Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 311: Dưới Bất Chu phong, Trúc Lung độ kiếp (1)

Người dịch: Duy Cường
Một nghìn chống lại năm vạn.
Đây là một trận chiến có sự cách biệt rất lớn về nhân số.
Trên cổng thành Thiên Hàm quan.
Thân hình của Đạm Đài Huyền hiên ngang đứng thẳng, nhìn chăm chú vào chiến trường dưới chân thành.
Chợt hắn ngẩng đầu, nhìn về hoang mạc mênh mông ở xa xa, bên kia sa mạc còn có một mảnh thổ địa bao la sao?
Trên cổng thành.
Trống trận nổ vang, mỗi một hồi trống, phảng phất như đánh thẳng vào trong tim, làm cho mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Phía dưới.
Tiết Đào cưỡi ngựa đi đầu, hắn bộc phát linh khí trong khí đan.
Sau đó, Huyền Vũ vệ sau lưng cũng đi theo.
Một nghìn người hình thành linh áp, phảng phất một tảng đá lớn, đột nhiên nện xuống.
Phương trận của Mã Đốn vương triều hơi ngưng lại một chút, thể xác cùng tinh thần của không ít binh lính đều đang run rẩy, tuấn mã bất an, cất tiếng hí vang lừng.
“Giết!”
Tiết Đào rống to một tiếng.
Sau đó, rút một cây mâu sắt sau lưng, đột ngột ném ra, thiết mâu cuốn theo lấy linh khí, gào thét lao về phía trận địa của địch nhân.
Đông!
Mâu sắt trực tiếp xé toang đội hình của quân địch.
Hơn mười tên binh lính bị xuyên thủng thân thể, thế nhưng uy lực vẫn không hề suy giảm, hung hăng nện trên mặt đất, làm nổ tung lên một cái hố sâu.
Bùn đất cùng cát vàng bay tung tóe, khiến cho đại quân của Mã Đốn vương triều lâm vào trong ngơ ngác…
Giống như một cú đại chùy đánh thẳng vào tinh thần của bọn hắn.
Đây là loại yêu ma quỷ quái gì?
Đây là sức mạnh mà con người có thể bộc phát ra?
Á Lực vương đứng trên hoàng kim chiến xa, quan sát trận chiến đang diễn ra.
Tiết Đào vừa ra tay, một mâu đâm xuyên qua thân thể hơn mười tên binh lính, đem đội hình xé rách, làm cho vị vương giả bách chiến bách thắng này giật thót mình.
“Cái này…”
Nhưng mà, một màn dọa người này, lại chỉ là bắt đầu của cơn ác mộng.
Bên trong Mã Đốn vương triều không phải là không có cường giả, có người bùng nổ khí huyết, gầm thét lao tới, thực lực của hắn không kém gì Tông sư võ giả.
Tiết Đào gầm thét.
Tiếp tục rút hai cây mâu sắt, dẫm một cái trên lưng ngựa, thân thể bay lên trời, mâu sắt trong tay đột nhiên ném ra.
Thùng thùng!
Vị võ tướng đỉnh cấp của Mã Đốn vương triều, thân thể liền bị thiết mâu xỏ xuyên qua…
Tiết Đào rơi xuống đất, hai chân cấp tốc di chuyển, thân hình nhanh chóng lao tới, rút ra mâu sắt, linh khí phun trào, chỉ một kích đã làm cho trận hình của quân địch rối loạn, tan vỡ.
Võ tướng của Mã Đốn vương triều gầm thét, có người toàn thân cơ bắp nổi lên, cầm lấy một thanh chiến phủ nặng nề, hướng về phía Tiết Đào đánh tới, phong cách bá đạo có chút giống với Bá Vương.
Nhưng mà…
Tiết Đào liên tục vung ra ba cây mâu sắt, một cây so với một cây càng thêm hung ác.
Đem thân thể của tên võ tướng này đâm xuyên qua.
Tình hình chiến đấu diễn ra nghiêng về một phía.
Nhìn từng vị Huyền Vũ vệ bay lên trời, linh khí bùng nổ, giống như thiên binh từ trên trời giáng xuống.
Thân thể của Á Lực vương run rẩy dữ dội, trên mặt toát ra vẻ không thể tin nổi những gì đang diễn ra trước mắt.
“Những người này… Là thần linh sao?”
Rốt cuộc đây là một nhánh quân đội như thế nào?
Á Lực vương từng chinh chiến bốn phương, bách chiến bách thắng, có thói quen lấy ít thắng nhiều, nhưng lúc này, nội tâm của hắn bắt đầu tan vỡ.
Đỉnh cấp võ tướng chết đi, làm cho trái tim của hắn rỉ máu.
Trận hình của Mã Đốn vương triều, tại trước mặt Huyền Vũ vệ, yếu ớt giống như giấy mỏng.
Trên cổng thành.
Hai đầu lông mày của Đạm Đài Huyền hơi nhíu lại.
“Đối phương không có tu hành giả sao?”
“Ngay cả Tây Nhung cũng không bằng…”
Đạm Đài Huyền thầm thì.
Thậm chí hắn còn có chút tiếc nuối, loại cảm giác này nếu như miễn cưỡng muốn hình dung, có thể mường tượng thành, ban đầu xem đối phương là vương giả, kết quả lại là nít ranh, làm cho người ta rất thất vọng…
Chiến đấu hiện ra đơn phương nghiền ép.
Tu hành giả, mỗi một vị đều có thể lấy một địch trăm, Mã Đốn vương triều lần thứ nhất đối mặt với quân đội tu hành giả, bị đánh cho triệt để choáng váng.
Huyền Vũ vệ tựa như là một thanh đao sắc bén, xé nát lòng tin của Á Lực vương.
Dạng quân đội đánh đâu thắng đó, giống như thần linh như thế này, làm sao có thể địch nổi?
Cái quốc gia cổ xưa này, không thể trêu chọc.
Á Lực vương gầm thét tuyệt vọng, bắt đầu rút lui.
Hắn quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt mang theo kinh hãi, nhưng nhiều hơn chính là tò mò cùng kinh ngạc.
Đây rốt cuộc là một cái quốc gia như thế nào?
Nhưng mà.
Lúc này…
Trên cổng thành, Đạm Đài Huyền nâng tay lên, cửa thành mở rộng.
Đại Huyền thiết kỵ lấy Huyền Vũ vệ cầm đầu, lít nha lít nhít xung phong ra.
Trong nháy mắt, ngay cả dục vọng chiến đấu Á Lực vương đều không thể sinh ra.
Đối phương chỉ có một ngàn người liền đánh tan nhánh quân đội mà hắn tự tin nhất, bây giờ…Mấy vạn người đều xuất hiện, bọn hắn còn đánh cái rắm.
Mã Đốn đại quân, binh bại như núi đổ.
Điên cuồng hướng về đại sa mạc lui lại.
Đạm Đài Huyền dẫn quân truy sát, đuổi theo quân địch mấy trăm dặm, cho đến khi đem đại quân của Mã Đốn vương triều đuổi vào sâu trong hoang mạc vô biên vô tận mới bỏ qua.
Nếu không phải mấy vị đại tướng lôi kéo lại.
Rất có thể, Đạm Đài Huyền chuẩn bị đuổi theo vào trong sa mạc.
. . .
Nam Quận.
Bên trong Bàn Long Long Môn.
Một bóng người chậm rãi đi ra, làm cho Nam Phủ quân chấn động, người tới bên hông giắt một thanh Hắc Đao, dưới cằm râu ria xồm xoàm, một thân bạch y, thoạt nhìn có mấy phần tiêu sái.
Thống lĩnh Nam Phủ quân nhìn thấy bóng người này, theo bản năng chuẩn bị rút đao, lưỡi đao mới vừa ra khỏi vỏ, liền có một luồng sức mạnh từ trong hư vô sinh ra, đè ép, khiến cho thanh đao một lần nữa vào vỏ.
Nhiếp Trường Khanh cười cười, ánh mắt nhìn về nơi xa.
Nơi ấy, có một luồng khí tức mạnh mẽ bùng nổ, một thân ảnh mặc áo đen nhanh chóng lao tới, hạ xuống mặt đất, làm cho cát bụi cùng với đá vụn bắn lên tung tóe.
Đường Nhất Mặc cảm ứng được khí tức mạnh mẽ của Nhiếp Trường Khanh, cấp tốc lao tới.
“Thiên Tỏa.”
Trong đôi mắt của Đường Nhất Mặc bắn ra ánh sáng chói lọi.
Hô hấp trở nên dồn dập mấy phần.
Thiên Tỏa cảnh…
Đó là cảnh giới mà hắn tha thiết ước mơ, đáng tiếc, hắn căn bản tìm không thấy biện pháp cùng cảm giác đột phá.
“Đường thống lĩnh, rất lâu không gặp, tu vi càng ngày càng tinh thâm.”
Nhiếp Trường Khanh nhìn thấy Đường Nhất Mặc, mỉm cười chắp tay, nói.
Nam Phủ quân ở chung quanh, dồn dập lui lại, tạo ra một khoảng trống.
Không ít người đều nhận ra Nhiếp Trường Khanh, dù sao, lúc trước Nam Man xâm lấn, Nhiếp Trường Khanh cũng xuất lực không ít.
Mặt khác, thân phận của hắn là đồ đệ Bạch Ngọc Kinh, trong giới tu hành cũng có thanh danh không nhỏ.
“Không bì được với Nhiếp đại ca.”
Đường Nhất Mặc nở một nụ cười.
“Thiên Tỏa… Rốt cuộc là cảnh giới như thế nào?”
Đường Nhất Mặc rất ngạc nhiên.
Oanh!
Chỉ thấy thân thể của hắn khẽ động, khí thế mạnh mẽ tràn ra.
“Nhiếp đại ca, cầu một trận chiến.”
Đường Nhất Mặc nói.
Lời nói vừa xong, một cước đạp trên mặt đất, liên tục mở hai mạch, mặt đất ầm ầm nổ tung lên.
Thân hình phảng phất hóa thành một viên đạn pháo, cấp tốc xông về phía Nhiếp Trường Khanh.
Khiêu chiến cường giả, Đường Nhất Mặc dần dần say mê loại cảm giác này, tựa như hắn lên Thiên Đãng sơn, khiêu chiến cường giả của Đạo các.
Mặc dù bị đánh gần chết, thế nhưng dưới loại áp lực nặng nề này, tu vi cũng có tiến bộ không nhỏ.
Cho nên, lần này, hắn muốn khiêu chiến Nhiếp Trường Khanh.
Thiên Tỏa cảnh…
Hắn cũng muốn cảm thụ một chút.
Nhiếp Trường Khanh chỉ cười cười.
Đối với chiến ý của Đường Nhất Mặc, thái độ của Nhiếp Trường Khanh hết sức ôn hòa.
Hắn không sử dụng Trảm Long.
Chỉ chậm rãi siết chặt nắm tay, âm thanh xương cốt va chạm vào nhau, cùng với khí huyết phun trào nổ vang.
Sau một loạt tiếng va chạm.
Mặt đất khôi phục lại yên tĩnh.
Nam Phủ quân ở chung quanh, sắc mặt bình thản, bọn hắn nhảy vào trong một cái hố lớn, mang Đường Nhất Mặc ra, chỉ thấy mặt mũi hắn sưng vù, chỗ xanh chỗ tím, thoạt nhìn rất thê thảm.
Bọn hắn đã thành thói quen nhìn Đường Nhất Mặc bị trọng thương.
Y phục của Nhiếp Trường Khanh vẫn chỉnh tề, Đường Nhất Mặc mặt mũi bầm dập, không dám tiếp tục khiêu chiến.
Thực lực của Thiên Tỏa cảnh, hoàn toàn siêu việt Thể Tàng.
Đường Nhất Mặc cảm giác, dường như mình đang phải đối mặt với một tòa đại sơn, may mà Nhiếp Trường Khanh còn tính là lưu thủ, bằng không, muốn giết hắn, e rằng chỉ cần một đao.
“Đường thống lĩnh, đắc tội.”
Nhiếp Trường Khanh khẽ mỉm cười.
Đường Nhất Mặc bước đi hơi khập khiếng, khoát tay áo tỏ vẻ không sao, hắn tu hành Bát Mạch Độn Giáp Ma công, rất giỏi chịu đòn.
“Nhiếp đại ca chuyến này tới Nam Quận, là có việc gì?”
Đường Nhất Mặc nói.
Nói đến chính sự, sắc mặt của Nhiếp Trường Khanh cũng trở nên nghiêm túc.
“Xông cấm vực.”
Nhiếp Trường Khanh nói.
Ánh mắt của Đường Nhất Mặc cùng Nam Phủ quân chung quanh co rụt lại.
Cấm vực, ở trong khoảng thời gian này, mang đến cho Nam Quận áp lực rất lớn, những thứ không biết mới là đáng sợ nhất.
Bởi vì bọn hắn không biết đằng sau bức tường không khí sẽ có cái gì?
Có mang lại nguy hiểm cho Nam Quận hay không.
Đường Nhất Mặc từng cử mấy tên Khí Đan cảnh đi dò xét, nhưng giống như đá chìm đáy biển, có đi không về, hắn cũng từng muốn đích thân đi tìm hiểu, nhưng mà, ràng buộc quá nhiều, bị Đường Hiển Sinh khuyên nhủ, nên từ bỏ ý định.
Bây giờ, Nhiếp Trường Khanh muốn đi xông cấm vực.
“Nhiếp đại ca, ngươi biết đằng sau cấm vực là cái gì?”
Đường Nhất Mặc hít sâu một hơi, dò hỏi.
Nhiếp Trường Khanh lắc đầu, “Không biết, thế nhưng, cấm vực rất nguy hiểm, điều này là không thể nghi ngờ, cho dù công tử đều không dám khinh thường.”
“Lần này ta cũng hạ quyết tâm rất lớn mới dám đi, hiện nay, thiên hạ đại biến, thời đại tu hành thượng cổ trở về, ai cũng không biết tương lai sẽ có hay không Thiên Ngoại Tà Ma buông xuống, thời đại thượng cổ, tu hành giới rực rỡ như vậy, vô số cường giả cũng không chống đỡ nổi Thiên Ngoại Tà Ma, chúng ta nếu không nỗ lực tu hành, rất có thể cũng sẽ không ngăn được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận