Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 443: Mặc dù thành truyền thuyết, nhưng vẫn cần kính sợ (1)

Dịch: Ming Ming
Bản Nguyên hồ, nước hồ bập bềnh, nổi lơ lửng phía trên lưng Cự Kình, tựa như hình thành một thế giới, trên hòn đảo tràn ngập linh khí nồng nặc mông lung, đẹp không tả xiết.
Lục Phiên áo trắng phần phật, ngồi tựa trên Thiên Nhận Y, ngắm nhìn trời đất bát ngát.
Ngưng Chiêu yên tĩnh đứng ở phía sau hắn, làn gió thổi lay động mái tóc dài của nàng, tung bay trong gió, xòe ra diễm lệ.
Nghê Ngọc cõng nồi đen trên lưng, tiểu Ứng Long không biết từ khi nào đã trèo lên trên đầu của nàng, cúi gằm mặt xuống, nhìn trời đất bát ngát.
Ánh nắng từ đường chân trời rọi xuống, ánh sáng lấp lánh, khiến cho cả vùng đất như khoác lên một lớp áo màu vàng kim.
“Tiễn công tử.”
Bên trên dãy Ngọa Long, vẫn có âm thanh truyền đến.
Nhưng, đã trở nên càng lúc càng xa vời, từ từ tan biến đi, dường như không còn nghe thấy nữa.
Cự Kình vắt qua không trung, rời xa dãy Ngọa Long, một đường xuôi về nam.
Ánh mắt Lục Phiên khẽ gợn sóng, hắn ngắm nhìn phong cảnh bên dưới.
Giang sơn xinh đẹp lộng lẫy, khiến cho vô số anh hùng lưu luyến, không thể không nói, tận mắt nhìn ngắm trời đất, cùng với lúc Lục Phiên vùi mình trên Bạch Ngọc Kinh lầu các, thông qua năng lực mà quan sát thế giới, là cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Cái trước cho hắn cảm giác chân thực không thể xóa nhòa, còn cái sau… lại giống như các hình ảnh trong trò chơi.
Từ từ du ngoạn thiên hạ như vậy, khiến Lục Phiên cảm giác được sự chân thực của Ngũ Hoàng tiểu thế giới.
Những dãy núi trùng điệp, sông nước cuộn trào, mỗi một thứ đều có vẻ đẹp riêng biệt.
Cự Kình hoành không.
Không ít bá tánh đều kinh ngạc đi ra khỏi nhà.
Những bá tánh đang cày cuốc dưới ruộng cũng vô cùng kinh ngạc, bọn họ chống lấy cây cuốc, lấy tay che mày, ngóng nhìn bầu trời, có thể nhìn thấy được tiên cảnh Cự Kình đang nâng tiên đảo.
Dân chúng kinh hãi, cảm giác như mình đã thấy được thần tiên.
Bọn hắn quỳ rạp dưới đất, khẩn cầu thần tiên bảo hộ, phù hộ cho vụ mùa năm tới.
Lục Phiên cũng thấy, một số tu hành giả trong thành, đứng lặng trên đỉnh đại thụ, từ xa xa ngắm nhìn Cự Kình.
Hai mắt Lục Phiên nhắm lại, linh thức rủ xuống, bao trùm lấy trời đất.
Cảm nhận lấy những cái tình người ấm lạnh, những thói đời nóng lạnh trên mặt đất.
Trong lòng hắn, một sự tĩnh lặng trước giờ chưa từng có, đây có lẽ là sự gội rửa cho tâm hồn của hắn.
Lục Trường Không chắp lấy tay, cũng an tĩnh ngắm nhìn sơn hà mỹ lệ.
Hắn vẫn không lý giải được vì sao Lục Phiên phải ẩn thế, nhưng, hắn vẫn tôn trọng quyết định của Lục Phiên.
Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao nhìn nhìn Lục Phiên.
Bọn hắn cảm nhận được khí tức trên người Lục Phiên đang biến hóa.
“Lục công tử… Lại mạnh lên nữa!”
Đỗ Long Dương nói.
“Dường như là tức cảnh sinh tình, trong lòng có cảm ngộ… Loại người này, quả nhiên là tu hành kỳ tài.”
Diệp Thủ Đao gật đầu.
Tu hành, thật ra là quá trình tham khảo sinh mệnh, có thể chỉ là một cảnh tượng nhỏ, nhưng lại có thể lay động sợi dây trong tâm hồn, thu hoạch được cảm ngộ, thực lực tăng lên dữ dội.
Chung Nam sơn.
Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu đi ra nhà gỗ, trong tay của hắn đang cầm tin tức mà Thiên Cơ câu truyền đến, bức thư được dùng máu để viết.
Không chỉ là hắn, mà cả các đệ tử đang múa kiếm trên bãi đất trống của Kiếm các, cũng lần lượt chạy ra, nhìn Cự Kình đang trôi trên đỉnh đầu.
Hoa Đông Lưu trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Theo tin tức Thiên Cơ câu truyền đến, hắn hiểu rõ mục đích của Bạch Ngọc Kinh là gì.
Hôm nay, Bạch Ngọc Kinh quy ẩn, thiên hạ chỉ còn lưu lại truyền thuyết của Bạch Ngọc Kinh.
Hắn chắp tay, cao giọng nói: “Tiễn công tử.”
Các đệ tử Kiếm các cũng tra kiếm vào vỏ, khom người.
Cự Kình bay qua Kiếm các Chung Nam sơn, cũng bay qua Đạo các Thiên Đãng sơn.
Tạ Vận Linh đứng lặng trên Trích Tinh phong, hắn cũng đã nhận được tin tức từ Thiên Cơ câu.
Hắn giơ tay lên, râu tóc khẽ bay.
Phía trên Trích Tinh phong, từng đạo trận pháp xoay tròn hiện lên, cuốn theo linh khí, bắn vọt lên.
Trong nháy mắt, bên trên Thiên Đãng sơn, vô số pháo hoa nở rộ rực rỡ.
Tạ Vận Linh bày hết trận ra, cao giọng nói: “Tiễn công tử!”
Lục Phiên ngồi trên lưng Cự Kình, khẽ gật đầu.
Cự Kình lắc lư cái đuôi, từ từ đi xa, tiếng nổ vang kinh khủng, khiến cho cả trời đất đều phát ra âm thanh không gắn gượng nổi.
Bạch Ngọc Kinh từ Bắc Lạc xuất phát, một đường hướng về phía đông nam.
Đông Dương Quận, Thái Thú Đông Dương đứng trên tường thành, một lần nữa lại thấy Cự Kình.
Hắn một vẻ mặt như nhìn thấy ma, Cự Kình này… Tới tới lui lui, xem Đông Dương Quận là cái gì hả?
Trong lòng Thái Thú Đông Dương tràn ngập bi thương, đúng là Đông Dương Quận nhiều tai nhiều nạn a!
Bỗng nhiên.
Thái Thú Đông Dương thấy trên lưng của Cự Kinh có một tiên đảo to lớn, cũng nhìn thấy được Lục Phiên đang ngồi tựa Thiên Nhận Y bên trên tiên đảo
“Bắc Lạc… Lục thiếu chủ?”
Đông Dương Thái Thú kinh hãi.
Sau đó, liền mừng rỡ.
Hắn nhìn thấy Cự Kình đã trở thành thú cưỡi của Bạch Ngọc Kinh, trong lòng liền bị thực lực của Lục Phiên làm cho chấn động.
Rất lâu sau.
Có binh sĩ vội vội vàng vàng đem Thiên Câu truyền tin tới.
Thái Thú Đông Dương đọc xong, im lặng một hồi lâu.
Hắn mang theo đại quân đứng đầu thành, nhìn về phía Cự Kình đang bay ra ngoài hải vực, từ từ khom người.
Binh lính cùng Thái Thú đều không hề lên tiếng.
Nhưng mà, lúc này đây lên tiếng chưa chắc tốt hơn được im lặng.
Đông!
Cự Kình cuối cùng cũng tới hải vực.
Đập mình vào biển, khiến cho sóng biển cuốn lên tận chục mét .
Tiên đảo trôi nổi, linh khí dày đặc bao phủ.
Lục Trường Không nhìn nhìn Lục Phiên, vỗ vỗ bả vai hắn:“Nếu như cảm thấy quy ẩn nhàm chán, có thể trở về bất cứ lúc nào.”
Lục Trường Không nói.
Lục Phiên cười khẽ, gật đầu.
Sau đó, Lục Trường Không lập tức từ trên lưng Cự Kình nhảy xuống, đáp xuống một tảng đá ngầm.
“Lục công tử.”
Đỗ Long Dương cũng cầm theo trường thương đi tới, nhìn Lục Phiên, chắp tay.
“Sau này gặp lại.”
Đỗ Long Dương nói.
Thiên Hư nét mặt có chút ai oán, Nữ Đế thì là khẽ há đôi môi đỏ ra, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, đều hóa thành một tiếng thở dài.
Ông…
Hư không chấn động.
Bốn người Đỗ Long Dương bay lên trời, đạp không mà đi.
Trúc Lung đi tới bên người Lục Phiên, trên đôi nhắm mắt chặt lại, hàng lông mi khẽ run.
Lục Phiên cười cười, giơ tay lên, trên ngón tay, một vệt sáng tỏa ra.
Khẽ chạm vào tâm mi Trúc Lung.
Cả người Trúc Lung đều phát ra ánh sáng.
Sau đó, hướng phía Lục Phiên cúi đầu, nhảy lên, bay ra khỏi lưng Cự Kình.
Tiểu Ứng Long nằm sấp trên đầu Nghê Ngọc bỗng tràn trề tinh thần.
Lục Phiên lườm Tiểu Ứng Long một cái.
“Ngươi thì ở lại đi, quảng đường dài đăng đằng mai sau… Phải dạy dỗ ngươi cho thật tốt.”
Lục Phiên nói.
Tiểu Ứng Long lập tức hoảng hốt, nhịn không phun ra một tia nước để trấn tĩnh lại.
Gió biển thổi qua.
Tà áo Lục Trường Không bay phấp phớ.
Trúc Lung yên lặng đứng trên mặt biển.
Giữa không trung, đám người Đỗ Long Dương khoanh chân lơ lửng trên không, đưa mắt nhìn Lục Phiên rời đi.
Lục Phiên nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn đại lục kéo dài đằng xa, sau đó, linh thức khẽ động, nhẹ tiếng nói:“Đi thôi.”
Cự Kình phát ra tiếng vang lớn.
Cột nước phun ra, ngay sau đó, cơ thể xoay chuyển, bơi nhanh về phía biển sâu.
Ào ào ào.
Mây xanh xanh chừng sắp mưa, nước mờ mờ như bốc khói.
Hình ảnh dần dần mông lung, trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, từ từ tan biến đi.
Lục Trường Không nhìn hình ảnh Cự Kình cùng Bạch Ngọc Kinh tan biến… Trong lòng cảm giác như có gì đó mất đi.
Nhưng mà, Lục Trường Không cũng nhìn rất thoáng, hắn tin rằng, sẽ có một ngày, hắn sẽ gặp lại Lục Phiên.
Hàng lông mi của Trúc Lung khẽ run run.
Đợi đến khi Bạch Ngọc Kinh hoàn toàn biến mất, mới bước đi, biến mất trên mặt biển.
Đám người Đỗ Long Dương, Nữ Đế nhìn mặt biển chỉ còn dư lại làn bọt nước xoay tròn, trong mắt bỗng có chút lung lay.
“Tung tích Tiên khó tiềm, Lục công tử giờ đây chẳng khác nào một vị Tiên nhân.”
Đỗ Long Dương cảm khái.
Ngay sau đó, đôi mắt của hắn liền trở nên sắc bén.
“Lục công tử nói rất đúng, đẳng cấp này của chúng ta, chuyện thiên hạ… Chúng ta cũng không nên nhúng tay vào nữa.”
“Con đường Tam Thần cảnh, Lục công tử đã chỉ ra cho chúng ta, cho nên…”
“Tiếp theo đây, chúng ta cũng nên bế quan tu luyện, sớm ngày…Bước vào Âm Thần cảnh.”
Lời nói vửa dứt.
Bốn người mặt đối mặt, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Vậy chúng ta cùng đua đua xem… Ai trở thành ‘Âm Thần Đạo Liên’ trước đi.”
Nữ Đế nở nụ cười xinh đẹp, ánh mắt quật cường nhìn về phía đại dương trống rỗng, tuy rằng nàng biết, Cự Kình đang chở lấy Tiên đảo bơi lội trên biển, nhưng, nàng lại nhìn không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận