Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 523: Mùa xuân của Tiểu Ứng Long (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Quận.
Thái Lĩnh, bên ngoài Thanh Long Long Môn.
Tây Môn Tiên Chi mang hộp kiếm, từ bên trong Long Môn đi ra.
Huyền Vũ vệ phụ trách đóng giữ Long Môn, khi phát hiện Tây Môn Tiên Chi, lập tức đem tin tức truyền về cho Đạm Đài Huyền.
Vừa nhận được tin tức, Đạm Đài Huyền ngay lập tức mang theo Mặc Củ cùng Mặc Bắc Khách tiến tới nghênh đón.
Bắc Huyền cung.
Đây là cung điện mà Đạm Đài Huyền sai người xây dựng, xem như hoàng cung của Đại Huyền quốc.
Dưới chân núi Thái Lĩnh là một tòa thành vừa mới hoàn thiện, gọi là Đại Huyền thành, thành thị này vây quanh Đại Huyền học cung, xem như là đệ nhất học cung của Đại Huyền quốc, Đạm Đài Huyền đã hạ lệnh di dời vương đô đến nơi này.
Còn Đế Kinh cũ, dần dà trở thành một tòa thành thị bình thường, mặc dù có vẻ hơi hoang vắng, nhưng bởi vì vị trí rất gần với Bắc Lạc thành, mặt khác còn có Hắc Long Long Môn, vẫn như cũ trở thành một tòa thành thị trọng yếu.
Tây Môn Tiên Chi mang theo ngọc phù trận tới.
Tạ Vận Linh cùng Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu thì cùng nhau đi Tây Lương.
“Tạ các chủ đã hoàn thành phỏng chế phù trận của Lục thiếu chủ, đặc biệt lệnh cho ta mang đến Đại Huyền.”
Tây Môn Tiên Chi nói.
Nếu như không phải vì việc này, bây giờ hắn có khả năng còn đang ở trong Cửu Ngục bí cảnh, tiếp tục tu luyện.
Hơn nữa là, tu vi của Tây Môn Tiên Chi hiện nay cũng đã đột phá vào Thiên Tỏa cảnh.
Trong Cửu Ngục bí cảnh, hắn ngâm mình trong Vãng Sinh trì, mượn nhờ năng lượng của Vãng Sinh trì, cùng với Thối Thể đan đạt được khi mở Linh tinh, bước vào Thiên Tỏa cảnh.
Hiện nay, đột phá Thiên Tỏa đã dễ dàng rất nhiều so với lúc trước, có lẽ bởi vì ảnh hưởng của thiên địa bản nguyên, cải biến hoàn cảnh tu luyện trên Ngũ Hoàng đại lục.
Nhìn thấy tám viên ngọc phù được bày biện ngay ngắn trên bàn, trong đôi mắt của Đạm Đài Huyền toát ra vẻ ngưng trọng.
Tây Môn Tiên Chi gật đầu.
Mặc Bắc Khách chắp tay, khóe mắt già nua cũng nhìn chằm chằm vào ngọc phù trận này.
Mặc Củ khẽ phe phẩy quạt lông, tâm tình có chút nặng nề, mặc dù chỉ là một bộ ngọc phù trận rất đơn giản, thế nhưng…Ý nghĩa của nó rất không tầm thường.
Bởi vì, ngọc phù trận này đại biểu cho việc có thể mở ra lối đi thông về hướng Chiến trường màu máu.
Trong trường hợp không có mệnh phù, vào Chiến trường màu máu, vô cùng nguy hiểm.
“Tây Môn công tử, bày trận đi.”
Đạm Đài Huyền không hề do dự, nghiêm túc nói.
Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Đối với kẻ địch xâm lấn, Đạm Đài Huyền vẫn luôn tâm niệm.
Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác.
Kẻ phạm ta, chơi hắn nha!
Đây mới là nguyên nhân chính mà hắn kiên quyết bày trận, mở ra lối đi.
Tây Môn Tiên Chi nhẹ nhàng ra trận, là một kiếm khách, trên thân hắn, trời sinh có một luồng khí chất tiêu sái, xuất trần.
Trong trung tâm của diễn võ trường.
Tây Môn Tiên Chi dựa theo phương pháp mà Tạ Vận Linh đã truyền thụ, sắp xếp tám viên ngọc phù theo từng vị trí nhất định.
Sau đó, đứng ở trung tâm, hai tay kết ấn, đánh ra một luồng linh thức.
Ông. . .
Tám viên ngọc phù lập tức chuyển động, sương mù tỏa ra.
Lúc này, Đạm Đài Huyền người khoác áo giáp, thân hình đứng thẳng.
Tiếng trống trận vang lên giòn giã, đinh tai nhức óc.
“Bắc Huyền vương, phù trận này một lần chỉ có thể cho phép mười người đi vào, nửa canh giờ có thể kích hoạt một lần, vượt qua hạn mức này, phù trận sẽ sụp đổ.”
Tây Môn Tiên Chi nhắc nhở một câu.
Đạm Đài Huyền gật đầu.
Nơi xa.
Giang Li giục ngựa tới, hắn mặc áo giáp bạc, sắc mặt có mấy phần lạnh lùng.
Sau lưng hắn là một đám Huyền Vũ vệ đi theo.
“Vương thượng, hãy để cho chúng ta làm người khai hoang, mở ra lối đi thông về hướng Chiến trường màu máu.”
Giang Li nói.
Sắc mặt của Đạm Đài Huyền không hề thay đổi, nhưng mà, nắm đấm lại không tự chủ siết chặt lại.
“Trở về toàn vẹn!”
Đạm Đài Huyền nói.
Giang Li cười một tiếng, thực lực của hắn còn chưa đến Thiên Tỏa, vẫn có tư cách đi tới Chiến trường màu máu.
Hắn nắm một thanh trường thương, áo bào xoay tròn, dẫn đầu chín tên Huyền Vũ vệ, thẳng tiến không lì xông vào trong màn sương mù do trận pháp tạo ra.
Vào lúc này, Giang Li cảm thấy dòng màu trong người phảng phất đang sôi trào, có lẽ, đây mới là cuộc sống mà hắn một mực hướng tới.
Tiếng vó ngựa trong nháy mắt tan biến.
Toàn bộ diễn võ trường trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đám học sinh của Đại Huyền học cung đứng đằng xa, ánh mắt một mực dõi theo mười bóng người vừa biến mất.
Bọn hắn rất rõ ràng, đám người Giang Li đang dùng tính mạng của mình tới mở đường.
Huyền Vũ vệ là binh, cho nên, nhiệm vụ của bọn hắn chính là mở ra con đường an toàn cho những người đến sau.
Lục Cửu Liên đứng bên rìa của diễn võ trường, bầu không khí thảm liệt làm cho suy nghĩ của hắn đột nhiên có chút chấn động.
Cùng lúc đó.
Tây Lương, diễn võ trường.
Bá Vương cũng đồng dạng phái ra mười tên Hạng Gia quân, xông vào trong sương mù.
. . .
Nghê Ngọc cùng Tiểu Ứng Long về tới Hồ Tâm đảo.
Ban đầu, Nghê Ngọc gần như là rơi lệ trở về, hy vọng có thể giúp công tử chia sẻ một chút áp lực.
Nhưng mà, lại bị Lục Phiên vô tình cự tuyệt.
“Ngươi cố gắng tu hành, luyện đan, chính là trợ giúp lớn nhất đối với ta.”
Thân hình của Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, nhấp một ngụm rượu mơ, nói.
Nhìn xem dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái của công tử, nào có cái gì áp lực.
Nghê Ngọc lau nước mắt, nàng cảm thấy công tử lừa gạt nước mắt của nàng.
Dựa theo sự hiểu biết của nàng về công tử.
Không hề nghi ngờ.
Công tử lại đang gạt mọi người.
Lục Phiên cũng không quan tâm đến tâm tư của Nghê Ngọc, sau khi nhắc nhở nàng tu hành, liền ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Hắn cảm ứng được, bên ngoài hư vô, có một mảng đại lục đang bay tới.
Mà chủ nhân của Bàn Nhược đại lục cùng Kim Thân đại lục cũng dồn dập hiện thân.
“Kêu gọi viện quân sao?”
Lục Phiên dựa vào Thiên Nhận Y, một tay chống cằm, một tay vuốt ve U Huyền ban chỉ, trầm ngâm.
Chuyện này, Lục Phiên cũng không hề nghĩ đến.
Viện quân?
Trợ giúp cái gì?
Lục Phiên trầm tư một thoáng liền hiểu được, trợ giúp, có lẽ chính là tới giúp đỡ phá trận.
Bởi vì, cho đến bây giờ, thứ ngăn cản cường giả của Kim Thân đại lục cùng Bàn Nhược đại lục xâm phạm, chính là Phúc Thiên trận.
“Kẻ phá trận?”
Khóe miệng của Lục Phiên hơi nhếch lên.
Trận pháp của hắn, là dựa vào Truyền Đạo đài cung cấp, cộng với chính bản thân hắn nghiên cứu suy tính ra tới
Nếu như có người có thể cùng hắn chia sẻ một chút kiến thức trận pháp của những thế giới khác, Lục Phiên cầu còn không được.
Lục Bình An hắn, là một người rất hiếu học.
Mặt khác, địa giai trận pháp. . .
Cho dù là cường giả của thế giới cao võ buông xuống, muốn phá trận, cũng không phải là một việc dễ dàng.
Trong lúc mơ hồ, nội tâm của Lục Phiên cũng có chút chờ mong.
. . .
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Trong hư không cô quạnh, một mảng đại lục lặng lẽ trôi nổi.
Trên mảng đại lục này, không hề có một chút dấu hiệu nào của sự sống, không hề có bất kỳ một ngọn cây cọng cỏ hoặc một sinh vật nào khác, khắp nơi là một bầu không khí lạnh lẽo cùng tĩnh mịch.
Tuy nhiên, trên đại lục này, lại có một thân ảnh cực kỳ to lớn, phảng phất như một tòa núi cao từ dưới mặt đất mọc lên, đang ngồi xếp bằng.
Đây là một người khổng lồ, toàn thân giấu trong một lớp áo bào đen.
Thoạt nhìn, hoàn toàn không có chút nào khí chất của một Trận Pháp sư.
Hai luồng hào quanh nhanh chóng lướt tới.
Ngộ Hành mặc một thân tăng bào màu trắng, nhẹ nhàng đáp xuống mảnh đại lục tĩnh mịch này.
Bàn chân đạp lên mặt đất cứng rắn, hắn dõi mắt nhìn ra xa, chăm chú quan sát tôn cự nhân đang ngồi xếp bằng.
Tráng hán của Kim Thân đại lục có thể nói là cực kỳ khôi ngô, nhưng mà, trước mặt người khổng lồ này, đại hán chỉ có thể miễn cưỡng đứng tới chỗ bàn chân của đối phương.
“Đây chính là kẻ mà Tôn giả phái đến để phá trận? ”
Tráng hán híp mắt, nhìn xem cự nhân, nhẹ giọng thầm thì.
“Khí tức cũng không mạnh lắm, dường như chỉ là một vị Phân Thần cảnh trung kỳ.”
Ngộ Hành chắp hai tay trước ngực, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị.
“Người này chính là một vị Lưu lạc giả trong hư vô, nhưng mà, Tôn giả lại phái hắn tới, điều này làm cho bần tăng nhớ đến một cái môn phái chuyên tu trận pháp trong hư vô…”
Hòa thượng Ngộ Hành nói.
Tráng hán sững sờ, “Môn phái nào?”
Quả thực hắn không hề nhớ đến bất kỳ sự tình nào có liên quan tới môn phái này.
“Hư Vô Thiên rất lớn, Tôn giả từng nói, vô cùng vô tận, trong Hư Vô Thiên có vô số thế giới, cũng tồn tại vô số Lưu lạc giả.”
“Thậm chí, có một ít người là do thế giới cao võ bị hủy diệt mà trở thành lưu lạc giả.”
“Môn phái chuyên tu trận pháp này chính là từ một số lưu lạc giả do thế giới cao võ bị hủy thành lập nên, có điều… Chính là bản thân bọn hắn làm cho thế giới của mình tan vỡ. ”
Ngộ Hành nói.
Tráng hán sờ lên đầu, có chút im lặng, không biết phải nói cái gì.
“Ngươi cái tên này, nói thẳng là môn phái nào không được sao, quanh co lòng vòng làm gì.”
“Lục Giáp trận tông.”
Hòa thượng nói ra.
Ánh mắt của tráng hán không khỏi co rụt lại, hiển nhiên, hắn cũng nghe nói qua cái tên này.
“Tôn giả vậy mà điều động lưu lạc giả của cái môn phái này tới, xem ra…Đối với cái thế giới này, Tôn giả thực sự rất bất mãn.”
Tráng hán nói.
Sau đó, bàn chân hắn đạp mạnh trên mặt đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân hình của hắn phóng lên trời, vọt tới trước mặt của người khổng lồ này.
Cự nhân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, chậm rãi mở mắt ra.
Liếc nhìn tráng hán, thấy hắn một thân khí huyết cực kỳ nồng đậm, toàn thân đang tản ra ánh sáng chói mắt.
Sau một khắc.
Trong miệng cự nhân phun ra một tràng phù văn.
Phù văn bao phủ trên bàn tay khổng lồ, từ trên cao phủ xuống, hóa thành một cái trận pháp to lớn bao bọc chung quanh thân thể của tráng hán.
Sắc mặt của tráng hán biến đổi, vốn dĩ hắn định trao đổi với cự nhân, không ngờ đối phương vừa ra tay, liền đối với hắn vận dụng trận pháp.
Tráng hán rùng mình.
Kim Thân toát ra ánh sáng màu vàng, cực kỳ sắc bén, không gì không phá.
Danh tiếng của Lục Giáp trận tông, hắn cũng đã nghe qua, cho nên, không dám khinh thường chút nào.
Oanh!
Trận pháp hạ xuống.
Thân thể của tráng hán bị nện vào mặt đất, bị trận pháp trấn áp, không thể động đậy chút nào.
Dùng tu vi Phân Thần hậu kỳ của hắn, thế mà trực tiếp bị trói buộc, không cách nào thoát thân.
“A di đà phật.”
Phật tăng Ngộ Hành chấp tay hành lễ, hướng về phía cự nhân, hơi hơi khom người.
“Thí chủ đến từ Lục Giáp trận tông, nhất định là Tôn giả chỉ dẫn thí chủ đến đây, chúng ta là bạn không phải địch.”
Cự nhân liếc mắt nhìn Ngộ Hành, nói: “Chỉ là trao đổi ích lợi mà thôi.”
“Đầu tiên Tôn giả liên hệ với sư tôn của ta, đáng tiếc là sư tôn không cách nào giáng lâm, năng lượng nơi này quá yếu, cho nên sư tôn phái ta tới. ”
Bạn cần đăng nhập để bình luận