Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 840: Khuếch trương minh thổ, dẫn Hoàng Tuyền, tích Khổ Hải (3)

Edit: Long Hoàng
“Ai. . .”
Thân ở nhà đế vương, vốn là nên dùng quy tắc càng nghiêm khắc hơn để ước thúc chính mình.
“Ta Đạm Đài Huyền. . . không phải là người cha tốt.”
. . .
“Để Lục thiếu chủ đợi lâu rồi.”
Trên mặt Đạm Đài Huyền mang theo mỉm cười, đi tới bên cạnh Lục Phiên.
Lục Phiên liếc nhìn Đạm Đài Huyền, đối với việc thẩm phán Đạm Đài Hạ, Lục Phiên không hề nhúng tay, dù sao đây là việc nhà của Đạm Đài Huyền.
“Kỳ thật ngươi không cần thiết nghiêm khắc như thế, dù sao hắn cũng là con ruột của ngươi.”
Lục Phiên nói.
“Lục thiếu chủ nói đùa, pháp bất dung tình, huống chi… hắn nếu như không phải con của ta, có lẽ ta còn sẽ tha thứ mấy phần, nhưng hắn đã là thân tử của Đạm Đài Huyền ta, làm Nhân Hoàng Đại Huyền, vậy hắn càng phải bị xử phạt nghiêm hơn một chút.”
Đạm Đài Huyền khoát tay áo, tầm mắt cũng có mấy phần kiên quyết.
Lục Phiên không có nói thêm gì nữa.
Sau đó, Đạm Đài Huyền liền dẫn đám người Lục Phiên hành tẩu ở trong cửu ngục bí cảnh, tìm hiểu nguyên lý vận chuyển luân hồi.
Chín vị thành chủ cũng xuất hiện, đi cùng.
Đạm Đài Huyền nhìn bóng lưng Lục Phiên, hơi hơi lấp lánh.
Hắn có thể đi tới nơi này, là do Lục Phiên giúp đỡ, nói các khác, Cửu ngục bí cảnh này có liên quan rất mật thiết với Lục thiếu chủ.
Trong khoảng thời gian này, hắn tâm sự rất nhiều cùng Bắc Cung thánh chủ, cũng hiểu được một số bí mật của Hư vô thiên.
Đạm Đài Huyền trong lòng suy đoán, có lẽ, cửu ngục luân hồi này là thủ bút của chí cường giả viễn cổ.
Trên thực tế, trong lòng Đàm Đài Huyền có cảm giác, sự vận chuyển của Cửu ngục luân hồi này cùng một nhịp thở với Ngũ Hoàng.
Bởi vì, những linh hồn đi qua luân hồi chuyển thế kia, sẽ tạo ra lực lượng linh hồn vô cùng khổng lồ.
Đến từ Ngũ Hoàng, nhập vào luân hồi, rồi từ trong vòng luân hồi quay trở lại phụng dưỡng Ngũ Hoàng.
Một khi có rủi ro, sợ là sẽ tạo thành vấn đề lớn đối với Ngũ Hoàng.
“Đối với sự tình cửu ngục luân hồi, bản công tử không muốn nhúng tay vào, nhưng mà… lần này đi tới đây mới phát hiện, ngươi làm rất tốt.”
Lục Phiên nói.
Ngón tay Lục Phiên gõ nhịp nhẹ nhẹ trên xe lăn, nheo lại mắt nói: “Thế nhưng. . . vẫn còn thiếu nhiều lắm, các ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, sắp tới sẽ có rất nhiều linh hồn tràn vào, nhiệm vụ của các ngươi sẽ càng thêm gian khổ.”
Hả?
Đạm Đài Huyền khẽ giật mình, chín vị thành chủ ở phía sau cũng sững sờ.
Sau một khắc, Đạm Đài Huyền vẻ mặt đại biến.
“Chẳng lẽ. . . Ngũ Hoàng sắp có đại tai nạn buông xuống, có rất nhiều người phải chết?”
Lục Phiên khoát tay áo.
“Không phải. . . Chớ có lo lắng Ngũ Hoàng, Ngũ Hoàng rất tốt.”
Lời nói này, nhường Đạm Đài Huyền thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
Mặc dù đã chết rồi, thế nhưng Đạm Đài Huyền đã từng là Nhân Hoàng Đại Huyền, hắn không muốn thấy sinh linh Ngũ Hoàng lâm vào cảnh đồ thán.
“Ngô, các ngươi hẳn là hiểu rõ. . . bây giờ bên trong Ngũ Hoàng có phi thăng giả a?”
“Thiên môn mở, phi thăng hiện.”
“Đại biến của cửu ngục luân hồi cũng sắp tới rồi.”
Lục Phiên nói ra.
Hắn tựa hồ có ý riêng.
Vẻ mặt của Đạm Đài Huyền cùng chín vị thành chủ run lên.
“Phi thăng chi địa, bản công tử đã nhìn qua rồi, có vẻ như do thượng giới chặt đứt phi thăng chi lộ dẫn đến. .. khiến cho tu sĩ hạ tạm trọng thiên không có chỗ phi thăng, cho nên thiên môn của Ngũ Hoàng hiện ra, khiến cho tu sĩ hạ tam trọng thiên có nơi để phi thăng.”
“Cho nên, trong minh thổ, rất có thể cũng sẽ phát sinh chuyện giống vậy.”
“Có lẽ sẽ có một lượng lớn linh hồn sinh linh hạ tam trọng thiên sẽ tràn vào minh thổ.”
Lục Phiên nói.
Lời nói hạ xuống.
Khí tức của Bắc Cung thánh chủ chìm nổi một hồi, kém chút không khống chế được bản thân.
Cái gì?
Thiên Môn của Ngũ Hoàng trở thành nơi phi thăng của tu sĩ hạ tam trọng thiên?
Mà minh thổ cũng rất có thể sẽ trở thành nơi luân hồi của sinh linh hạ tam trọng thiên?
Này này cái này. . .
Bắc cung thánh chủ chỉ cảm thấy một trận rùng mình truyền tới từ lòng bàn chân.
Hắn cảm giác, phảng phất như có một tấm lưới lớn đang bao phủ toàn bộ hạ tam trọng thiên.
Lục Phiên mang thâm ý nhìn qua hướng Bắc cung thánh chủ.
Sau một khắc, theo sự dẫn đường của Đạm Đài Huyền, mọi người lại đi dạo một chút dọc theo cửu ngục bí cảnh.
Sau đó, Lục Phiên liền dẫn theo đám thị nữ, còn có Nhiếp Song đang hoài nghi nhân sinh, nét mặt hoảng hốt rời đi Cửu ngục bí cảnh.
“Cung tiễn Lục thiếu chủ.”
Đạm Đài Huyền cùng với chịn vị thành chủ của Cửu ngục bí cảnh đứng tại lối ra khom người tiễn đưa.
Đã thấy vị thiếu niên một thân áo trắng kia, được thị nữ đẩy xe lăn rời đi, tan biến ở cửa ra của cửu ngục bí cảnh.
Rời đi Cửu Ngục bí cảnh, đem Nhiếp Song đưa về Bắc Lạc thành.
Lục Phiên liền chuẩn bị trở về Bạch Ngọc Kinh.
Trước khi đi, Lục Phiên xoa xoa đầu tiểu tử Nhiếp Song.
Tiểu tử đã từng quật cường quỳ sát xuống quỳ xin hắn cứu phụ thân mình, Nhiếp Song hiện tại cũng đã trưởng thành trở thành cường giả một phương.
“Nỗ lực tu hành, sớm ngày phá thiên môn, mượn nhờ tiên khí ở sau tiên môn tu hành thì mới trở nên cường đại được.”
Lục Phiên nói.
“Công tử. . . Không vào Thiên Môn sao?”
Nhiếp Song tò mò hỏi.
Lục Phiên nghe vậy, cười cười: “Thiên Môn. . . sợ là không chứa được bản công tử.”
Lời nói hạ xuống.
Hào quang màu xám bạc buông xuống.
Không gian áo nghĩa phun trào.
Thân hình của đám người Lục Phiên biến mất không thấy.
Chỉ còn lại có Nhiếp Song đứng một mình trước Bắc Lạc thành.
. . .
Lục Phiên mang theo đám người Ngưng Chiêu, Nghê Ngọc về tới đảo Hồ Tâm.
“Tu hành cho tốt, công tử ta đi bế quan một cái.”
Trở lại trên hòn đảo, sau khi Lục Phiên dặn dò Ngưng Chiêu cùng Nghê Ngọc, cũng để cho Y Nguyệt đang ẩn nấp hiện thân ra, ở tại trên đảo tu hành.
“Dạ.”
Ba vị tỳ nữ, nhu thuận cúi người.
Trở lại bên trên lầu các Bạch Ngọc Kinh
Đôi mắt của Lục Phiên lấp lánh, tinh thầm chìm vào bên trong truyền đạo đài.
Bát quái trận đạo xoay tròn.
Hình ảnh trong cửu ngục bí cảnh hiện lên trước mắt hắn.
“Muốn dung nạp toàn bộ vong linh của hạ tam trọng thiên, bằng vào cửu ngục bí cảnh hiện tại sợ là chứa không nổi. . . Cho nên, cần mở rộng.”
Lục Phiên thần tâm phun trào, hai tay nâng lên, xé rách về hai phía.
Ào ào ào. . .
Bên trong mô phỏng của Truyền Đạo đài, Cửu Ngục bí cảnh đang không ngừng bị xé rách, mở rộng, đại địa khuếch trương, mở ra rất nhiều đại địa tĩnh mịch.
Lục Phiên nhìn đại địa bao la hoang vu này, vuốt vuốt cằm.
Giơ tay lên, chầm chậm vạch một cái.
Dòng nước lao nhanh trút xuống từ trên trời.
Oanh!
Đại địa rạn nứt ra, vô số dòng nước tràn ngập, quán xuyên Cửu Ngục bí cảnh, bên trong dòng nước màu vàng nâu, tựa như có vô số linh hồn đang kêu thảm.
“Vong hồn của hạ tam trọng thiên liền từ dòng sông này tiên vào trong cửu ngục luân hồi đi.”
“Hoàng Tuyền lộ, phần cuối là khổ hải, vô số vong hồn chết đi thì đến độ khổ hải vậy.”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận