Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 537: Tôn giả, cứu ta! (1)

Người dịch: Duy Cường
Kim Thân đại lục, bản nguyên không gian.
Bầu không khí vô cùng xấu hổ cùng nặng nề.
Ngộ Hành chưa bao giờ nghĩ tới, Lục Phiên sẽ từ chối lời đề nghị của hắn, thậm chí từ chối một cách thẳng thừng, không chút do dự, dù sao…Bản nguyên của Kim Thân đại lục cực kỳ khổng lồ, bản nguyên của chí cường trung võ, không phải chỉ là một câu nói suông.
Cho nên, hắn đưa ra phương án chia năm năm, cũng không phải là quá đáng.
Chỉ có điều, cho dù như vậy, Lục Phiên vẫn không chút do dự từ chối, thậm chí còn mắng hắn không biết xấu hổ.
Da mặt của Ngộ Hành căng ra, nụ cười hiền hòa cũng biến mất, hắn không cách nào bảo trì vẻ trấn định như thường ngày, thậm chí lửa giận nhàn nhạt nổi lên.
“Thí chủ, đừng có tham lam quá mức, giết Đồ Lãng chính là trọng tội, Đồ Lãng là một thanh đao dưới trướng Tôn giả, bây giờ ngươi hủy diệt thanh đao này, Tôn giả sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.”
Vừa nói hắn vừa phóng thích khí thế, cuồng phong quét tới, tăng bào đang mặc trên người cũng hơi phồng lên, phất phới trong gió.
Ngôn ngữ của Ngộ Hành rất lạnh lùng.
Trong lời nói còn mang theo vài phần uy hiếp.
“Tôn giả?”
Lục Phiên hơi ngả người về sau, dựa lưng vào Thiên Nhận Y, gương mặt ôn hòa, ấm áp như gió xuân.
Ánh mắt nhìn thẳng vào Ngộ Hành.
“Trước đó, ta diệt Phật chủng, Phật chủng nói Tôn giả nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, bây giờ ngươi nói những thứ này, có ý nghĩa sao?”
“Các ngươi lặn lội đường xá xa xôi tới đây vì cái gì?”
“Không phải là vì muốn hủy diệt Ngũ Hoàng hay sao?”
Lục Phiên nói.
Bầu không khí phảng phất trở nên cứng lại.
Bởi vì, Ngộ Hành không còn lời nào để nói, cũng không biết phải nói cái gì.
Thiếu niên áo trắng trước mắt, xem như đã triệt để đắc tội với Tôn giả, mặt khác, Ngộ Hành nhận thấy, dường như đối phương cũng không hề sợ hãi Tôn giả chút nào.
Ngộ Hành chấp tay hành lễ, ánh mắt nheo lại.
“Là bởi vì cao võ đại năng ở sau lưng các hạ sao?”
Ngộ Hành nói.
Hai đầu lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên một chút, từ chối trả lời.
“Đã như vậy, bần tăng cũng chỉ có thể đắc tội.”
Ngộ Hành nói.
Hắn bước ra một bước, áo cà sa đang ở đằng xa lập tức bay tới, xoay tròn trên không trung, phảng phất muốn đem mảnh không gian này bao trùm.
Áo cà sa này cũng không phải là vật bình thường, thậm chí, uy năng có thể so sánh với bán thánh giai pháp khí.
Oanh!
Áo cà sa không ngừng xoay tròn, lớn lên, phảng phất hóa thành một biển máu.
Trong biển máu có xương khô chìm nổi, oan hồn rên rỉ.
Ngộ Hành mặc một thân tăng bào màu trắng, yên tĩnh tường hòa, đứng lặng trên biển máu, hình ảnh rất quái dị, có cảm giác cực kỳ đột ngột.
Hắn tụng niệm Phật kinh.
Biển máu hóa thành một bàn tay che trời.
Đột nhiên hướng về phía Lục Phiên đánh tới.
Bản thân Ngộ Hành vốn cũng không phải là loại người lương thiện, nếu như không thể thương lượng, vậy chỉ có giết.
Đồ Lãng chết đi, đối với Ngộ Hành mà nói, là một cơ hội.
Bản nguyên của Kim Thân đại lục, đối với hắn chính là chí bảo, nếu như có thể đạt được, đồng thời luyện hóa, hắn có khả năng rất lớn sẽ đột phá được gông cùm xiềng xích của Phân Thần cảnh, có được tư cách phi thăng đến cao võ thế giới.
Cho nên, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Bàn tay màu đỏ, phảng phất một tôn cự thú làm bằng máu tươi đang gầm thét.
Mặt đất của bản nguyên không gian không ngừng sụp đổ.
Ngộ Hành rất cẩn thận, đối với Lục Phiên, hắn hoàn toàn không dám khinh thường chút nào, bởi vì…Đồ Lãng chết rồi, Phó Thiên La cũng không có một chút tin tức.
Thiếu niên trước mắt này thật sự rất cổ quái.
Huống hồ.
Thậm chí, sau lưng của thiếu niên, rất có thể có một tôn đại năng của thế giới cao võ làm chỗ dựa.
Ngộ Hành nào dám xem thường?
Hắn vừa ra tay, chính là toàn lực.
Lục Phiên một thân bạch y bồng bềnh, thân hình ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn huyết hải đang cuốn tới, ánh mắt nheo lại.
Cùng là Phân Thần hậu giai, sức chiến đấu của Ngộ Hành cũng không thua kém gì Phó Thiên La cùng Đồ Lãng.
Thậm chí, Ngộ Hành còn mạnh hơn, có không ít át chủ bài.
Ngộ Hành cũng rất rõ ràng, đây chính là cơ hội duy nhất mà hắn có thể giải quyết Lục Phiên.
Đồ Lãng chết rồi, Phó Thiên La mất tích.
Đều là do tiến vào cái thế giới kia.
Thế giới kia là sân nhà của Lục Phiên, trong đó bố trí trận pháp cao cấp đến mức đệ tử của Lục Giáp trận tông cũng không thể đánh vỡ.
Có trận pháp tương trợ, đám người Đồ Lãng ngã xuống, làm cho Ngộ Hành trở nên cảnh giác.
Nhưng mà, bây giờ là bản nguyên không gian của Kim Thân đại lục.
Trận pháp của Lục Phiên không thể kéo dài đến nơi này.
Ngộ Hành ngồi xếp bằng trong biển máu.
Ánh mắt lạnh lẽo.
Trong miệng tụng niệm phật hiệu, bàn tay khổng lồ hướng về phía Lục Phiên đánh tới.
Trên bàn tay, từng giọt máu tươi xoay tròn, hiển hóa ra từng tôn phật ảnh.
Biển máu phảng phất hóa thành một tòa phật quốc màu máu.
Lục Phiên bấm ngón tay, vuốt qua Phượng Linh kiếm.
Lửa đỏ dẫn đường.
Phía sau, vô số lưỡi đao màu bạc bắn ra, lít nha lít nhít, tỏa ra hào quang chói mắt, như Vạn Kiếm Quy Tông, đồng thời tiến về phía biển máu.
Lục Phiên vẫn duy trì tư thế ngồi, thế nhưng xe lăn dưới thân đã tan biến không còn, hóa thành vô số lưỡi đao.
Kiếm khí sắc bén, ánh đao dày đặc rung chuyển không gian.
Oanh!
Ngàn vạn tia sáng màu bạc hội tụ thành một dòng sông, hào quang lấp loáng, từ trên trời giáng xuống, đụng vào biển máu.
Từng tôn phật ảnh bị chém.
Ánh mắt của Ngộ Hành mở lớn, trong mắt có lửa giận thiêu đốt.
Hai tay của hắn nhanh chóng chuyển động, kết thành từng cái ấn quyết, trong miệng tụng niệm phật hiệu, bàn tay vung lên, một cái kim bát bay ra ngoài.
Kim bát vọt lên, đón gió biến lớn, cuối cùng phảng phất hóa thành một cái động sâu không đáy, không ngừng cắn nuốt các tia sáng màu bạc.
Toàn thân Ngộ Hành căng cứng, không dám buông lỏng chút nào.
Hắn cùng Lục Phiên đấu pháp.
Mặc dù bề ngoài, thực lực của Lục Phiên chỉ là một Ngưng Khí nho nhỏ, thế nhưng…
Ai dám thực sự xem Lục Phiên là một Ngưng Khí?
Kim bát bộc phát ra một luồng sức hút, vô số tia sáng màu bạc bị hút vào bên trong.
Thanh âm đinh đinh đương đương vang vọng bên tai không dứt.
Lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên một chút, hắn liếc mắt nhìn Ngộ Hành.
“So với hai người kia, ngươi giàu có hơn nhiều, xem ra…Ngươi mới thật sự là người mà vị đại năng của Phật giới cao võ xem trọng.”
Lục Phiên nói.
Ngộ Hành chỉ im lặng nhìn hắn.
Trong ba người bọn họ, quả thực hắn là người có hy vọng lớn nhất phi thăng vào thế giới cao võ.
Mặt khác, hắn lấy được bảo vật cũng nhiều hơn hai người bọn hắn.
Giống như la bàn của Phó Thiên La, mặc dù là bán thánh giai pháp khí, nhưng chỉ là phế phẩm, bị Tôn giả đào thải.
Không giống như tích trượng, áo cà sa cùng kim bát của hắn, đây mới là chân chính bán thánh giai pháp khí.
Thậm chí, tích trượng còn được hắn luyện chế lại, trở thành thánh giai pháp khí.
Ngộ Hành không hề lên tiếng.
Trên mặt hắn toát ra vẻ vui mừng, bởi vì toàn bộ tia sáng màu bạc đã bị kim bát hấp thu, tương đương với việc hắn đã tước vũ khí của Lục Phiên.
Nhưng mà.
Sau một khắc, sắc mặt của hắn khẽ biến.
Bởi vì.
Lục Phiên vẫn bình thản ngồi trong hư không, tay bắt kiếm chỉ, nhẹ nhàng hướng về trước mặt vạch một cái.
Phốc phốc!
Trên bề mặt kim bát hiện lên một vết nứt.
Âm thanh phượng gáy vang lên, Phượng Linh kiếm màu đỏ chém vỡ kim bát bay ra ngoài.
Hàng ngàn lưỡi đao màu bạc, như một dải ngân hà, hội tụ xung quanh Phượng Linh kiếm.
Oanh!
Kim bát nổ tung.
Ngộ Hành cực kỳ kinh hãi.
Đây chính là bán thánh giai pháp khí, vậy mà bị mạnh mẽ chém vỡ.
“Thánh giai pháp khí?”
Trong lòng Ngộ Hành cực kỳ hoảng hốt.
Vào lúc này, rốt cuộc hắn cũng đã rõ ràng, Đồ Lãng chết như thế nào!
Thì ra, thiếu niên trước mắt lại có một thanh thánh giai pháp khí.
Đây chính là thánh giai pháp khí!
Bảo vật chỉ tồn tại ở thế giới cao võ, vậy mà xuất hiện tại trung võ, đây cơ hồ là biểu tượng của sự vô địch.
Cho dù là chí cường trung võ, trừ phi là thực sự được đại năng của cao võ xem trọng, mới có thể có tư cách nắm giữ thánh giai pháp khí, người bình thường, có được bán thánh giai pháp khí đã là vận may ngập trời.
Trong nội tâm của Ngộ Hành, lần thứ nhất nổi lên sóng to gió lớn.
Chung quanh thân thể của hắn, Phật quang đỏ thắm như máu bùng lên.
Áo cà sa ngăn cản trước người.
Nhưng mà.
Phượng Linh kiếm lại giống như một con Phượng Hoàng giương cánh, hóa thành một luồng hào quang đỏ như lửa, chém xuống.
Tám chuôi Phượng Linh kiếm xếp thành một thể, tản ra uy năng vô cùng mạnh mẽ.
Phốc phốc!
Biển máu bị chém trúng.
Nhất kiếm đoạn hải.
Biển máu tan biến, phật ảnh đầy trời cũng dồn dập nổ tung, sau đó, chỉ còn lại hai mảnh cà sa tàn tạ, lơ lửng trên không trung.
Nội tâm Ngộ Hành đau đớn không gì sánh kịp.
Chỉ là một trận chiến, hai cái bán thánh giai pháp khí bị phá hủy.
Hắn há có thể không đau lòng!
Đây đều là vốn liếng để tương lai, khi hắn tiến vào cao võ thế giới, có thể có sức tự vệ.
Có điều, áo cà sa mặc dù bị hủy nhưng cũng vì hắn tranh thủ được không ít thời gian.
Hắn lùi lại một bước, tăng bào tung bay phần phật, tay nắm phật ấn, sắc mặt có mấy phần dữ tợn.
Khí chất an lành tường hòa hoàn toàn biến mất, hóa thành một tên đầu trọc cực kỳ hung ác.
Chẳng trách đối phương không đồng ý cùng hắn chia đôi bản nguyên.
Chẳng trách đối phương hùng hổ dọa người như thế.
Thì ra. . . Người ta có thánh giai pháp khí làm át chủ bài!
“Thí chủ, không phải chỉ có mình ngươi có thánh giai pháp khí!”
Ngộ Hành gầm nhẹ một tiếng.
Sau một khắc.
Hắn hoàn thành kết ấn, giơ tay lên, năm ngón tay chộp vào hư không.
Trong miệng rống to, âm thanh có chút khàn khàn.
“Trượng tới!”
Kim Thân đại lục.
Huyết sắc tích trượng không ngừng xoay tròn, chín mươi chín cái vòng tròn treo trên đầu trượng va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh leng keng dồn dập, phảng phất như Tu La đòi mạng.
Sóng âm quét qua, mặc kệ là cảnh giới gì tu hành giả, thân thể đều bị chấn nổ tung thành bột phấn.
Bỗng nhiên.
Tích trượng dừng lại, âm thanh như Tu La đòi mạng cũng thưa dần.
Dường như đạt được cái gì kêu gọi.
Tích trượng phá không, tan biến tại Kim Thân đại lục.
Toàn bộ cường giả còn sót lại trên Kim Thân đại lục, nhìn thấy tích trượng biến mất, trong lòng mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng không khỏi suy tư lên con đường phía sau phải đi như thế nào.
Có người đứng lặng, đưa mắt ngắm nhìn thiên hạ đã biến thành núi thây biển máu, trong lòng đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo, phát ra tiếng rú thảm.
Bất kể là đại tu hành giả hay là phàm nhân bình thường.
Đều không thể thoát khỏi thảm cảnh.
Có tòa tu hành thành trì, toàn bộ tu hành giả đều bị giết chết, khắp nơi là máu thịt be bét nhầy nhụa.
Có thành trì của phàm nhân, tĩnh lặng im ắng, sinh linh tuyệt tích, chỉ còn lại đổ nát thê lương.
Rung động, tuyệt vọng.
Tràn ngập toàn bộ Kim Thân đại lục.
Đây là một trận đại kiếp.
Đại kiếp đột nhiên xuất hiện.
Bản nguyên không gian.
Tích trượng bay tới, toàn thân màu đỏ tươi như máu, trên thân trượng có nghiệp hỏa màu đen đang thiêu đốt.
Ngộ Hành đưa tay đón lấy tích trượng, màu máu trên thân trượng không ngừng lan tràn trên thân thể của hắn, rất nhanh, đã bao trùm toàn thân của Ngộ Hành.
Nghiệp hỏa cũng đi theo, thiêu đốt thân thể của hắn.
Tuy nhiên, Ngộ Hành lại có cảm giác cực kỳ yên tâm.
Tích trượng này chính là thánh giai pháp khí, có thể đối kháng được với Phượng Linh kiếm, hắn còn gì phải lo lắng?
“Ồ?”
“Địa giai linh cụ?”
Lục Phiên nhìn tích trượng trong tay Ngộ Hành, sắc mặt toát ra vẻ kinh ngạc.
Chỉ có điều, trên thân trượng tràn đầy sát khí, đồng thời ẩn chứa vô biên huyết khí.
Có vẻ giống như là một thanh thánh giai pháp khí nhưng đã bị biến dị.
Trong nội tâm của Lục Phiên không khỏi có chút chán ghét, hắn phảng phất từ trên thân trượng thấy được núi thây biển máu.
Mặt khác, trên đó nở rộ nghiệp hỏa, càng làm cho Lục Phiên nhíu mày.
“Phật?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận