.
Chu Lưu là thất chuyển Kim Đan, vậy mà không chịu được một quyền từ Bá Vương!
“Ngưng tỷ. . . Đạo ý thật mạnh như thế sao?”
Nghê Ngọc cũng không khỏi tắc lưỡi, nói.
Nàng vốn đang định lười biếng một chút nhưng sau khi nhìn thấy hình ảnh này, nàng liền từ bỏ ngay suy nghĩ đó.
“Từ trận chiến này. . . Ngươi có thể thấy, đạo ý càng mạnh, thì độ tăng phúc trong chiến đấu càng lớn!”
Ngưng Chiêu nói.
“Tuy nhiên, cục diện tiếp theo. . . Không hề có lợi đối với đám người Bá Vương.”
Ngưng Chiêu nói xong, ngẩng đầu, nhìn về phía lầu các Bạch Ngọc Kinh, nơi Lục Phiên đang ngồi.
Đương nhiên, tất cả những chuyện này, cần phải xem thái độ của Lục Phiên, có phải là muốn ẩn thế thật hay không nữa.
Mà có khả năng rất lớn, những người này, dường như cũng đang thử thăm dò suy nghĩ của Lục Phiên.
Ngưng Chiêu cũng không dám nói gì, nàng chỉ có thể tiếp tục quan sát tình hình bên trong “Thông Thiên kính”.
. . .
Đế Kinh, Ngự Hoa viên.
Nắm đấm kinh khủng của Bá Vương cuốn theo sóng khí mạnh mẽ.
Đánh tới đầu của Chu Lưu.
Bành!
Một quyền mạnh mẽ không trật một ly.
Phốc phốc!
Chu Lưu chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt lan tràn trong đầu của hắn, sau đó hắn liền mất đi tri giác.
Mà trong hiện thực.
Toàn bộ Ngự Hoa viên đều lặng ngắt như tờ.
Nơi xa.
Sắc mặt Chung Nam vô cùng khó coi.
Chu Lưu chết rồi. . .
Đầu hắn đã bị một quyền của Bá Vương đánh nổ, thi thể đổ ầm ầm trên mặt đất.
Thiên Nguyên vực, người đứng thứ mười Nhân bảng . . . Chết trận tại ngoại vực.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt Nhi hơi trắng bệch.
Đây là thiên tài đầu tiên của Thiên Nguyên vực chết trận sau khi bọn họ tiến vào ngoại vực.
Mà lại còn là người đứng thứ mười Nhân bảng, địa vị và thân phận của hắn hết sức mẫn cảm.
Nhiếp Trường Khanh đứng lặng trên Trảm Long đao, mặt không cảm xúc.
Khổng Nam Phi mặc một bộ nho sam lôi thôi, sắc mặt giống như cười mà không phải cười.
Chu Lưu chết, đối bọn hắn mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì, bọn họ cũng không quen Chu Lưu.
“Ta bảo ngươi dừng tay. . .”
Chung Nam nhìn chằm chằm Bá Vương, lạnh lùng nói.
Bá Vương biết Chung Nam, tên của hắn luôn đứng trên cùng của tấm bia đá thể hiện tiến độ ở Vong Linh thành.
Thế nhưng, Bá Vương cũng chả e ngại gì.
“Ngươi muốn chết cùng hắn?”
Bá Vương bễ nghễ nói.
Đối với việc đám người Chung Nam ra tay, thì Bá Vương cũng không có bất ngờ.
Bây giờ Ngũ Hoàng và Thiên Nguyên đang duy trì một thế cân bằng vi diệu.
Trên thực tế, Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, đã ảnh hưởng to lớn đến toàn bộ thế cục xảy ra trong thiên hạ, không chỉ những thế lực bản thổ ở Ngũ Hoàng bắt đầu hành động.
Mà những thế lực Thiên Nguyên trú đóng ở Ngũ Hoàng cũng đã bắt đầu hành động.
“Ngươi biết khi ngươi giết Chu Lưu sẽ gây ra hậu quả gì không? Ngươi gánh chịu được trách nhiệm này sao?”
Chung Nam lạnh lùng nói.
Hắn nắm lấy chuôi đại đao sau lưng, khí thế trên người hắn không ngừng tăng lên.
Trên đỉnh đầu hắn, một viên Kim Đan từ từ bay lên.
Chín vòng gợn sóng tỏa ra.
Cửu chuyển Kim Đan!
Thiên kiêu của Thiên Nguyên vực, người đứng đầu Nhân bảng!
Khí thế đáng sợ dần dần tỏa ra, những tu hành giả đang đại chiến trong Ngự Hoa viên đều nín thở mà nhìn.
Sắc mặt Tiêu Nguyệt Nhi trắng bệch, lắc đầu: “Ngươi không nên giết Chu Lưu, việc này sẽ gây nên một cuộc chiến giữa Thiên Nguyên và Ngũ Hoàng.”
Bá Vương đứng lặng tại chỗ, trong ánh mắt hắn mang theo sự kiệt ngạo và lạnh lùng.
“Lúc người này cầm kiếm đâm xuyên qua ngực bổn vương, sao các ngươi không ngăn cản?”
“Chỉ cho phép hắn giết bổn vương? Không cho phép bổn vương giết hắn? Đây là đạo lý gì?”
“Không giết hắn, giữ hắn lại đợi hắn trả thù hay sao?”
Lời nói của Bá Vương vang vọng.
Trong Ngự Hoa viên.
Hứa Sở lập tức phun ra một ngụm máu, cười phá lên.
“Đúng, vương thượng! Giết rất đúng! Tây Lương ta, không có người hèn nhát!”
Hứa Sở rống to.
Chung Nam không mở miệng, hắn kỳ thật muốn nói “Kẻ yếu thì phải có giác ngộ của kẻ yếu.”
Thế nhưng, hắn nghĩ tới Bạch Ngọc Kinh, thế lực kia ngay cả môn chủ Diệp Thủ Đao đều vô cùng kiêng kỵ.
Cho nên, hắn không dám nói ra lời này.
Mặc dù Bạch Ngọc Kinh nói là quy ẩn, nhưng . . . Có trời mới biết, Bạch Ngọc Kinh liệu có đột nhiên trở về hay không, nghe nói tính tình của thiếu chủ Bạch Ngọc Kinh cũng không quá tốt.
Nhiếp Trường Khanh và Khổng Nam Phi bình tĩnh nhìn bọn hắn.
Theo bọn hắn nghĩ, Bá Vương là người thuộc về Ngũ Hoàng đại lục, người Thiên Nguyên vực nếu muốn giết Bá Vương, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ không trơ mắt nhìn.
Trong mắt Bá Vương mang theo sự lạnh lung, nhìn qua một vòng.
Chung Nam cười.
“Đã như vậy. . . Vậy chúng ta nên giảng đạo lý đi.”
“Nắm đấm lớn, mới có tư cách giảng đạo lý.”
Chung Nam nói xong, hắn hành động!
Thân thể hắn tại trên nóc nhà, đột nhiên bắn ra, âm thanh như dây cung đang được kéo căng lên rồi bắn ra, thân thể hắn hóa thành một đường vòng cung, thi triển thân pháp, nhảy xuống đất, đại đao trong tay vung ra, mang theo sóng khí đáng sợ chém thẳng vào Bá Vương.
Chung Nam là đệ tử thiên tài của Tuyệt Đao môn, đại đao trong tay hắn cũng không phải là vật bình thường, đại đao này nặng hơn ngàn cân, đột nhiên chém xuống, cảm giác giống như có thể bổ đôi một ngọn núi.
Mà đao ý của hắn, cũng đột nhiên bùng nổ.
Chung Nam không có ngộ ra đạo ý, thế nhưng, hắn lại có đao ý thuộc về mình, mặc dù cấp độ còn chưa có bằng đạo ý.
Thế nhưng, cũng không hề yếu!
Đao khách, sức tấn công không kém gì kiếm khách!
Nhiếp Trường Khanh động.
Thân thể hắn giống như một chiếc lá khô, rơi trên mặt đất, tay hắn khẽ vẫy, Trảm Long đao bay lên.
Ông!
Đôi mắt Nhiếp Trường Khanh nhìn chằm chằm vào một đao của Chung Nam chém ra.
Trong ánh mắt lấp lánh hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Hình ảnh lần thứ nhất hắn vào Thiên Nguyên, bị đệ tử Võ Đế thành truy sát như chó nhà có tang.
Một hình ảnh khác, chính hắn lẻ loi một mình xông vào Võ Đế thành, cùng nội môn đệ tử Võ Đế thành chiến đấu sinh tử.
Mỗi một lần hắn đều toàn lực ứng phó, mỗi một lần đều là thập tử nhất sinh.
Lục Phiên mang theo Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, tuy nhiên lại không đưa hắn theo cùng.
Nhiếp Trường Khanh hiểu rõ, mục đích của công tử là muốn cho hắn lịch luyện, giúp cho hắn mạnh lên.
“Trảm Long!” Nhiếp Trường Khanh tay cầm Trảm Long đao, khẽ quát một tiếng.
Đao khí gào thét.
Đao ý mang theo sự sắc bén và sức mạnh cực lớn, đụng mạnh vào thanh đại đao của Chung Nam.
Hai vị đao khách chiến đấu, hai đao ý đối kháng.
Oanh!
Mặt đất nổ tung, cát bay đá chạy, còn có gió mạnh quét qua.
Thân thể Chung Nam ổn định, lù lù bất động.
Mà Nhiếp Trường Khanh thì lui nửa bước.
Lập tức phân ra cao thấp.
Nhiếp Trường Khanh mặc dù đã đột phá rất nhiều lúc ở Cửu Ngục bí cảnh, tuy nhiên, hắn hôm nay cũng mới chỉ là ngũ cực Thiên Tỏa, đang trong giai đoạn quan trọng trùng kích lục cực.
Ngũ cực đến lục cực Thiên Tỏa là một nấc thang.
Tại Kim Đan cảnh, ngũ chuyển Kim Đan thì đã có thể đột phá nguyên anh, nhưng Nguyên Anh như vậy, chỉ có thể nói là bình thường.
Cho nên, thứ năm là một cái bước ngoặt.
Mặc kệ là đối với Kim Đan hay là Thiên Tỏa cảnh đều là như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận