Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 201: Thiên địa biến hóa. (2)

Người dịch: Duy Cường
Hắn không thể tin ngẩng đầu nhìn về phía Khổng Tu.
“Phu tử… ”
“Cố gắng tu hành thật tốt, giữ vững bản tâm của nho giáo, đừng có giống như cha của ngươi… Ngươi là một đứa trẻ tốt.”
Trên gương mặt đầy nếp nhăn của phu tử hiện lên vẻ từ ái, giơ tay lên.
Hắn định vỗ vỗ đầu của Khổng Nam Phi, nhưng mà, lại chỉ có thể đập tới bả vai của hắn.
Quét qua một mảng tuyết bay.
Mạc Thiên Ngữ lưng cõng bọc hành lý, da mặt của hắn khẽ run rẩy, nhìn phu tử đang vào tuổi xế chiều, nội tâm của hắn dường như có chút đang bồn chồn.
Đã nói quẻ tượng của phu tử cùng thư các là đại cát mà?
“Lão Mạc, chăm sóc tốt cho phu tử.”
Khổng Nam Phi nghiêm túc nói.
“Nhất định phải mang phu tử trở về.”
Mạc Thiên Ngữ trịnh trọng gật đầu.
Sau đó, liền cùng phu tử cùng một chỗ chui vào trong xe ngựa.
Bông tuyết mùa đông tung bay, trên nóc nhà của tòa thư các đã đọng một lớp tuyết dày.
Cây chuối ba tiêu trong viện bị tuyết dày đè cong, phảng phất tấm lưng của phu tử, còng xuống vì thời gian.
Bánh xe gỗ ép qua lớp tuyết, phát ra tiếng sàn sạt.
Trong miệng Khổng Nam Phi phà ra một luồng hơi nóng.
Nhìn bánh xe ngựa cày ra hai đạo khe rãnh, hắn siết chặt phong thư trong tay.
Xe ngựa đi ra thật xa.
Bỗng dưng.
Trong xe ngựa, thân hình của phu tử đang quấn trong lớp áo nhung dày hơi động đậy, đôi mắt vẩn đục tang thương chợt mở ra.
Trong ánh mắt có một tia sáng lóe lên.
“Ừm!”
Hắn run rẩy vươn bàn tay ra, xốc lên màn che, một mảng tuyết lớn lập tức điên cuồng tràn vào.
Hắn giơ tay lên, vài bông tuyết rơi vào lòng bàn tay của hắn.
Ánh mắt đờ đẫn vì tuổi xế chiều của phu tử đột nhiên sáng lên.
” Đây mới là mục đích thực sự của lệnh ngừng chiến ba tháng của Bình An sao?”
” Lòng mang thiên hạ… Đây mới là Bạch Ngọc Kinh.”
“Lão phu… Không bằng hắn.”
Phu tử cười thở dài một hơi.
Kể từ hôm nay thời đại cuả Bách Gia Chư Tử chính thức kết thúc.
Từng cánh bông tuyết bị hòa tan, hóa thành một luồng khí, bay tán loạn trong thùng xe.
Phu tử lại cười một tiếng.
“Tuy nhiên, mặc dù lão hủ đã vào hoàng hôn, nhưng cũng muốn làm một đóa hoa nở rộ dưới ánh mặt trời chói chang, chỉ có dạng này mới không lưu lại tiếc nuối.”
“Chẳng qua đáng tiếc là, kế hoạch đi Hồ Tâm đảo dưỡng lão…”
“E rằng không thể thực hiên.”

Tử Kim cung, Ngự Hoa viên.
Trên bầu trời tuyết rơi lả tả.
Vũ Văn Tú mang theo một chiếc thùng gỗ, trong thùng chứa đầy thịt tươi, lão thái giám dẫn hai vị tiểu thái giám đứng ở sau lưng.
Hắn lấy từng khối thịt tươi thả vào trong hồ, Hắc Long nhanh chóng nuốt ăn.
Vũ Văn Tú híp mắt, trên mặt mang theo nụ cười có vẻ cưng chiều, nhìn Hắc Long đang nuốt từng miếng thịt sống.
Bỗng nhiên.
Hắc Long đang ngậm miếng thịt tươi trong miệng, chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía bầu trời.
Trong đôi mắt chợt lóe lên vầng sáng hưng phấn.
Nó lắc đầu đem miếng thịt tươi quăng bay đi, sau đó há mồm phát ra một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc.
Tầng băng bao trùm trên mặt hồ xanh biếc dồn dập nổ tung, nước hồ tạo thành từng cơn sóng cao ngút trời.
Trong lòng Vũ Văn Tú lập tức giật mình, không biết vì sao Hắc Long đột nhiên phát cuồng.
...
Không chỉ là Đế Kinh cùng Bắc Lạc thành.
Phản ứng lớn nhất là biên quan, nơi ba chỗ chiến trường đang biến thành một lò sát sinh.
Nam quận.
Thân ảnh do bùn đất hội tụ mà thành, mất đi vẻ ưu nhã cùng lạnh nhạt.
Trên gương mặt vốn có vẻ thản nhiên, phảng phất tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, tại thời khắc này, vẻ cao cao tại thượng, trí mưu nắm chắc bị nghiền nát vụn không còn sót lại chút gì!
Hắn ngẩng đầu, nhìn về cơn bão linh khí đang hình thành trên bầu trời.
Sắc mặt đại biến.
“Đây là… Khí tức của bản nguyên thế giới?”
Đại hán khôi ngô sợ ngây người.
Thế giới bản nguyên?
Vì sao lại sinh ra thế giới bản nguyên?
Đây không phải một cái đê võ thế giới sao?
“Không… Thế giới này đang tăng lên! Nó muốn bước vào… Trung võ!”
Đại hán khôi ngô dường như nghĩ tới điều gì, toàn thân đều đang run rẩy.
Mọi người trong Nam quận, cũng phát sinh biến hóa cực lớn.
Nam quận Long Môn bắt đầu chấn động.
Bàn Long xoay tròn trên mặt đất, phát ra tiếng gào thét hưng phấn.
Bên trong Long Môn, linh khí tạo thành một luồng gió lốc lan tràn ra, sau đó len lỏi vào từng ngóc ngách của Nam quận.
Nam Tấn thành.
Thân hình của Tư Mã Thanh Sam đang ngồi ngay ngắn trên tường thành, đột nhiên mở mắt.
Tâm tư của hắn bỗng dưng trở nên thông suốt, ánh mắt không thể tin nhìn lên bầu trời.
Loáng thoáng ở giữa, bên tai tựa hồ nghe được âm thanh của đại đạo.
Vốn dĩ cần tốn hao khoảng ba tháng, nhờ vào binh tượng cô đọng linh khí mới có thể đột phá đến Ngưng Khí đỉnh phong, giờ khắc này, gông cùm tu vi của Tư Mã Thanh Sam, ầm ầm tan vỡ.
Hắn vận chuyển tu hành pháp họa đạo mà tiên nhân truyền thụ, phảng phất có khả năng nhìn thấy lộ tuyến linh khí đang lưu động trong thân thể.
Dường như phúc chí tâm linh, trong nháy mắt bước vào Thể Tàng!
Một luồng linh khí nồng đậm từ trong Nam quận lao ra, hóa thành vòng xoáy xoay tròn trên đỉnh đầu của hắn.
Rèn luyện thân thể của Tư Mã Thanh Sam.
Trong chiến trường.
Đường Nhất Mặc vận chuyển Bát Mạch Độn Giáp Ma Công, hấp dẫn linh khí, linh khí mát lạnh như băng làm vết thương của hắn dần dần khôi phục.
Cảnh Việt nắm Cảnh Thiên kiếm, ngây người tại chỗ, rơi vào trong trầm tư.
Trước mắt hắn, phảng phất có một điểm sáng đang cuộn trào, cùng kiếm ý của hắn hòa làm một thể…
Khiến cho kiếm ý của hắn, vốn chỉ mới lĩnh ngộ được hình thức ban đầu, tại thời điểm này, nhanh chóng tăng lên.
Cái này khiến Cảnh Việt sinh ra một cảm giác khoái cảm.
Tựa như là… Trước đây thật lâu, hắn gặp được kẻ địch đánh không lại, nhanh chóng chạy trốn, kẻ địch muốn đánh nhưng cũng đánh không đến hắn, cái cảm giác đó… Cực kỳ sảng khoái.
Không chỉ là Cảnh Việt.
Đạo các Tạ Vận Linh cùng với rất nhiều đệ tử.
Còn có kiếm khách của Kiếm các, dường như vào giờ khắc này cũng cảm ứng được linh khí đang phun trào giữa thiên địa, bắt đầu sinh ra biến hóa.
Một màn này rơi vào trong mắt của đại hắn khôi ngô, làm cho sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi.
...
Tây quận.
Tà phật cùng hóa thân ánh sáng của nam tử tóc vàng không thể tin ngẩng đầu nhìn lên.
Trên đầu thành Hổ Nhiễu quan.
Khóe miệng râu ria xồm xoàm của Nhiếp Trường Khanh hơi nhếch lên.
Hắn giơ tay lên, đao mổ heo lập tức bay về trong tay.
Thân hình nhanh chóng khoanh chân ngồi sát trên đỉnh cổng thành, phát ra tiếng cười khẽ.
“Thì ra là thế… Mục đích công tử yêu cầu ngừng chiến ba tháng, thì ra chính là vì giờ phút này?”
“Không hổ là công tử, biết rõ mọi chuyện trong thiên hạ.”
Nhiếp Trường Khanh nở nụ cười.
Trên đầu hắn có một vòng xoáy đang tụ tập, nuốt chửng lấy linh khí từ trong Long Môn của Đông Diễn giang phun ra, nơi ngực cũng có một vòng xoáy đang bắt đầu ngưng tụ, ngũ tạng… Sắp thành hình!
“Nha đầu, tranh thủ nắm lấy cơ duyên hiếm có này.”
Nhiếp Trường Khanh nhìn về phía mười đầu ngón tay đang chảy máu, mang mạng che mặt Mính Nguyệt, nói.
Mính Nguyệt khẽ giật mình, cũng cảm ứng được thiên địa đang biến hóa.
Vội vàng vận chuyển tu hành pháp môn.
Trong chiến trường bên ngoài Hổ Nhiễu quan.
Toàn thân của Bá Vương ma khí lan tràn, một tay hắn nắm búa, một tay cầm khiên, cảm thụ linh khí nồng nặc ẩn chứa trong tuyết trắng.
Bỗng nhiên phá lên cười.
“Trời… Không bỏ Tây Lương ta!”
Sau một khắc, trên đỉnh đầu của Bá Vương, hóa thành một vòng xoáy to lớn, vô số linh khí vọt tới.
Lữ Mộc Đối cùng Mặc Lục Thất đã xếp bằng ngồi xuống từ lâu.
Khi thế giới bản nguyên ngưng tụ trong nháy mắt.
Tu hành giả trong thiên hạ đều có nhận thấy.
Người trong thiên hạ, cùng nhận được ân huệ.
Tất cả mọi người đều muốn nắm chặt cơ hội lần này.
Sau phút giây kinh hãi ban đầu, trong ánh mắt của Tà phật bộc lộ ra ánh sáng hung hãn vô tận.
“Giết!”
Người ánh sáng cũng gật đầu.
Hai người liếc nhau, khí tức cấp bậc Trúc Cơ đỉnh phong bắt đầu điên cuồng trào ra.
Lúc này, bọn hắn không có ý định lưu thủ nữa.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, cái thế giới đê võ này… Có gì đó quái lạ!
Oanh!
Tà phật bước ra một bước, phảng phất có vô số máu tươi phun trào, hồn phách kêu rên đang vang lên.
Nhưng mà.
Hắn chẳng qua chỉ là bước ra một bước, liền không dám nhúc nhích.
Bởi vì… Trong mông lung.
Bọn hắn phảng phất thấy được, bên trong màn sương mù mơ hồ do linh khí hình thành.
Có một thân ảnh ngồi ngay ngắn trên xe lăn, chậm rãi mở mắt ra, nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn.
Một ánh mắt.
Liền để bọn hắn không có dũng khí tiếp tục động thủ…
Bạn cần đăng nhập để bình luận