Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 473: Bắc Huyền vương vừa quát chấn tà uế! (1)

Người dịch: Duy Cường
Đạm Đài Huyền không nghĩ tới, Hoàng Đạo long khí thế mà còn có tác dụng như vậy.
Lưu Nguyên Hạo có mạnh không?
Đương nhiên mạnh, tu vi Thể Tàng cảnh, hơn nữa còn tìm hiểu được đạo ý, tuyệt đối thuộc về hàng đầu trong cùng cảnh giới.
Một chiêu của hắn, Thể Tàng cảnh bình thượng gặp phải, hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Ngay từ đầu, Đạm Đài Huyền cũng có cảm giác, lần này e rằng nhất định phải chết.
Thế nhưng hắn cũng không hề e ngại.
Thân là Bắc Huyền vương, là chủ nhân của một nước, cho dù phải chết, cũng phải oanh oanh liệt liệt.
Cho dù chết cũng phải đứng thẳng mà chết.
Cho nên, hắn không hề do dự vung thanh kiếm trong tay lên.
Nhưng mà, hộ thân kiếm cũng không đem lại bao nhiêu tác dụng, lưỡi đao do ngọn lửa biến hóa của Lưu Nguyên Hạo không những không thể thương tổn đến hắn, ngược lại còn làm cho Hoàng Đạo long khí bị kích hoạt sống lại.
“Hoàng Đạo long khí?”
Sắc mặt của Lưu Nguyên Hạo biến đổi, hắn cảm giác dường như lưỡi đao bằng lửa của mình chém trúng một lớp áo giáp thật dày.
Hắn vậy mà không thể một đao đâm xuyên thân thể Đạm Đài Huyền.
Tại sao?
Từng tia Huyền Hoàng khí rủ xuống, hợp thành hình dáng của một con Kim Long, cao quý, bễ nghễ.
Hùng hồn, cương chính!
Hào quang chiếu rọi khắp nơi.
Đây là Hoàng Đạo long khí, Lưu Nguyên Hạo đương nhiên có thể nhận ra, đây là thứ do vị Lục thiếu chủ của Bạch Ngọc Kinh chế tạo ra, đã từng dẫn đến sự tranh giành của hai vị bá chủ đương thời là Đạm Đài Huyền và Bá Vương.
Theo Lưu Nguyên Hạo, Hoàng Đạo long khí vẫn luôn là một cái gân gà, không có gì nổi bật cùng với đáng giá ngợi khen.
Mặc dù là một loại sức mạnh rất kỳ lạ, nhưng mà, loại sức mạnh này lại làm cho tu vi của Bá Vương khó mà tăng lên.
Cho nên, từ trước tới nay, Lưu Nguyên Hạo vẫn xem Hoàng Đạo long khí là gân gà, bỏ thì tiếc, mà ăn thì vô vị.
Chỉ là một loại tượng trưng cho thân phận.
Nhưng mà, vào lúc này, hắn mới hiểu được…
Hắn đã sai!
Mười phần sai.
Hoàng Đạo long khí… Không hề đơn giản như trong tưởng tượng.
Cũng phải thôi, Hoàng Đạo long khí này do đích thân vị Lục thiếu chủ của Bạch Ngọc Kinh chế tạo ra, sao có thể đơn giản?
Thiên hạ chi chủ, thương sinh chi ý!
Sắc mặt của Lưu Nguyên Hạo trở nên xanh mét.
Hắn nghìn tính vạn tính, chỉ duy nhất không có tính tới, Hoàng Đạo long khí lại có thể bảo hộ Đạm Đài Huyền, ngăn cản hắn hạ sát thủ.
Hắn nhìn gương mặt của Đạm Đài Huyền từ bình tĩnh ung dung, chợt trở nên mừng rỡ vạn phần, trong lòng cũng minh bạch, ngay cả bản thân của Đạm Đài Huyền căn bản cũng không biết Hoàng Đạo long khí còn có tác dụng như thế này, sở dĩ ban đầu hắn không hề hoảng hốt, chẳng qua là do bản tính quật cường cùng với bản thân đã từng trải qua nhiều lần chinh chiến rèn luyện ra được sự bình tĩnh mà thôi.
Trước đó, tên này một mực bị hắn đè ép, hiện tại có Hoàng Đạo long khí hộ thể, giống như có được sức lực, trong nháy mắt trở nên cực kỳ đắc ý.
Thậm chí còn lấy Đế Long ấn ra, hướng thẳng về hắn chào hỏi.
Lưu Nguyên Hạo lập tức cực kỳ cảnh giác.
Trong mơ hồ, một cảm giác nguy cơ lởn vởn trong lòng, làm cho hắn không khỏi rùng mình.
Nếu như bị Đế Long ấn đánh trúng, e rằng sẽ rất thê thảm.
Cho nên, Lưu Nguyên Hạo rút lui.
Mũi chân của hắn chỉ xuống đất, thân hình trong nháy mắt lùi lại, mặc dù Đạm Đài Huyền cũng từng luyện qua võ công, nhưng mà so với tu hành giả như Lưu Nguyên Hạo, tốc độ của hắn quả thật chậm như rùa bò, cho nên một ấn này, hoàn toàn không lọt được vào mắt của Lưu Nguyên Hạo.
“Đừng sợ!”
Đạm Đài Huyền hô lớn.
“Đến, đánh bổn vương, dùng sức đánh!”
Đạm Đài Huyền ưỡn người lên, gương mặt đỏ ngầu, quát lớn.
Hắn lật bàn!
Hắn không có gì phải sợ!
Cho dù không cách nào thu hoạch được tiên duyên, tu vi không mạnh, nhưng hắn cũng không phải mặc cho người tùy ý khi dễ.
Hắn là quốc chủ của Đại Huyền quốc, tập hợp hết Hoàng Đạo long khí, là thiên hạ chung chủ.
Có long khí hộ thể, tà uế lui tránh!
Đạm Đài Huyền cầm lấy Đế Long ấn, Huyền Hoàng khí rủ xuống, Kim Long chập chờn, bao phủ thân thể của hắn.
Phối hợp thêm vẻ mặt hung hăng càn quấy, thoạt nhìn, phảng phất như Hoàng Đạo long khí đang âm thầm phát ra tiếng gào thét.
“Không hổ là thủ đoạn của Bạch Ngọc Kinh… Quả nhiên thần kỳ.”
Lưu Nguyên Hạo thầm thì trong miệng.
Sắc mặt của hắn có chút phức tạp nhìn về phía Hoàng Đạo long khí.
Sau một khắc, con ngươi của hắn dường như hơi co rụt lại, trong nháy mắt này, phảng phất như ánh sáng cũng bị hắn hấp thu mất.
“Bản tọa cũng không tin, chỉ là một thân thể phàm nhân, dựa vào Hoàng Đạo long khí hư vô mờ mịt, liền có thể ngăn cản tu hành giả đã tìm hiểu ra đạo ý như bản tọa.”
Trong mắt của Lưu Nguyên Hạo, sát ý dày đặc, hắn cảm thấy gương mặt của mình chợt trở nên nóng bỏng, đau rát, dường như vừa bị một cái tát trời giáng.
Bởi vì, lúc trước hắn coi là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, cho nên cùng với Đạm Đài Huyền nói nhảm nửa ngày.
Mà bây giờ… Hắn phát hiện, ngay cả phòng ngự của Đạm Đài Huyền mình cũng không thể phá vỡ.
Tự tin lúc trước, vào thời điểm này chợt trở nên vô cùng mỉa mai, hài hước.
“Chết!”
Mái tóc của Lưu Nguyên Hạo không gió tự bay, y phục trên người căng phồng như bị bơm hơi, không ngừng rung động.
Từng tia lửa trắng bệch từ trong lỗ chân lông của Lưu Nguyên Hạo bắn ra, bay tán loạn trong không khí.
“Hàn Hỏa đạo ý!”
Lưu Nguyên Hạo nghiến răng, trong miệng gằn từng chữ, âm thanh lạnh lẽo như băng tuyết.
Sau một khắc, cả người của hắn chợt hóa thành một người lửa.
Oanh!
Ngọn lửa bao phủ xung quanh, phóng lên tận trời, đụng vào những kiến trúc bằng gỗ trong phòng, trong nháy mắt tất cả đều nhen lửa, bốc cháy.
Hắn nâng một tay lên, đột nhiên đánh ra một chưởng.
Không khí phảng phất cũng bị thiêu đốt đến vặn vẹo, Hàn Hỏa đạo ý được phóng thích, thi triển ra một kích tất sát.
Đây là lá bài tẩy của Lưu Nguyên Hạo, cũng là chiêu thức mạnh nhất mà hiện nay hắn có thể thi triển ra được.
Lông mày của Đạm Đài Huyền cau lại.
Nội tâm co rút.
Quá mạnh!
Đây là…Uy lực của đạo ý sao?
Hoàng Đạo long khí. . . Có thể đỡ được đạo ý sao!?
Đạm Đài Huyền đứng lặng tại chỗ, trường bào rộng rãi trê người bị kình phong ập tới thổi bay lên phần phật.
Từng sợi long khí rủ xuống, giống như một tấm màn che, ngăn cản trước người của hắn.
Vào lúc này, Lưu Nguyên Hạo dường như một vị Hỏa Thần, khống chế ngọn lửa u ám màu trắng, hướng về Đạm Đài Huyền đánh ra một chiêu cực mạnh.
Tạch tạch tạch. . .
Ngọn lửa ngưng tụ thành hình bàn tay một đường quét ngang.
Những nơi đi qua, mặt đất đều kết băng.
Nội tâm của Đạm Đài Huyền cũng nhảy lên một cái.
Vào lúc này, hắn cũng cảm nhận được sự đáng sợ của tu hành giả.
Đây là một loại sức mạnh vượt xa phàm tục.
Linh khí bị thiêu đốt, sôi trào lên.
Đạm Đài Huyền gầm thét, đâm ra một kiếm.
Trên thân kiếm có từng sợi Hoàng Đạo long khí quấn quanh.
Xuy xuy xuy. . .
Trong nháy mắt, thanh kiếm làm bằng thép bị ngọn lửa hòa tan thành nước, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Cảnh tượng đáng sợ này, làm cho lòng bàn tay bàn chân của Đạm Đài Huyền chợt trở nên lạnh toát.
Hắn không tự chủ được, liền lùi lại một bước.
Đông!
Vào lúc này, ngọn lửa hóa thành hình bàn tay hung hăng đánh vào trên tấm màn che bằng Hoàng Đạo long khí.
Rầm rầm rầm!
Một luồng gợn sóng không khí mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được hiện lên, lấy thân thể của Đạm Đài Huyền làm trung tâm, tràn ra xung quanh.
Bành!
Rất nhiều cột trụ trong lầu các bị đứt gãy.
Áp lực nặng nề, làm cho tầng lầu sụp đổ, tường ngã ngói rơi, bụi mù tràn ngập khắp nơi.
Bên ngoài.
Tên Hắc Long vệ đang làm nhiệm vụ cảnh giới lập tức giật mình, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Tại sao làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Lấy thực lực của giáo chủ, giết một người bình thường như Đạm Đài Huyền, vậy mà gây nên động tĩnh lớn như vậy?
Lầu các sụp đổ, động tĩnh gây nên, làm cho Huyền Vũ vệ đang canh gác ở bên ngoài, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Động tĩnh lớn như vậy, vương thượng có thể chịu đựng được sao?
“Vương thượng!”
Vị thống lĩnh phát ra một tiếng hét lớn, trở tay rút thanh trường kiếm bên hông, gương mặt đỏ bừng.
“Tặc nhân! Dám ám sát Đại Huyền chi chủ! Nên giết!”
Từng tên Huyền Vũ vệ nổi giận, rút vũ khí ra, phẫn nộ lao ra ngoài, xông về phía tên Hắc Long vệ đang đứng một mình.
Sắc mặt của tên Hắc Long vệ biến đổi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị ứng chiến.
Sau lưng lại một lần nữa có tiếng nổ vang lên.
Bành!
Gỗ vụn bay tán loạn.
Một bóng người bị ngọn lửa màu trắng bao bọc, từ trong phế tích lao ra.
Có tiếng bước chân nặng nề vang lên.
Bên trong phế tích, một bóng người được Huyền Hoàng khí bao bọc, toàn thân có hư ảnh Kim Long quấn quanh, không nhanh không chậm bước ra.
Mái tóc phấp phới, toàn thân tỏa ra ánh sáng màu vàng
“Vương thượng!”
“Vương thượng. . . Còn sống!”
“Ngô Vương vạn tuế!”
Từng tên Huyền Vũ vệ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Bành!
Thân thể của Lưu Nguyên Hạo xoay tròn một cái trên không trung, rơi xuống đất, làm cho đá vụn trên mặt đất bay tán loạn.
Một cánh tay vô lực buông thõng, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.
“Đạo ý của ta. . .”
Lưu Nguyên Hạo cắn răng, nội tâm không ngừng run rẩy.
Hắn dùng một kích toàn lực, không những không thể giết được Đạm Đài Huyền, ngược lại còn bị cắn trả.
Không chỉ cánh tay bị thương, thậm chí, ngay cả đạo ý mà hắn tự hào nhất, phảng phất cũng bị một luồng sức mạnh vô hình đem tất cả sự lĩnh ngộ, từ trong đầu của hắn xóa đi.
“Khí vận?”
“Hoàng đạo khí vận!?”
Lưu Nguyên Hạo hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Đạm Đài Huyền.
Rõ ràng, muốn giết Đạm Đài Huyền là chuyện không thể nào, trừ phi là Lục thiếu chủ, hoặc là cường giả Anh Biến cảnh của bốn đại thánh địa ra tay, bằng không, Đạm Đài Huyền đứng một chỗ cho ngươi chém, ngươi cũng không hẳn có thể chém chết hắn.
Hoàng Đạo long khí đại biểu cho khí vận toàn bộ thiên hạ.
Vạn dân ý chí.
Muốn đánh tan Hoàng Đạo long khí, tương đương với đối nghịch ý chí của vạn dân, muốn đánh tan vạn dân khí vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận