Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 963: Có đôi khi, sống còn thảm hơn chết (1)

1373 chữ
Hạ tam trọng thiên.
Âm thanh náo động giống như sấm sét trên bình địa, đám cường giả từng nơi trong cao võ tiểu thế giới, đều rung động nhìn lên bầu trời, muốn nhìn rõ thế cục trong chiến trường thiên ngoại. Trận chiến giữa thánh cảnh chân chính!
Những thánh cảnh tham dự vào chiến đấu, cơ hồ đã bao gồm toàn bộ thế lực đỉnh tiêm trong cửu trọng thiên rồi.
Ngoại trừ Đạo tộc cùng Vân tộc sớm đã bị diệt sạch, thập đại thánh tộc đã tề tựu đông đủ! Cho nên nói, kết quả của trận chiến này, quyết định thế cục về sau.
Những lão tổ ở ba phiến thiên địa nơi Bình Dương Thiên, Huyết Sát Thiên, Nguyên Từ Thiên, sắc
mặt cũng đầy sầu lo.
Kỳ thực, bọn họ cũng không muốn Ngũ Hoàng thua, một khi Ngũ Hoàng thua rồi, thiên môn chỉ sợ là sẽ rơi vào tay thánh tộc thượng giới, với tính nết của thượng giới, tương lai bọn họ muốn có được chỗ tốt như vậy để phát triển, là chuyện không thể nào.
Vì vậy, họ vẫn hy vọng rằng Ngũ Hoàng có thể giành chiến thắng.
Bất quá, dù sao lần này cũng liên quan đến thiên linh tộc đệ nhất trọng thiên, đây là một truyền thừa lâu đời, càng là thế lực có cổ đế tọa trấn.
Ngũ Hoàng so ra, thực sự quá yếu a.
Bởi vậy, Ngũ Hoàng muốn giành được thắng lợi trong trận chiến thánh cảnh này quá khó khăn, cơ hồ không có khả năng.
Về quân số thì Ngũ Phượng chịu thiệt, còn về trang bị, Ngũ Phượng cũng vẫn là ăn thiệt.
Tuy rằng Lục thánh chủ có được vài kiện đế binh, thế nhưng, những đế binh này, là đồ của thánh
tộc, Lục Phiên không dùng được, cho nên, cũng chẳng hình thành được sự trợ giúp nào.
Tình hình này, làm người ta không lạc quan nổi a.
Cả những sinh linh trong đại lục Ngũ Hoàng, đều ngẩng đầu lên, nhìn vòm trời Hư Vô Thiên. Phía trên mái vòm, chiến trường thiên ngoại, có một tiếng nổ khủng khiếp.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Những đám mây dày đặc quét qua.
Soat, soat…...
Dường như đất trời đang tấu lên khúc nhạc bị thương, dường như sông núi cũng đang khóc.
Có cơn mưa huyết vũ thật lớn, sột soạt rơi xuống.
Đất trời sinh dị tượng!
“Trời giáng huyết vũ, có thánh cảnh ngã xuống!”
“Đây mới qua bao lâu…...đã chết mất một vị thánh tổ? Chuyện gì xảy ra? Vị thánh tổ nào bỏ mình?” “Thật là một trận chiến khốc liệt, khủng khiếp…...sau thánh tổ hỏa tộc, lại có thánh cảnh bỏ mình!” Từng vị cường giả, đều cảm thấy lạnh khắp người, cảm thấy kinh hoàng tột độ. Mặc dù so với đại chiến viễn cổ, trình độ chiến tranh này cũng chẳng tính là gì. Thế nhưng, thánh tổ ngã xuống vẫn là chuyện lớn a
Ngay tại lúc mọi người nghĩ, một vị thánh tổ ngã xuống, đã là chuyện rất nghiêm trọng rồi. Lại phát hiện, khoảng không bị xé toạc.
Có tiếng rống thê lương cùng hoảng sợ vang vọng.
Giây phút tiếp theo, hết tia ánh sáng này đến tia sáng khác, từ trong chiến trường thiên ngoại Hư Vô Thiên bắn ra.
Hoảng hốt chạy bừa, không chút do dự, giống như một ngôi sao băng trên bầu trời, va về phía thượng giới.
Tất cả mọi người trong hạ tam trọng thiên đều choáng váng. Nhìn thoáng qua, thánh uy không kiêng nể gì mà phóng thích.
Rõ ràng, hoảng hốt chạy trốn…...là từng vị tồn tại thánh cảnh!
Chết một vị thánh cảnh, những thánh cảnh này…..vậy mà đã bắt đầu hoảng sợ bỏ chạy sao?
Chiến đấu trên chiến trường thiên ngoại kia…...nhanh như vậy đã có kết cục rồi?
Mọi người ngây ra, như thể không còn hình dung được quá trình của trận chiến này.
Những vết nứt bên ngoài bầu trời bắt đầu lành dần.
Nhưng mà, thế nhân lại hiểu rõ, những thánh tổ thánh cảnh này bỏ chạy, cán cân của chiến thắng, tựa hồ nghiêng về phía Ngũ Hoàng.
Bất quá, thánh cảnh thiên linh tộc không có chạy trốn, hoặc cũng có lẽ, vị thánh cảnh thiên linh tộc kia, có thể là một địch sáu, chiến thắng đám huyền tiên Ngũ Hoàng.
Ánh sáng rực rỡ bùng lên hàng ngàn lần.
Trùng trùng điệp điệp, đế uy tức giận có chút mất khống chế, tựa như một mặt trời chói chang, bùng lên với ánh sáng rực rỡ chói lọi.
Luồng nhiệt kinh hoàng dường như đang đốt cháy khoảng trống lạnh lẽo chết chóc.
Máu tươi loang ra.
Đế ấn mi tâm thánh cảnh thiên linh tộc tiếp xúc thân mật với thâu thiên tháp của Lục Phiên.
Lần va chạm này, là đánh thật, tạo ra âm thanh rùng rợn khi máu thịt va chạm với vật cứng. Cơn đau lan tỏa trong tích tắc.
Nhưng nỗi đau chỉ là thứ yếu, điều khiến người ta phát điên là…...
Thâu thiên tháp kia nặng tựa như một mảnh thiên địa, để ấn tựa hồ dưới sự trùng kích của thâu thiên tháp, phảng phất như muốn sụp đổ.
Trong thâu thiên tháp, chứa đựng sáu kiện để binh, lại thêm hấp thu đạo uẩn ba kiện để binh, cũng tức là nói, có trọn vẹn chín kiện để binh trong thâu thiên tháp.
Trọng lượng thâu thiên tháp tự nhiên là vô cùng đáng sợ.
Tuy rằng chưa tới trăm vạn đạo uẩn, thế nhưng…..cũng xấp xỉ rồi.
Mặc dù Lục Phiên chỉ đơn giản ném ra.
Những mà, uy năng đánh ra đáng sợ, lại khiến cường giả thiên linh tộc tuyệt vọng.
Máu chảy ra gần như làm mờ mắt hắn ta.
Đế ấn cơ hồ có dấu hiệu sụp đổ, càng khiến cho vị thánh cảnh này cảm thấy hoảng sợ.
Lục Bình An này…...đến cùng là người nào?
Đế ấn vốn là lực lượng của hắn, thế nhưng, trước mặt của hắn lúc này, sức mạnh của hắn giường như không đủ.
Người này…...dường như đế ấn cũng có thể đánh nát!
Thân thể bay ngược, đập nát cả một mảnh lục địa chết lặng.
Đám người Cố Mang Nhiên, Lục Cửu Liên Trúc Lung lơ lửng trên không.
Lúc này, thế cục trong chiến trường thiên ngoại, đã vô cùng rõ ràng.
Thánh tổ thủy tộc bỏ mình, những thánh tổ thánh tộc còn lại nhao nhao bỏ chạy, chỉ còn lại thánh cảnh của thiên linh tộc.
Có điều, thánh cảnh của thiên linh tộc cũng suýt bị Lục Phiên làm cho nổ tung.
Ngũ Hoàng…..Rõ ràng là chiếm số điểm tuyệt đối.
Cố Mang Nhiên đứng lặng trên không, huyết y trên thân tung bay.
Hắn liếc nhìn Lục Phiên với nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Bất tri bất giác, Lục công tử nhỏ bé trước kia, bây giờ, thực lực đã không hề yếu hơn Cố Mang Nhiên, có thể sánh ngang.
Trong lòng Cố Mang Nhiên cảm thấy mất mát.
Thế nhưng đồng thời, trong lòng Cố Mang Nhiên cũng tò mò, Lục Phiên…...Lục Phiên rốt cuộc là truyền thừa từ vị cổ đế nào?
Duy chỉ có truyền thừa cổ đế, mới có thể khiến Lục Phiên trong thời gian ngắn như vậy, thực lực đã trở nên mạnh mẽ như vậy.
Thứ truyền thừa này, đều có phong cách.
Thế nhưng, Cố Mang Nhiên hiểu rất rõ các đế vậy mà trên từ người Lục Phiên, lại hoàn toàn không đoán ra được Lục Phiên có được truyền thừa của vị cổ đế nào.
Cố Mang Nhiên chau mày, vấn đề này, có lẽ sẽ trở thành một mối nghi ngờ khó mà lý giải trong tâm trí hắn.
Hoặc là …....
Lục Phiên có được, cũng không phải là truyền thừa của cổ đế?
Vừa nghĩ đến đây, Cố Mang Nhiên không khỏi hít một hơi thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận