Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 354: Thần cách, độ kiếp phi thăng (1)

Người dịch: Duy Cường
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Lục Phiên rời khỏi Truyền Đạo đài, thân hình thoải mái dựa vào trên Thiên Nhận Y, duỗi lưng một cái.
Từng làn gió ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua, làm lay động mấy sợi tóc mai rủ xuống trên trán.
Tiểu Ứng Long ghé vào Long Môn, trên thân có linh vòng che phủ, cất tiếng ngáy đều đặn.
Trên hồ, Thư lâu.
Bóng người đông đảo, ra vào không dứt.
Lục Phiên khống chế Thiên Nhận Y, hạ xuống tòa lầu các Bạch Ngọc Kinh, chậm rãi đi dọc theo bờ hồ, trong nội tâm một mảnh bình tĩnh.
Đám người Đỗ Long Dương đã bắt đầu áp dụng kế hoạch Đồ Tiên, Lục Phiên đương nhiên là biết đến, cho nên, cũng tới lúc hắn nên xuất phát.
Đối với kế hoạch Đồ Tiên, Lục Phiên vẫn rất quan tâm.
Bởi vì, theo suy đoán của hắn, “Tiên” mà lần này đám người Đỗ Long Dương muốn đồ, rất có thể chính là vị bá chủ vị diện thần bí của Thiên Nguyên đại lục.
Lục Phiên chưa từng nhìn thấy vị bá chủ bí ẩn này.
Phảng phất, dường như hắn đã vượt ra khỏi Thiên Nguyên thế giới.
Trên người đối phương chắc chắn ẩn giấu đi một bí mật to lớn.
Mặt khác, Lục Phiên cũng muốn tìm kiếm một chút đồ vật, có thể trợ giúp người ở Ngũ Hoàng đại lục mạnh lên.
Hả?
Bỗng nhiên, đang hòa mình vào trong gió, Lục Phiên đột ngột nhíu mày.
Một tay hắn khoác lên tay vịn xe lăn, đôi mắt hơi nhấp nháy một chút.
Sau một khắc, trong đôi mắt có từng đường cong nhảy lên, phảng phất vượt qua trăm nghìn vạn dặm đường xá.
Hắn thấy được, trong sa mạc vô biên, địa điểm ban đầu hắn định là Yêu Châu, có huyết khí ngút trời bốc lên.
“Xảy ra chuyện gì?”
Lục Phiên khẽ giật mình.
Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Yêu Châu mới thành lập không bao lâu, tại sao lại có huyết khí trùng thiên bốc lên.
Ánh mắt hắn hướng về Yêu Châu nhìn lại, liền trông thấy Yêu Hầu vương đang ôm thi thể của một con Hầu tử, gào khóc thảm thiết.
Ầm ầm!
Khói đen nồng đậm, cuồn cuộn bốc lên.
Yêu Hầu vương đang gào khóc, đột nhiên trong lòng có cảm giác, thân thể hơi rung một chút, hắn ngẩng đầu, nhìn về hướng yêu khí nồng đậm trên bầu trời.
Thân thể lập tức quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
“Vĩ đại mà vô thượng Yêu Chủ đại nhân!”
Yêu Hầu vương dập đầu rất nặng, cát đá trên mặt đất ốc đảo đều bị hắn đập đến rạn nứt.
Nhưng mà, mặc kệ Yêu Hầu vương kêu rên thảm thiết như thế nào, dập đầu như thế nào.
Từ đầu đến cuối, thân ảnh của Yêu Chủ cũng không hề xuất hiện.
Yêu Hầu vương rất bất lực.
“Van cầu vĩ đại Yêu Chủ hãy cứu con dân của ta…”
Nước mắt của Yêu Hầu vương rơi lã chã, tình cảnh cực kỳ thê lương.
Hắn thầm thì trong miệng, mang toàn bộ tình huống nói ra, từ khi cứu được Á Lực vương, cho đến Á Lực vương lấy oán trả ơn, giết hầu tử hầu tôn của hắn, đồng thời còn đào đi yêu tinh.
Lục Phiên nghe Yêu Hầu vương kể lể, biểu lộ trên mặt cũng có chút im lặng.
Hắn sáng tạo yêu tộc, ngoại trừ việc tăng thêm một chút áp lực cho nhân loại, mặt khác cũng là vì muốn làm cho chủng tộc trên Ngũ Hoàng đại lục trở nên đa dạng phong phú hơn.
Thế nhưng…
Yêu tộc cực kỳ đơn thuần, thiếu chút nữa đã bị Á Lực vương tiêu diệt.
Điều này cũng là bình thường, bầy khỉ xưa nay sinh hoạt trên hải đảo, không buồn không lo, địch nhân của bọn chúng chỉ là sói hoang, mãnh hổ, nào biết sự hiểm ác của thế giới bên ngoài.
Bản tính của nhân loại là tham lam và xảo quyệt.
Đối diện với loại bảo vật tu hành như những viên tinh thể bốn mặt này, bản chất của nhân loại liền bày ra một cách nhuần nhuyễn.
Á Lực vương vừa mới bị tu hành giả của Đại Huyền quốc đánh cực kỳ thê thảm, đang lúc cần sức mạnh, gặp được yêu tộc, có thể thu hoạch được những viên tinh thể bốn mặt này, nào có lý do không động tâm.
Yêu tộc nhất mạch cũng quá xui xẻo.
May mắn thực lực của Yêu Hầu vương đủ mạnh, nếu không, lần này, thật sự là tai họa ngập đầu, toàn bộ yêu tộc, có khả năng đều sẽ bị hủy diệt.
Tuy nhiên, trải qua lần này, xem như cũng cho yêu tộc lên một bài học.
Yêu Hầu vương quỳ rạp trên mặt đất.
Chỉ nghe từ trên chín tầng trời, truyền đến một tiếng hừ lạnh.
Thân thể của Yêu Hầu vương run lên, thực lực mạnh mẽ như hắn, có thể dùng sức nhổ núi, lay sơn, nhưng vẫn bị một tiếng hừ này hù cho toàn thân xụi lơ.
Yêu Chủ!
Yêu Chủ đại nhân vĩ đại đang tức giận.
Không chỉ là giận nhân tộc, còn giận hắn.
Yêu Hầu vương biết, tất cả những thứ này là do sai lầm của hắn, nếu không phải do hắn, Á Lực vương khả năng đã chết khát trong sa mạc từ bao giờ.
Bầy khỉ cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.
Yêu Hầu vương không khóc lóc nữa.
Yêu Chủ đại nhân nổi giận cùng nhắc nhở, làm hắn hiểu được, có nhân tất có quả… Tất cả những thứ này bắt nguồn từ hắn.
Hắn trịnh trọng hướng về phía bầu trời dập đầu.
Từ đầu tới cuối, Lục Phiên cũng không trả lời hắn, lặng lẽ tán đi ý niệm.
Yêu Hầu vương đứng dậy, lông khỉ toàn thân đón gió tung bay.
Hắn quét mắt nhìn về phía sau lưng, bầy khỉ còn sót lại, trong đôi mắt mang theo ngập tràn lửa giận, phảng phất có thể đốt cháy bầu trời, cùng chiến ý dào dạt.
Yêu Hầu vương cấp tốc di chuyển, thân hình hóa thành một bóng mờ xuyên qua xuyên lại trong rừng rậm, trên người hắn, một luồng yêu khí nồng đậm đang khuếch tán ra ngoai.
Thân thể hắn nhảy lên, trong nháy mắt xông lên đỉnh núi cao nhất trong rừng rậm.
Hắn đứng lặng trên đó, ngửa đầu phát ra tiếng gào thét, âm thanh vang vọng khắp nơi.
Toàn bộ yêu tộc trong Yêu Châu, đều đáp lại vương của bọn hắn bằng những tiếng gào thét kinh thiên động địa.
Yêu Hầu vương ra lệnh cho bầy khỉ, đem thi thể của những con đã bị giết chết đi mai táng.
Sau đó, hắn dẫn đầu đám Hầu tử còn lại bắt đầu chặt cây, mài tảng đá, chế tạo vũ khí, từng cây rìu đá, giáo đá được tạo ra.
Tất cả chuẩn bị cho việc tấn công lãnh địa của Á Lực vương.
Mà bản thân Yêu Hầu vương thì đi tới trước cây cột đá cao chọc trời.
Trên trụ đá có từng vết nứt hiện ra.
Hắn nhìn xuyên qua những vết nứt, thấy được bên trong có ánh sáng đang lưu chuyển, vầng sáng làm cho Yêu Hầu có chút hưng phấn cùng không kịp chờ đợi.
Tinh thần của Lục Phiên trở về thân thể.
Hắn dựa lưng vào xe lăn, cất tiếng thở dài.
Nhân tính tham lam cùng xấu xí, vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Ngay từ ban đầu, Á Lực vương không hề có ý định xem đám yêu tộc Yêu Hầu vương là bằng hữu, ở trong mắt Á Lực vương, toàn bộ yêu tộc bao gồm cả Yêu Hầu vương, đều chỉ là một đám súc sinh lông lá, không hơn không kém.
Ngón tay của Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn xe lăn, đôi mày hơi nhíu lại.
Hắn đang do dự, có nên nhúng tay vào cuộc chiến tranh này hay không.
Nhưng mà, cuối cùng Lục Phiên vẫn quyết định chỉ đứng ngoài quan sát.
Một chủng tộc muốn trưởng thành, nhất định phải trải qua trắc trở, chỉ có trải qua máu và lửa mà vẫn còn tồn tại, mới có tư cách đặt chân trên mảnh đất này.
Cơ hội mài giũa như thế này, Lục Phiên quyết định nên giữ lại cho yêu hầu nhất mạch.
“Tuy nhiên, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
“Yêu tộc ta vừa chế tạo, thiếu chút nữa đã bị diệt tộc.”
Hắn dựa lưng vào xe lăn, sắc mặt lạnh lùng
Trong lòng cảm thấy, cần thiết phải cho Á Lực vương một chút trừng phạt.
Thật sự chỉ là một chút trừng phạt thôi, dù sao… Lục Phiên hắn cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.
Nếu hẹp hòi, hiện tại Á Lực vương đã là một người chết.
. . .
Một bên khác.
Á Lực vương mang theo đám tàn binh, bại tướng của hắn trốn ra khỏi Yêu Châu.
Bọn hắn xông vào trong hoang mạc vô biên, nhưng mà, lần này đã có kinh nghiệm, bọn hắn đã điều động một đội ngũ hậu cần đợi sẵn trong sa mạc, nên cũng không cần vì vấn đề lương thực, nước uống mà sầu lo.
Á Lực vương cầm túi nước, thoái mái uống một ngụm lớn, trong đôi mắt tràn đầy mừng rỡ.
Hắn từ trong túi vải đeo sát người, lấy ra ba mươi viên yêu tinh.
Trên bề mặt, có một luồng yêu khí nhàn nhạt quấn quanh, thoạt nhìn giống như là một viên bảo thạch lộng lẫy nhất trong thiên hạ.
Một vị phó quan, bên hông đeo một thanh bảo đao, xuất hiện bên người Á Lực vương.
“Vương, đây là cái gì?”
Phó quan tò mò hỏi.
Bọn họ cùng yêu hầu nhất mạch chém giết lâu như vậy, đến giờ cũng không rõ ràng lắm những thứ này là cái gì.
“Không biết, nhưng mà, đây có thể là bảo tàng, giúp cho quân đội của Mã Đốn vương quốc chúng ta lột xác.”
Á Lực vương nở một nụ cười.
Hắn cầm lấy một viên yêu tinh, đưa tới trước mặt, dưới ánh nắng, viên yêu tinh phát ra ánh sáng lập lòe chói mắt, có hào quang rực rỡ tỏa ra.
“Vậy chúng ta cần phải lấy cho nó một cái tên?”
Phó quan hỏi.
Á Lực vương liếc mắt nhìn hắn, sau đó, ánh mắt hơi nheo lại, hàm râu dưới cằm do bôn ba dài ngày mà trở nên xốc xếch, hơi rung rung một chút.
“Được.”
“Đây chính là căn bản để chúng ta có thể chế tạo ra đội quân giống như thần linh, chính là đồ vật thần ban tặng, liền gọi… Thần cách đi!”
Bàn tay đang nắm viên yêu tinh của Á Lực vương siết chặt lại một chút, nói.
Đồ vật do thần ban cho?
Phó quan đối với da mặt dày của Á Lực vương cũng có chút im lặng, không biết nói gì hơn.
Thế nhưng, hắn có thể leo lên vị trí phó quan như ngày hôm nay, da mặt đương nhiên cũng không tệ.
“Tên rất hay! Dùng thần cách chế tạo thần quân của Mã Đốn vương quốc.”
Phó quan vui vẻ nói.
Á Lực vương liếc mắt nhìn hắn, sau đó lấy ra một viên yêu tinh đưa qua.
“Ngươi thử một chút xem có thể dung hợp thần cách hay không.”
“Thử rút lấy sức mạnh trong đó!”
Á Lực vương nói.
Nụ cười trên mặt của phó quan biến mất không còn sót lại chút gì, sắc mặt hơi có chút ảm đạm.
“Cái này…”
Phó quan nuốt nước miếng một cái, nhưng lại không có cách nào từ chối.
Hắn hiểu được tính tình của Á Lực vương, đây là một bạo quân chính hiệu.
Một khi hắn dám có can đảm cự tuyệt, Á Lực vương sẽ không chút do dự chém đầu của hắn.
Cho nên, phó quan đưa tay đón lấy yêu tinh, đặt trên mi tâm của mình, không có động tĩnh, hắn thử đem bỏ vào trong miệng, muốn dùng răng cắn nát, nhưng mà yêu tinh cực kỳ cứng rắn, không hề suy suyển.
Yêu tinh giống như một tảng băng cực kỳ kiên cố, làm cho viên phó quan có chút đau đầu, bó tay hết cách.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể rút ra sức mạnh trong đó.
Đường cong trong đôi mắt của Lục Phiên nhảy lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận