Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 226: Mảnh đất này cần hoàng đế để làm cái gì? (1)

Dịch: Mèo Rừng
Đợi cho thời điểm Nam Phủ quân mà Đường Nhất Mặc điều động từ Nam Quận đi đến Đông Dương quận, thì chiến tranh đã hạ màn.
Người Đông Di đã bại trận chạy tán loạn, hoảng hốt chạy bừa, thi thể lưu lại đầy đất.
Điều này khiến cho Nam Phủ quân đi đến có hơi ngạc nhiên.
Quân đội Đông Dương quận thiếu khuyết tu hành giả, vậy mà có thể giữ vững?
Vả lại, số thương vong còn không tính là nhiều, ít nhất thì khi thống lĩnh Nam Phủ quân liếc mắt nhìn sang, binh sĩ Đông Dương quận, phần lớn đều không có mất cánh tay thiếu đôi chân nào.
Một trận chiến như thế, nhân số tử vong, vậy mà ít đến vậy, còn ít hơn so với Nam Quận, có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên.
Binh sĩ Đông Dương quận tựa như không có hào hứng cho lắm, không có chút hưng phấn cùng hoan hỉ nào sau khi thắng trận.
Thái Thú Dương Mộc tự mình tiếp kiến viện quân Nam Phủ quân.
Đông Dương quận cùng Nam Quận có thể xem là địch nhân, hai bên đã từng ma sát với nhau.
Dương Mộc phát ra viện binh về phía Nam Quận cũng chỉ lấy tâm thái dò thử mà thôi, nhưng lại không nghĩ rằng, Nam Quận vậy mà phái viện binh tới thật, thậm chí là loại quân đội tu hành giả như Nam Phủ quân này.
“Đa tạ…”
Trong ánh mắt của Dương Mộc ẩn chứa đầy sự phức tạp.
Phu tử chết khiến cho hắn hiểu được, nào có viện quân Đế Kinh, Hoàng Đế căn bản là không có nghĩ tới việc trợ giúp Đông Dương quận.
Việc này khiến cho nội tâm Dương Mộc phun trào ra một mồi lửa.
Khổng chỉ là Nam Phủ quân.
Theo sát phía sau, còn có Tây Lương thiết kỵ giục ngựa mà đến, Hạng Gia quân.
Hắn cũng cầu viện Tây Quận, Tây Quận cũng phái viện quân tới.
Bắc Quận cũng có thiết kỵ tung hoanh, quân đội với một thân giáp nhẹ vào bên trong Đông Dương.
Đáng tiếc, chiến tranh kết thúc.
Dương Mộc cám ơn tam phương, sau đó nói về chiến sự.
Cũng cáo tri cho thế nhân về chiến tích của phu tử.
Thế lực khắp nơi đều kinh hãi, liếc nhau một cái, đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bọn hắn là tu hành giả, nên rất rõ ràng, khi đối đầu với phàm nhân, bọn hắn có ưu thế lớn thế nào.
Nhưng mà, phu tử vậy mà dùng thân thể phàm nhân, sáng tạo ra một chiến dịch giống như trong thần thoại.
Chuyện này để cho bọn hắn không biết vì sao lại dâng lên kính nể đối với phu tử.
Viện quân các quận rút lui, bọn hắn cuốn theo tin tức khiến cho thiên hạ khiếp sợ, thối lui ra khỏi Đông Dương quận.
Mà từng cái tin tức này, cũng dưới cánh chim bồ câu trắng, truyền khắp thiên hạ.
Nho gió phu tử, vẫn lạc tại Đông Dương.
Chim bồ câu hạ xuống, thế lực khắp nơi biết được tin tức, kinh hãi lấy, đồng thời, tin tức lấy một truyền mười, mười truyền trăm, Thiên Cơ các cũng xoay chuyển tin tức này, rất nhanh thì đã truyền khắp Đại Chu triều.
Trong lúc nhất thời, nho sinh trong thiên hạ có không ít người khóc lóc kêu khổ.
Thế nhưng, rất nhiều thế lực cảm khái, đồng thời còn có chấn nộ.
Nộ cái gì?
Tất nhiên là nộ Đại Chu Đế Kinh không điều binh!
Đông Dương quận đồng loạt phát viện trợ về phía Nam Quận, Tây Quận, Bắc Quận cùng với Đại Chu, thư viện binh đến Đế Kinh sớm nhất, thậm chí còn rất sớm, tuy nhiên, Hoàng Đế lại lựa chọn làm ngơ.
Mà ba phương Bắc Quận, Tây Quận cùng Nam Quận ngược lại lại phái viện quân đến, đặc biệt là Nam Quận đã từng có ma sát với Đông Dương quận, ở trong thời khắc này cũng phái viện quân.
Nhưng cũng chỉ có duy nhất Đại Chu triều Đế Kinh là không có bất kỳ động tác gì, thậm chí cả hồi âm cũng không.
Phu tử đành phải đích thân đến Đông Dương quận, dùng sức một mình, gánh vác lấy chức trách lớn lao, bùng cháy Hạo nhiên khí, đánh tan giặc Đông Di xâm lược.
Trong lúc nhất thời.
Nho sinh trong thiên hạ cực kỳ tức giận, Đế Kinh càng là trở thành đối tượng để ngàn người chỉ trỏ.
Đế Kinh.
Sắc mặt Vũ Văn Tú trở nên lạnh lẽo.
Tin tức mà tiểu thái giám truyền cho hắn khiến hắn bị kinh hãi, xen lẫn kinh hãi, còn có lửa giận không thể kiềm nén được.
“Bắc Lạc thành… Lại dám lấn trẫm như thế!”
Tuy nhiên, tin tức kế tiếp, lại giống như một tầng sóng lớn, đập cho hắn có hơi run sợ.
Phu tử… Ngã xuống ở Đông Dương quận.
Đối kháng tu hành giả Đông Di, một trận chiến chiếu sử xanh.
Biết được tin tức này, thân thể của Vũ Văn Tú lập tức trở nên lạnh lẽo, hồi lâu sau, mới bình phục tâm tình.
Một vị tiểu thái giám mang theo vẻ hoảng hốt, vào Tử Kim cung.
“Bệ hạ…”
“Phu tử bỏ mình, nho sinh trong thiên hạ trách tội Đế Kinh vô dụng, nho sinh bên trong Đế Kinh, đang tụ hợp lại ở trên đường đài, phát ra kháng nghị, muốn bệ hạ cho một cái thuyết pháp.”
Tiểu thái giám khom người nói, phu tử vừa chết, Đế Kinh chấn động.
Phải biết, nho sinh trong thiên hạ đều là học sinh của phu tử, người đời vì sao lại không chấn động cho được.
Vũ Văn Tú ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ, đại điện không có đốt nến, nên để lộ ra một mảnh đen kịt.
“Bọn hắn… Muốn trẫm cho thuyết pháp gì?”
Âm thanh lạnh lẽo của Vũ Văn Tú truyền đến.
“Lão sư chết, chẳng lẽ trẫm không đau lòng sao? Cái bọn nho sinh này cần gì phải đến để chỉ trỏ trẫm? Bọn hắn có tư cách gì!?”
“Phu tử nếu như ngoan ngoãn ở lại trong Đế Kinh, thì sao lại bỏ mình?”
“Cho nên, tại sao phu tử lại phải rời đi Đế Kinh, tại sao phải đến Đông Dương quận!?”
Vũ Văn Tú vừa nói xong, tựa như cảm xúc bị kích động, đến cuối cùng, cơ hồ là gầm thét.
Tiểu thái giám ở bên dưới, hoảng sợ quỳ rạp dưới đất, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Ngàn người chỉ trỏ đúng không…”
“Gọi Hắc Long Thập Tam Giáp của trẫm đến.”
Vũ Văn Tú tựa hồ bình phục tâm tình, nói.
Sau đó…
Tiểu thái giám ra khỏi Tử Kim cung, chỉ chốc lát sau, ngoài điện, có âm thanh áo giáp vang vọng, kế tiếp là lần lượt từng bóng người, từ bên ngoài điện mà cất bước vào.
Tổng cộng có mười hai người, đều mặc giáp nhẹ màu đen, bên trên áo giáp còn được khắc một cái đầu rồng.
“Bệ hạ…”
Mười hai người chắp tay lại, nói.
“Tập hợp Hắc Long vệ, trấn áp phân loạn ở Đế Kinh.”
“Trẫm chính là Thiên Tử, há có thể cho phép bọn thối nho sinh này chỉ trỏ, dù cho có ngàn người chỉ trỏ, bọn hắn cũng không có tư cách.”
Vũ Văn Tú nói.
Bên dưới, mười hai người liếc nhau một cái, rồi đồng loạt gật đầu.
“Vâng.”
Sau đó, Hắc Long Thập Nhị Giáp đều thối lui ra khỏi Tử Kim cung, dồn dập phóng lên trên hắc mã, phi nhanh ở bên trong tuyết lớn.
Hắc Long vệ được tập hợp lại, áo giáp sâm nghiêm, phản chiếu lấy ánh sáng lạnh lẽo.
Trên đường dài Đế Kinh.
Tùng vị nho sinh vận nho sam, lòng đầy căm phẫn mà mắng.
Bọn hắn đồng loạt tụ tập ở cùng một chỗ, tựa như một dòng nước chảy dài, chậm rãi đi về phía Tử Kim cung.
Mà lại, dòng nước chảy dài này còn đang không ngừng lớn mạnh, có nho sinh trong thiên hạ từ bên ngoài tụ tập mà đến, gia nhập vào bên trong dòng chảy.
Bọn hắn cần phải lấy một cái công đạo về việc phu tử chết.
Bọn hắn cần phải được biết, vì sao Đế Kinh không tiếp viện.
Đông Di chính là một trong Ngũ Hồ, Ngũ Hồ loạn Chu, là chủ Đế Kinh, nhưng lại ngay cả viện binh cũng chả có.
Chuyện như vậy, chẳng lẽ không buồn cười sao?
Dân chúng trong Đế Kinh nhìn xem dòng chảy nho sinh này, cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Trong đám người.
Mỹ phụ Thiên Thiên đứng ở trà lâu, đôi mắt đẹp có gợn sóng hiện lên, tuyết rơi trên trời, không hiểu sao lại để cho nàng cảm thấy rét lạnh.
“Thiên sắp biến rồi…”
Mỹ phụ im miệng, nỉ non một câu.
Tiếng vó ngựa nổ tung.
Tuyết đọng đầy đất bỗng hất lên đầy trời.
Nơi xa, tuyết trắng đầy đất trên đường dài Đế Kinh, lại có áo giáp đen tựa như rồng bay hiện ra.
Hắc Long vệ dồn dập giục ngựa, hoành hành không chút kiêng kỵ ở trên đường dài Đế Kinh.
Đây là quân thủ vệ Hoàng Đế, quân đội tu hành giả, Hắc Long vệ, mỗi một vị binh sĩ Hắc Long vệ đều khoác giáp đen, mang theo mặt nạ Hắc Long, tản ra khí tức tựa như tử thần.
Tên Hắc Long Thập Tam Giáp đi đầu, bỗng nhiên kéo dây cương ngựa lại.
Đôi mắt dưới lớp mặt nạ kia, phản chiếu lấy khuôn mặt lòng đầy căm phẫn của từng vị nho sinh.
Không nói gì thêm.
Tên Hắc Long Thập Tam Giáp đi đầu này, giơ bàn tay lên.
Chậm rãi vung.
Ngay sau đó, Hắc Long vệ ở phía sau lưng dồn dập giục ngựa giống như kỵ binh, bắt đầu công kích.
Trường mâu sắc bén phản chiếu lấy bóng tuyết trắng đầy đất, cùng với xé nát bông tuyết đang bay xuống từ bầu trời.
Máu đỏ thẫm, cùng với tiếng quát giận dữ đi kèm bất khuất, đỏ đầy đất.
Đường dài Đế Kinh, huyết tinh tràn ngập, một ngày này, chính là nạn của nho sinh trong thiên hạ.
Trong đám người.
Bách tính đều bị sợ vỡ mật, rất nhiều người bị cảnh tượng ở trước mắt hù đến xụi lơ trên mặt đất.
Mỹ phụ Thiên Thiên bịt kín miệng lại, trong đôi mắt mang theo nét không thể tưởng tượng nổi.
Tiếng vó ngựa dừng lại.
Mà trên đường dài Đế Kinh, lại lưu lại vô số thi thể nho sinh.
Máu bay xuống từ bầu trời, kể cả tuyết cũng bị nhuộm đỏ.
Khổng Nam Phi nghe chuyện chạy đến, thì cây kiếm trên tay cũng rơi xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn lấy thi thể nho sinh đầy đất.
Môi của hắn có hơi ngập ngừng một hồi, biểu lộ trên mặt không phải khóc cũng chả phải cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận