Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 144: Bọn hắn cuối cùng vẫn là già (1)

Người dịch: Duy Cường
Nếu như nói cuộc chiến đấu trong nội thành, là nghiêng về một phía nghiền ép.
Như vậy cuộc chiến ở bên ngoài thành là một trận tranh đấu cân tài ngang sức, là mãnh hổ tranh chấp với hùng sư.
Trên Đạo tông, Nhiếp Trường Khanh phá vỡ khúc mắc trong nội tâm, ý nghĩ thông suốt, trực tiếp bước vào Thể Tàng, mà Lý Tam Tư được Chúc Long hỗ trợ, trải qua dằn vặt tra tấn không phải dành cho con người, cuối cùng cũng bước vào Thể Tàng.
Hai người đều đạt đến Thể Tàng cảnh, cảnh giới vượt xa tu hành giả đương thời.
Cho nên, giữa cơn mưa, cuộc chiến đấu của hai người, không có chút nào dây dưa, trực tiếp bộc phát.
Cuộc chiến giữa Thể Tàng, mức độ ảnh hưởng vượt xa Khí Đan, mặc dù cả Nhiếp Trường Khanh cùng Lý Tam Tư đều chỉ mới đột phá, chưa từng rèn luyện bất kỳ bộ phận nào trong ngũ tạng.
Thế nhưng sức chiến đấu không phải Khí Đan có thể so sánh.
Chỉ tính hàm lượng linh khí bên trong khí đan, đã cao gấp đôi so với thời kỳ Khí Đan đỉnh phong, mặt khác, linh khí vận chuyển qua từng vị trí trên cơ thể, làm cho cường độ thân thể cùng sức mạnh cũng tăng cao gấp mười lần so với lúc chưa đột phá.
Kiếm gỗ của Lý Tam Tư quét ngang, màn mưa bị cắt chém tơi tả, một luồng kiếm khí, biến ảo khôn lường, như giao long đang bay lượn trên chín tầng trời, bắn thẳng về hướng Nhiếp Trường Khanh.
Đao mổ heo trong tay Nhiếp Trường Khanh nhanh chóng xoay tròn, sau đó như một tia chớp màu đen, cấp tốc bắn ra.
Kiếm gỗ của Lý Tam Tư nhẹ nhàng rung động, trong chớp mắt liền đâm ra sáu bảy kiếm.
Mũi kiếm cực kỳ chính xác điểm ở bên trên lưỡi đao mổ heo.
Thế đi của thanh đao ngừng lại, nhưng mũi kiếm cũng bị một luồng sức mạnh to lớn chấn động, làm cho thân hình của Lý Tam Tư phải liên tục lui lại mấy bước để hóa giải kình lực còn dư.
Mỗi một bước đạp xuống đều làm nước mưa bắn tung tóe lên hai ba thước.
Ánh mắt của Lý Tam Tư ngưng lại, kiếm gỗ vạch một đường trên mặt đất, nước mưa lập tức bắn lên, hóa thành vô số mũi tên sắc bén bắn ra ngoài.
Hắn cấp tốc vận chuyển công pháp, điều động linh khí trong khí đan phun ra, kiếm gỗ múa may liên tục, trong mơ hồ, nước mưa dưới chân, quấn quanh thành vòng tròn, dần dần hội tụ thành một viên cầu.
Thanh đao mổ heo treo lơ lửng trước người Nhiếp Trường Khanh.
Thân thể hắn chấn động, linh khí phun ra ngoài, dần dần ở bên ngoài đao mổ heo ngưng tụ thành thực chất.
Đao ảnh do đao mổ heo hình thành, vốn đang mơ hồ, vào lúc này, cũng dần dần ngưng tụ.
“Nhất Kiếm Ngư Long Vũ.”
Lý Tam Tư quát nhẹ một tiếng, đạo bào tung bay, nhanh chóng đâm ra một kiếm.
“Ngự đao.”
Nhiếp Trường Khanh thản nhiên nói.
Cánh tay của hắn đột nhiên vung về phía trước, đao mổ heo lúc này biến thành một thanh đao cực kỳ lớn, ở trước người hắn, chém qua một đường cong, tựa như hình nửa mặt trăng.
Đem màn mưa đều chém thành hai nửa.
Thân thể của Lý Tam Tư biến ảo, như Ngư Long đang múa, một kiếm tiếp một kiếm đánh vào trên đao mổ heo.
Tuy nhiên, uy lực ngự đao của Nhiếp Trường Khanh, lại không hề suy giảm chút nào.
Bành!
Đao mổ heo dừng lại ở vị trí mà Lý Tam Tư vừa đứng.
Mặt đất nứt ra, từng vết cắt sâu hoắm tung hoành khắp nơi, nước mưa ào ào chảy vào trong đó.
Nhiếp Trường Khanh đúng lý không tha người, chiếm được ưu thế, như một con mãnh hổ, không ngừng tấn công.
Bàn tay vung vẩy, cách không ngự đao, đánh vỡ màn mưa.
Nước mưa rơi trên mặt trên người hắn, sau khi vỡ ra, lại bị nhiệt lượng do Nhiếp Trường Khanh vận chuyển linh khí làm bốc hơi, hình thành một màn sương mông lung.
Kiếm gỗ trong tay Lý Tam Tư ngăn cản cực kỳ vất vả.
Hắn bị Nhiếp Trường Khanh đánh không kịp trở tay, chỉ có thể dựa vào thói quen cùng với bản năng chiến đấu hình thành do thường vào sinh ra tử ở biên quan, gian nan chống cự.
Đao của Nhiếp Trường Khanh, như một con Hắc Long từ bốn phương tám hướng, không ngừng đánh tới.
Lý Tam Tư chỉ có thể dùng kiếm gỗ trong tay, cật lực đón đỡ.
Linh khí trong cơ thể, sau mỗi lần va chạm, dường như bị tiêu hao rất nhiều.
Quanh thân của hắn, nước mưa bị đánh tan, tạo thành một khu vực chân không, sắc mặt của Lý Tam Tư tái nhợt, thân hình không ngừng lùi lại phía sau, đạo bào trên người bị nước bùn bắn lên nhiễm bẩn, hình dạng trở nên vô cùng thê thảm.
Hai đầu lông mày của Nhiếp Trường Khanh hơi nhíu lại.
Cùng là Thể Tàng.
Thế nhưng thực lực của Lý Tam Tư có vẻ yếu hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng .
Bỗng dưng.
Cả Nhiếp Trường Khanh cùng Lý Tam Tư đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía nội thành.
Có thanh âm nhàn nhạt vang vọng toàn bộ Bắc Lạc thành.
“Ta chỉ có thể làm, chính là sau cơn mưa trời lại sáng, hoa đào nở rộ trên đảo, để kính thời đại của các ngươi kết thúc.”
Lời nói vừa ra.
Thân thể của mọi người đều bị chấn động.
Nhiếp Trường Khanh thu đao lùi lại, kinh hãi ngẩng đầu, là âm thanh của công tử.
Hơi thở của Lý Tam Tư trở nên dồn dập, cũng không còn quan tâm đến hình tượng, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn trời.
Tuấn mã đứng trước xe ngựa bất an hí lên vang dội.
Một luồng áp lực kinh khủng tỏa ra, làm cho mọi người ngột ngạt đến mức không thở nổi, trên gương mặt của mỗi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ vạn phần.
Đông!
Trên bầu trời, dường như có âm thanh nổ vang, truyền ra xa xa.
Phảng phất có một bàn tay hơi mờ, cực kỳ khổng lồ, xông vào trên không trung, đập tan những tản mây đen đầy trời đang thai nghén từng giọt mưa.
Ánh nắng màu vàng sáng lạn, xuyên qua một số mảnh mây còn sót lại, vung vẩy xuống.
Chiếu sáng mặt đất.
“Kết thúc.”
Nhiếp Trường Khanh cầm lấy đao mổ heo, trong ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, nhìn mây đen bị đập nát trên bầu trời.
Thực lực của công tử, trước sau như một, sâu không thể lường cùng cực kỳ khủng bố.
Một chưởng này, làm cho nội tâm của Nhiếp Trường Khanh dâng lên cảm giác thấp thỏm cùng thất bại.
Vốn dĩ hắn cho rằng, đột phá vào Thể Tàng, có thể đụng chạm đến biên giới thực lực của công tử, thế nhưng hiện tại xem ra…
Khoảng cách giữa hắn và Lục Phiên vẫn còn rất xa xôi, chưa nhìn thấy một chút dấu vết.
Còn về phần Lý Tam Tư, trên gương mặt đã sớm chứa đầy vẻ ngơ ngác, chỉ biết đờ đẫn ở một bên, nhìn ánh nắng đầy trời, tâm tư không biết lạc ở phương nào.
Mặt trời sáng lạn chiếu xuống thân thể cùng khuôn mặt có chút chật vật của hắn, bỗng nhiên thân hình của hắn run lên một cái.
Trong lúc mơ hồ, hắn phảng phất nhìn thấy một thời đại đang đi đến những bước cuối cùng.
Cuộc chiến giữa hắn cùng Nhiếp Trường Khanh, không cần thiết phải tiếp tục kéo dài thêm.
Dù sao, đấu tiếp, kết quả cũng là Lý Tam Tư hắn bị người ta đơn phương hành hạ.
Mặc Bắc Khách xốc lên tấm vải mành, nhìn ánh nắng vàng sáng lạn xuyên thấu mây đen, dường như một tấm màn che đang chậm rãi khép lại, thời điểm kết thúc, mang theo lời chúc mừng nhiệt liệt nhất.
Trên gương mặt tràn đầy khe rãnh cùng nếp nhăn của Mặc Bắc Khách, thần sắc trở nên có chút cô đơn cùng vắng vẻ.
Không chỉ là hắn, trên một chiếc xe ngựa khác, quốc sư Khổng Tu cũng tương tự mở ra vải mành, nhìn mây trên bầu trời bị ánh nắng nhuộm đến vàng rực.
Bọn hắn có thể hình dung ra được, lúc này, bên trong Bắc Lạc thành, dáng vẻ không tiếc không hối hận của đám người Tạ Vận Linh.
Dù cho bỏ mình thì sao?
Ít nhất bọn hắn đã từng liều, từng rực rỡ huy hoàng, từng bộc phát ra hào quang chói lọi của bản thân, để lại dấu ấn trên cõi đời này.
Cơ hồ trong cùng một lúc, Mặc Bắc Khách cùng quốc sư Khổng Tu buông vải mành xuống.
“Trở về đi.”
Hai đạo âm thanh phảng phất già nua thêm mấy tuổi, từ trong xe ngựa truyền ra.
Bọn hắn cuối cùng vẫn là già rồi.
“Vâng.”
Mặc Củ cùng Mạc Thiên Ngữ gần như đồng thởi mở miệng.
Trên mặt bọn họ cũng có chút tiếc nuối, không thể nhìn tận mắt cuộc chiến đấu do hai thời đại va chạm gây nên.
Tuy nhiên, sau ngày hôm nay, thời đại của Chư Tử Bách Gia, xem như đã triệt để hạ màn, vai diễn kéo dài ngàn năm của bọn hắn, cuối cùng cũng đi đến hồi kết.
Thời đại mới, thời đại của Bạch Ngọc Kinh tu hành giả, sôi nổi hiện ra, làm cho thiên hạ náo nhiệt cùng sôi trào theo.
Bánh xe chuyển động, ép lên mặt đất tràn đầy nước bùn.
Một đi về hướng đông, một đi về hướng tây.
Hai chiếc xe ngựa ngược chiều nhau, một về Đế Kinh, một đi Bắc quận.
Nhiếp Trường Khanh thu đao, thân hình hơi dựa vào khung xe.
Nhìn Lý Tam Tư toàn thân nước bùn, khẽ vuốt cằm.
Hắn giục ngựa lái xe, chậm rãi hướng về phía cửa thành Bắc Lạc mà đi.
Cũng đã đến lúc để cho người một nhà của hắn đoàn tụ.
Lý Tam Tư cầm kiếm gỗ, đứng lặng ở ngoài thành.
Xã hội vùi dập tới quá nhanh, làm cho hắn vẫn còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận