Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 420: Đánh cờ cùng Ma Chủ. (2)

Dịch: Mèo Rừng
Đáng tiếc, chỉ là lục đẳng đạo ý, Hàn Hỏa đạo ý.
. . .
Dưới tấm đạo bia, chỉ còn lại một người Bá Vương không có tìm hiểu ra.
Áp lực khổng lồ, phảng phất như gió núi ép cho Bá Vương thở không nổi.
Hắn đã từng rất yêu nghiệt, phong quang vô cùng.
Nhưng mà, hắn của ngày hôm nay, lại bị ngã ở cuối cùng trong việc tìm hiểu đạo ý.
Hắn giống như là một kẻ thất bại đáng thương.
Bá Vương siết chặt nắm đấm, con mắt nhìn chòng chọc vào Đạo bia.
Hắn không tin tưởng!
Đỗ Long Dương cùng Nữ Đế bỗng nhiên mở mắt ra, bọn hắn nhìn về phía Bá Vương.
Kinh ngạc nhíu mày.
Bọn hắn phát hiện trên thân Bá Vương, có hai loại năng lượng đang cuộn trào.
Một loại hiện ra màu đen, là ma khí.
Một loại khác hiện ra màu hoàng kim, là hoàng triều long khí.
Cả hai va chạm vào nhau, nhưng lai không giao hòa, tựa hồ bởi vì bị trùng kích lẫn nhau bởi hai loại năng lượng này, nên mới khiến cho Bá Vương trở nên mê man cùng bồi hồi.
“Hai loại sức mạnh?”
Đỗ Long Dương nhíu mày.
“Thiên phú tên này không yếu, đáng tiếc, tựa hồ nội tâm bị liên lụy bởi ràng buộc, lại thêm hai loại sức mạnh dây dưa, khiến cho hắn lâm vào bên trong sự mê man.”
Nữ Đế khẽ vuốt cằm: “Thứ hắn cần là là lấy hay bỏ, ham hố… Nhai không nổi.”
Nữ Đế mơ hồ cảm thấy khí tức quen thuộc ở trên thân Bá Vương.
Cái lực lượng hoàng triều long khí kia, đại biểu cho thượng vị giả, chưởng khống giả, khí tức của hoàng đế.
Nữ Đế cũng là hoàng đế, hơn nữa còn là hoàng đế Đại Càn nữ quốc, nắm vạn dân trong tay.
Thế nhưng, lực lượng của nàng lại tương đối thuần túy.
Đỗ Long Dương gật đầu, hắn đồng ý quan điểm của Nữ Đế, trên thực tế, đến tầng thứ của bọn hắn, tùy tiện là đã có thể nhìn ra vấn đề ở trên thân Bá Vương.
Lưu Nguyên Hạo nhìn xem Bá Vương, nheo mắt lại.
Bá Vương lâm vào bình cảnh.
Chuyện này đối với hắn mà nói… Là một tin tức tốt!
Đôi mắt hắn lấp lóe không yên.
Thậm chí muốn hạ âm thủ, trực tiếp cắt ngang việc Bá Vương lĩnh hội đạo ý.
Tuy nhiên, hắn không dám, dù sao… Dưới con mắt mọi người, nếu như hắn làm thủ đoạn thấp hèn như vậy, e rằng sẽ phải dẫn tới sự chú ý từ cường giả.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế, còn có chủ nhân Bạch Ngọc Kinh thần bí khó dò kia, không biết có bởi vì thủ đoạn thấp hèn của hắn, mà chấn nộ.
Hắn không biết.
Huống chi, dưới tấm đạo bia, nhiều người phức tạp, nên hắn không dám tùy tiện động thủ.
Lưu Nguyên Hạo rốt cuộc vẫn là tử bỏ động thủ.
Thay vào đó là bắt đầu củng cố đạo ý.
Thuận theo hắn lĩnh hội đạo ý, hắn có thể cảm giác được chiến lực bản thân đang tăng dần lên.
Mà lại, hắn đối với việc điều khiển hỏa diễm cũng càng ngày càng mạnh.
Mặc dù hắn chỉ nắm giữ lục đẳng danh sách đạo ý, thế nhưng Lưu Nguyên Hạo tin tưởng, tương lai của hắn, tuyệt đối không chỉ như vậy.
Hắn không có nhụt chí, đạo ý có thể mạnh lên, hắn còn có thể mạnh lên!
Bá Vương tựa như là lâm vào bên trong cử chỉ điên rồ.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Toàn bộ thiên hạ đều nhắc lên sóng gió cùng thủy triều.
Bí cảnh dãy Ngọa Long là một chuyện, mà chuyện quan trọng khác, thì liên quan đến mỏ linh thạch.
Tin tức Tây Lương tìm được mỏ linh thạch truyền ra.
Đối với các đại thế gia mà nói, tầm quan trọng của mỏ linh thạch không cần nói cũng biết.
Mà không lâu sau khi Tây Lương tuyên bố tìm được mỏ linh thạch, Đại Huyền cũng đồng thời truyền ra tin tức, tìm được mỏ linh thạch tại Thái lĩnh.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thiên hạ có gió nổi mây phun.
Không ít thế gia đều từ bỏ bí cảnh dãy Ngọa Long.
Thay vào đó là đặt tinh lực vào bên trong quá trình tìm kiếm mỏ linh thạch.
Từng cái khoóng mạch bị phát hiện, rồi lại bị thế lực chiếm cứ.
Thế nhưng, thiên hạ lại có sóng ngầm cuồn cuộn.
Có một vài thế gia chiếm được một cái khoáng mạch, giằng co lẫn nhau.
Cũng có thế gia hoặc thế lực vì khoáng mạch mà điên cuồng chiến, giết ngươi chết ta sống, máu nhuộm đất mỏ.
. . .
Trên hải dương mênh mông.
Từng đường lưu quang vụt bắn ra, giống như là cắt chém nước biển thành hai nửa vậy.
Thuận theo Diệp Thủ Đao cùng Thiên Hư công tử đưa tin.
Nhóm thiên kiêu Nhân bảng ở Thiên Nguyên vực đều được xuất động hơn phân nửa.
Nhân bảng, là bảng danh sách đánh giá cấp bậc Kim Đan cảnh, có thể vào Nhân bảng, yếu nhất đều là cấp độ Kim Đan ngũ chuyển.
Phong Nhất Lâu ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc thuyền gỗ, hắn lựa chọn xuất hải một mình, trên thực tế, thiên tài trên Nhân bảng đều có kiêu ngạo thuộc về riêng mình.
Trên cơ bản đều là xuất hải một mình, rất ít những người kết bạn mà đi.
Phong Nhất Lưu híp mắt, tử bào trên người bay phấp phới.
Phong Nhất Lâu làm Kim Đan thất chuyển, Nhản bảng thứ chín, vì đã chiến đấu anh dũng ở bên trong trận chiến diệt thế đáng sợ kia, nên đã đột phá cảnh giới, đạt đến bát chuyển Kim Đan.
Hiện tại hắn đã có khả năng tiến thêm một bước trên bảng xếp hạng Nhân bảng.
Tuy nhiên, Phong Nhất Lâu lại không có thay đổi thứ tự của mình, bởi vì hắn còn chưa kịp thay đổi thứ tự, thì đã được các trưởng lão Nguyên Anh cảnh triệu tạp, đi tới cái thế giới không rõ này, thăm dò cùng tiến bộ.
“Xông bí cảnh sao?”
Khóe miệng của Phong Nhất Lâu hơi nhếch lên, mơ hồ có mấy phần tiên phong đạo cốt.
Hắn quay đầu nhìn về phía khác ở hãn hải, có thể thấy được không ít thuyền cô độc đang bắn ra.
Bên trên mỗi một chiếc thuyền cô độc đều có một thân ảnh quen thuộc ngồi ngay ngắn.
Những quái vật bên trên Nhân bảng kia, đều đến đông đủ a.
Trải qua mấy ngày bôn ba.
Đám thiên tài Thiên Nguyên vực, dồn dập vào đất liền vùng biển Đông Dương Quận.
Thái Thú Đông Dương Quận phát hiện những cường giả này, lập tức giật mình, nội tâm phát khổ, làm sao Cự Kình vừa đi, lại tới một đám tu hành giả mạnh mẽ này.
Những người này tựa hồ là tới từ trên biển.
Chẳng lẽ, một bên khác của biển, còn có tu hành giả mạnh mẽ?
May mà, những người này không có ác ý, bọn hắn tự xưng đến từ Thiên Nguyên vực, chính là Thiên Nguyên Cổ tộc, cũng nói tới Lục Phiên.
Sự tình thế giới dung hợp, những người biết được cũng không nhiều.
Cho nên, những lý niệm được quán thâu ở trong đầu đám thiên tài Nhân bảng này trước khi xuất phát, mặc dù không ít người trong bọn hắn đều tin là thật, đại bộ phận thì lại bán tin bán nghi, nhưng lại không có ý định truy cứu.
Sau khi thủ quân canh giữ Đông Dương Quận nghe được những người này đề cập đến Lục Phiên, không khỏi sáng mắt lên.
Rồi thu hồi tâm tình khẩn trương.
Nhưng khi biết được những người này muốn đi đến bí cảnh dãy Ngọa Long để lịch luyện, Thái Thú Đông Dương Quận lại khẩn trương lại.
Những người này chẳng lẽ tới khiêu khích?
Tuy nhiên có Bạch Ngọc Kinh ở đây, những người này lật không nổi sóng.
Thái Thú Đông Dương Quận hiện tại, gần như có tín nhiệm mù quán đối với Bạch Ngọc Kinh.
Thái Thú Đông Dương Quận không có ngăn cản những người này.
Bởi vì, hắn hiểu được, bằng vào phàm nhân cùng tu hành giả ở Đông Dương Quận, căn bản không ngăn được.
Thủ quân Đông Dương Quận thấy những bóng người này rời đi, không khỏi chậm rãi thở ra một hơi.
Thiên hạ này, e rằng phải náo nhiệt.
. . .
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên chậm rãi mở mắt ra, thuận theo hắn mở mắt, trên hòn đảo, có sóng khí vô hình bắt đầu phun trào ra.
“Thì ra ta có khả năng thông qua tu hành cùng luyện hóa, để rút ngắn thời gian chuyển đổi linh khí rút phần trăm có được từ Thiên Nguyên đại lục.”
Khóe miệng Lục Phiên nhếch lên, có chút chờ mông.
Ban đầu, hắn cần mười tháng để chuyển đổi xong linh khí rút phần trăm.
Thế nhưng, từ lúc hắn tu hành, thông qua bày bàn cờ cục trong 《 Dịch Thiên Thế 》, lại có thể rút ngắn khoảng thời gian này.
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y.
Ánh mắt có hơi trống rỗng, hắn nhìn Tiểu Ứng Long đang du đãng ở trong bản nguyên hồ ở phía xa xa.
Tiểu Ứng Long tựa hồ cảm ứng được tầm mắt từ Lục Phiên, không khỏi cảnh giác nhìn lại, hắn gần đây rất ngoan, sẽ không lại khi dễ long a?
Nhưng mà, hắn suy nghĩ nhiều.
Lục Phiên căn bản không định khi dễ Tiểu Ứng Long.
Hắn đang suy nghĩ ván cờ mới trong《 Dịch Thiên Thế 》 .
Linh áp kỳ bàn an tĩnh trôi nổi ở trước người Lục Phiên, dựa vào lan can, Lục Phiên một tay chống cằm, một tay rơi vào bên trong hộp cờ, kẹp lấy một quân cờ.
“Nên bày ván cờ mới…”
Lục Phiên cười cười.
Ánh mắt có hơi hơi lấp lánh.
“Tân Dịch Thiên cục… Âm Dương cục.”
Đôi mắt Lục Phiên càng ngày càng sáng chói, ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, nhìn về bên khác linh áp kỳ bàn.
Oanh!
Ma khí nồng nặc tiêu tán mà ra từ trên thân Lục Phiên, trong miệng mũi đều dồn dập phun trào ma khí.
Cuối cùng, ma khí ở trước người Lục Phiên, hội tụ thành một bóng người.
Một thân ảnh sở hữu khí tức bàng bạc.
Thân ánh tóc đen, thân vận hắc bào, mở mắt ra, đôi mắt đều màu đen triệt để.
Ma Chủ Lục Phiên!
“Mời.”
Lục Phiên cười khẽ.
Ma Chủ cũng cười khẽ nhìn Lục Phiên.
Hắn nổi bồng bềnh giữa không trung, ở bên ngoài lan can, nổi ở một bên khác linh áp kỳ bàn.
Giơ tay lên, kẹp một quân cờ màu đen.
Lạch cạch.
Cờ rơi xuống bàn, trên linh áp kỳ bàn lập tức có vầng sáng trắng đen lưu chuyển.
Một đen một trắng.
Cục bày như Âm Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận