Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 377: Dung hợp, Thiên Nguyên vực! (1)

Dịch: ming ming
Một đường kiếm khí, mang theo sức mạnh làm chấn động hồn phách.
Khiến Lục Phiên tạm thời ngơ ra.
Sau một hồi, nỗi đau tựa như linh hồn bị cắt đứt bộc phát lên, khiến cho đôi mắt Lục Phiên bỗng nhiên bừng sáng lấp lánh, ánh mắt sắc nhọn.
Loạt xoạt loạt xoạt…
Luỡi đao bạc cuộn lên, đột nhiên chặn trước người hắn.
Một đường kiếm khí đánh rầm lên đó, tiếng nổ đáng sợ vang lên, vô số đất đá nhuốm đầy máu bị thổi bay đi, nổ thành một cái hố sâu đường kính dài tận năm dặm.
“Sức mạnh trên cả Nguyên Anh sao?”
Luỡi đao bạc tan đi, Lục Phiên giơ tay lên, nắm lấy viên châu tròn lớn như nắm đấm tay kia.
Viên châu ấm áp, bên trong có một đường kiếm khí đang chầm chậm chuyển động.
Kiếm khí ẩn chứa kiếm ý.
Lục Phiên không dò xét, cũng không gấp gáp lấy hệ thống ra giám định, đây là đồ vật mà cường giả vượt qua cả Nguyên Anh cảnh để lại, sẽ đem lại lợi ích rất lớn cho việc cải tạo thế giới mai sau của Lục Phiên.
Sau khi cất đi.
Lục Phiên cũng không nán lại lâu.
Bên ngoài Võ Đế thành, Bồ Tát miếu.
Lục Phiên xuyên qua bức tường không khí, trở về Ngũ Hoàng đại lục.
...
Bắc Lạc, Hồ Tâm đảo.
Màu máu trên bầu trời đang từ từ tan đi, khí tức đè nén trầm trọng cũng tan thành mây khói.
Nhiếp Trường Khanh trên trán đầy mồ hôi, cái cảm giác áp bức khi nãy khiến hắn không thể thở nỗi.
“Kết thúc rồi sao?”
Nhiếp Trường Khanh nỉ non một câu.
Hắn đứng lên, nắm lấy Trảm Long, nhìn chín tầng trời trên cao.
Trong mơ hồ, dường như có cảm giác không bình thường, sau khi cảnh tượng như tận thế kia tan đi, hình như đã phát sinh sự thay đổi mà hắn không cảm nhận được.
Sau khi biến đổi, thiên hạ hiện nay, khiến Nhiếp Trường Khanh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc.
Tựa như…
Vào thời khắc này, nơi hắn đang đứng là Võ Đế thành.
Không sai, đôi mắt Nhiếp Trường Khanh bỗng sáng lên, hắn có cảm giác cổ quái tựa như là mình đang ở bên trong cấm vực.
Cái trời đất này… Rốt cuộc đã xảy ra sự biến hóa gì?
Không chỉ Nhiếp Trường Khanh.
Ngưng Chiêu, Tư Mã Thanh Sam và đám tu hành giả đã sinh ra linh thức đều cảm nhận được rất rõ ràng.
Thế nhưng, bọn hắn cũng không cách nào biết được chuyện gì đã diễn ra.
Có lẽ, muốn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ có đợi Lục Phiên trở về, mới có được đáp án.
Nhưng, sau nguy cơ tựa như tận thế, linh hồn bọn hắn dường như đã phát sinh biến hoá.
Lục Phiên đi ra từ trong Nam Quận cấm vực, cũng không có ở lại quá lâu, liền thông qua Long Môn trở về Hồ Tâm đảo.
Lúc hắn từ trong Long Môn đi ra.
Tiểu Ứng Long đang đuổi bắt Thiên Cơ bồ câu bằng cách phun nước lập tức cảm nhận được, nhanh chóng bay tới.
Ghé vào trên vai Lục Phiên.
Vuốt vuốt đầu Tiểu Ứng Long, “Lại mạnh lên chút rồi…”
Lục Phiên cười một tiếng.
Thiên địa bản nguyên biến hoá, Thiên Long chủng cảm nhận rõ ràng nhất.
Dường như nhận ra cái gì đó.
Lục Phiên nhìn về hướng Thư lâu.
Tiểu Phượng Nhất vùi đầu trong khe hở vạt áo trước ngực của Bạch Thanh Điểu, lập tức cảm giác được cơ thể của nó không khống chế được mà lơ lửng bay lên.
Trong đôi mắt Tiểu Phượng Nhất toát ra tia hoảng sợ.
Đôi cánh nhỏ không ngừng vỗ nhanh vùng vẫy.
Bạch Thanh Điểu cũng kinh ngạc, vội vàng để quyển thư tịch trên tay xuống, muốn bắt lấy Tiểu Phượng Nhất.
Nhưng.
Khi Bạch Thanh Điểu thấy Lục Phiên đang ở nơi xa kia hướng tay về phía Tiểu Phượng Nhất vẫy vẫy.
Nàng liền hiểu rõ, thì ra là Lục thiếu chủ đang gọi Tiểu Phượng Nhất qua đó.
Cho nên, Bạch Thanh Điểu cũng không để ý, ngược lại nhẹ nhàng gõ gõ Tiểu Phượng Nhất.
Khiến cho Tiểu Phượng Nhất cả mặt tuyệt vọng, nhìn Bạch Thanh Điểu tiếp tục cầm thư tịch lên, thân thể bay về phía Lục Phiên.
Tiểu Phượng Nhất cảm giác, dường như là bị cả thế giới vứt bỏ vậy.
Tiểu Ứng Long đang ghé trên vai Lục Phiên tràn trề tinh thần, nhìn Tiểu Phượng Nhất đang bị kéo về, miệng phồng lên, tư thế phun nước chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng mà, Lục Phiên liếc mắt nhìn sang, Tiểu Ứng Long lập tức lộc cộc một tiếng đem nước toàn bộ nuốt xuống, còn nhe miệng ra mỉm cười một cái.
Tiểu Phượng Nhất bị Lục Phiên nắm lấy phần gáy.
“Ưm… Ngươi cũng mạnh hơn rồi, là do dung hợp bản nguyên nên linh hồn sinh ra biến hoá sao?”
Lục Phiên nheo mắt lại, dường như đang suy nghĩ.
Bản nguyên Ngũ Hoàng đã đập đi dựng lại, lại dung hợp thêm bản nguyên của Thiên Nguyên, đây là một loại biến chất.
Đối với dân bản địa của Ngũ Hoàng đại lục mà nói, đây là sự thay đổi rất lớn.
Mặc dù thực lực không thật sự tăng vọt lên, nhưng, linh hồn của mỗi một sinh linh tại bản xứ đều có biến đổi khác nhau.
Lục Phiên giơ tay lên, gõ lên đầu Tiểu Phượng Nhất.
Sau một khắc.
Tiểu Phượng Nhất chỉ cảm thấy có một luồng nóng đang dâng trào trong cơ thể.
Một tiếng phượng gáy to rõ từ trong miệng nó truyền ra.
Sau đó, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tiểu Phượng Nhất bỗng biến lớn, ngọn lửa nóng bỏng bùng cháy, như muốn thiêu đốt hết mọi thứ.
Tiểu Ứng Long xem ngây người.
Cảnh gà rừng biến Phượng Hoàng diễn ra trước mắt, sức đả kích khá lớn.
Tiểu Ứng Long há miệng ra, muốn phát ra tiếng gầm của rồng.
Nhưng, Lục Phiên đánh ra một cái linh vòng, trói chặt miệng Tiểu Ứng Long lại…
Tiểu Ứng Long không thể gầm lên được, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ân trong vô vọng.
Nơi xa.
Bạch Thanh Điểu trong lòng cảm nhận được, nhìn về phía Lục Phiên, đôi mắt nàng sáng tinh lên.
[Cửu Hoàng biến] trong não bỗng nhiên lại tự động lưu chuyển, mối liên kết với Tiểu Phượng Nhất cũng càng ngày càng rõ ràng.
“Đây là… Cửu Hoàng đệ tam biến rồi?”
Bạch Thanh Điểu dường như cũng không chú ý tới, Tiểu Phượng Nhất vậy mà lại trở nên mạnh lên!
“Không tệ.”
Lục Phiên cười cười.
Phẩy tay áo một cái.
Tiểu Phượng Nhất liền bay trở về bên người Bạch Thanh Điểu.
“Những thư tịch kia đối với ngươi vô dụng, vẫn là nên tập trung nuôi dưỡng gà đi.”
Lục Phiên nhìn nhìn Bạch Thanh Điểu, nói.
Thực lực của Bạch Thanh Điểu, là móc nối cùng với nhóc gà con kia.
Bên người Bạch Thanh Điểu, Giang Li cầm một quyển thư tịch đi tới,
Nghe được lời nói của Lục Phiên, có chút nói không nên lời.
Còn Bạch Thanh Điểu thì đôi mắt bừng sáng lên, đúng rồi, công việc của nàng vốn là nuôi gà mà.
Bị Giang Li kéo tới xem những thư tịch này, nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán!
Vẫn là Lục thiếu chủ hiểu rõ nàng!
Lục thiếu chủ là muốn uống canh gà rồi hả?
Lục Phiên lên Hồ Tâm đảo.
Tư Mã Thanh Sam mặc một bộ thanh sam, tung bay bồng bềnh, bên người hắn, An Diệu Ngữ chống lấy ô giấy dầu tò mò nhìn Lục Phiên.
“Lục thiếu chủ.”
Tư Mã Thanh Sam gật đầu.
Lục Phiên liếc mắt nhìn qua Tư Mã Thanh Sam, khiến Tư Mã Thanh Sam trong lòng giật mình, linh thức vừa mới sinh ra, đang kịch liệt chấn động.
Quá mạnh!
Lục thiếu chủ… Mạnh đến đáng sợ.
Lục Phiên cũng khẽ giật mình, không ngờ rằng Tư Mã Thanh Sam vẫn chưa vào Thiên Tỏa, vậy mà đã sinh ra linh thức.
Thậm chí, Tư Mã Thanh Sam còn cho Lục Phiên một cảm giác tiềm tàng kỳ lạ, có chút giống đao ý của Nhiếp Trường Khanh, cùng kiếm ý của Cảnh Việt.
“Hoạ ý?”
Lục Phiên lông mi nháy lên.
Vẽ tranh cũng có thể sinh ra “Ý” sao?
Lúc này, Lục Phiên cảm thấy Tư Mã Thanh Sam cũng không tệ.
“Thanh Sam, lên lầu uống chén rượu.”
Lục Phiên nhìn qua Tư Mã Thanh Sam, nói.
Tư Mã Thanh Sam khẽ giật mình.
Không dám nghĩ tới, Lục Phiên lại mời hắn đi lên lầu uống rượu?
Đột nhiên, Tư Mã Thanh Sam thấy hơi kích động, Lục thiếu chủ mời uống rượu, đâu phải ai cũng có cơ hội với tư cách đâu.
“Đa tạ Lục thiếu chủ.”
Tư Mã Thanh Sam không cự tuyệt, mà cùng Lục Phiên đi lên tầng hai lầu các Bạch Ngọc Kinh.
Bạch Ngọc Kinh lầu các thần bí vô cùng, đây là lần đầu tiên mà Tư Mã Thanh Sam tới đây.
Tầng hai của lầu các.
Lục Phiên dựa người vào lan can, gió nhẹ quét qua, lay động áo trắng trên người hắn nhẹ bay phần phật.
Ngưng Chiêu váy trắng nghiêng ngả, yên lặng hâm rượu, gắp trái mơ xanh bỏ vào trong.
Mơ xanh quay cuồng trong dòng rượu ấm áp, mùi rượu nồng nàn toả ra.
Lục Phiên lấy ra linh áp kỳ bàn, mời Tư Mã Thanh Sam ngồi ở một bên khác, giơ tay vung lên, hộp cờ trắng liền trôi lơ lửng đến bên Tư Mã Thanh Sam.
“Đánh một ván?”
Lục Phiên nhìn về phía Tư Mã Thanh Sam, nói.
Tư Mã Thanh Sam có chút do dự, “Lục thiếu chủ, tiểu sinh kỳ nghệ vụng về, sợ khiến thiếu chủ chê cười.”
Lục Phiên khoát khoát tay: “Mời ngươi đánh cờ, nhưng cũng không phải thật sự chỉ để đánh cờ.”
Tư Mã Thanh Sam còn muốn hỏi gì đó.
Nhưng mà…
Lục Phiên đã kẹp lên một quân cờ, đặt vào vị trí Thiên Nguyên ngay giữa bàn cờ.
Oanh!
Chỉ trong nháy mắt, một sợi linh thức của Tư Mã Thanh Sam đã hoàn toàn bị quân cờ trên bàn cờ lôi đi.
Dường như đã ẩn vào trong bàn cờ, trước mặt tựa núi sông bát ngát.
Lục Phiên cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, cả người như rơi vào trạng thái huyền bí.
Hắn bắt đầu dung hợp Ngũ Hoàng đại lục cùng Thiên Nguyên đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận