Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 522: Kết nối với cao võ, người phá trận đã tới (2)

Dịch:Nguyễn Anh Hùng
Đối với Lục Phiên mà nói, đây chỉ là phù văn trận pháp hết sức đơn giản, nhưng, đối với Tạ Vận Linh thì đây là một công trình to lớn cần phải nghiên cứu hết sức cẩn thận.
. . .
Bắc Lạc hồ sau khi mất đi Bạch Ngọc Kinh, dường như đã mất đi thần vận.
Trong hồ, có ngư dân chèo thuyền lướt trên mặt hồ.
Bầu trời và mặt nước cùng chung một màu.
Bên bờ.
Bá Vương thân thể khôi ngô, thẳng tắp, hùng hồn, chắp tay sau lưng, ngắm nhìn Bắc Lạc hồ.
Tiết Đào bảo vệ Đạm Đài Huyền đi tới bên bờ.
“Vương thượng. . .”
Thấy Đạm Đài Huyền muốn nói chuyện riêng với Bá Vương, Tiết Đào muốn nói lại thôi.
Đạm Đài Huyền giơ tay lên, ra hiệu cho Tiết Đào ngừng nói.
“Không có chuyện gì.”
Đạm Đài Huyền cười nói, sau đó, quay người, đi tới chỗ Bá Vương đang đứng.
Hai vị Vương giả của Tây Lương và Đại Huyền gặp nhau.
Trong bóng đêm se lạnh, bên bờ Bắc Lạc hồ, hai người hàn huyên rất lâu.
Tiết Đào vẫn luôn lo lắng.
Bá Vương là người được Thiên Cơ các đánh giá là đứng đầu Nhân Bảng, một khi hắn muốn hãm hại Bắc Huyền vương, hắn sợ Bắc Huyền vương rất khó sống sót.
Ai cũng không biết Bá Vương và Bắc Huyền vương nói với nhau điều gì.
Nội dung hai người nói chuyện trở thành tuyệt mật.
Khi bầu trời dần có ánh sáng xuất hiện.
Đạm Đài Huyền quay người rời đi.
. . .
Đám người Nhiếp Trường Khanh, Cảnh Việt trở về Cửu Ngục bí cảnh, bọn hắn muốn trở nên mạnh hơn.
Chỉ có mạnh lên, mới có tư cách thay công tử ngăn cản áp lực.
Thiên Nguyên vực, Nguyên Anh của bốn đại thánh địa cũng rời khỏi Bắc Lạc thành, trở về Đông Dương Quận.
Bọn hắn muốn tìm tới chỗ của đám người Đỗ Long Dương, đem chuyện bọn hắn chứng kiến tại Bắc Lạc thành nói lại.
Nhưng khi bọn hắn trở về Thánh địa, bốn người Đỗ Long Dương lại đều biến mất không thấy đâu, bất kể bọn hắn tìm như thế nào cũng không thấy.
Mà Đại Huyền quốc và Tây Lương, cũng không nhàn rỗi, bắt đầu tụ tập quân đội, triệu tập tu hành giả dưới Kim Đan cảnh, luyện binh trong hoang mạc đầy cát vàng đằng đẵng, chuẩn bị cho cuộc đại chiến sắp diễn ra.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua.
Lúc này mọi người đều đang cảm thấy nguy hiểm sắp tới gần.
Ba khối đại lục treo trên bầu trời, ở ngoài không gian, mang tới áp lực quá lớn cho bọn hắn.
Khi đạo lý tu hành được phổ cập ra, truyền thuyết về Thiên Ngoại Tà Ma cũng được lưu truyền ở các nơi, nghe đồn thời đại thượng cổ có một nền văn minh tu hành rực rỡ thế nhưng đã bị Thiên Ngoại Tà Ma xâm lược, làm nền văn minh ấy bị hủy diệt.
Mà bây giờ, tu hành giới có lẽ cũng sẽ sớm giẫm lên vết xe đổ thuở kia.
Cho nên, thế nhân đều rất khẩn trương, không có ai dám buông lỏng, bọn hắn đều đang bức bách chính mình, tăng lên thực lực.
Cửu Ngục bí cảnh.
Các thiên tài nhân bảng cũng đang cố gắng tu hành.
Bọn hắn hóa áp lực thành động lực, bọn hắn có dự cảm, không sớm thì muộn, bọn hắn cũng phải xông lên chiến đấu để bảo vệ mảnh đất này.
Đại Huyền bọn hắnc cung lúc này lại đang khuếch trương.
Cuộc tỉ thí ở Bắc Lạc thành, Tây Lương và Đại Huyền bọn hắnc cung chiến hòa, tin tức truyền ra, toàn bộ thiên hạ đều khiếp sợ.
Nhưng mà một thời gian sau, Đạm Đài Huyền tự mình ban lệnh, mở Đại Huyền bọn hắnc cung ở khắp các thành trì trên toàn thiên hạ.
Tuyển nhận bọn hắnc sinh các nơi có thiên phú, đồng thời dùng rất nhiều tài nguyên, môi trường để đào tạo tu hành giả.
Đối mặt với sự khếch trương của Đại Huyền bọn hắnc cung, thế lực khắp nơi đều ngây ngẩn cả người.
Rất nhiều người đều đang đợi phản ứng của Tây Lương, nhưng mà, Bá Vương và Tây Lương không có có chút phản ứng nào, dường như ngầm cho phép Đại Huyền bọn hắnc cung hành động.
Lập tức, toàn bộ thiên hạ sôi trào.
Bá Vương đang thỏa hiệp sao?
Hay là Bá Vương và Đạm Đài Huyền đã đạt thành một thỏa thuận nào đó?
. . .
Nam Quận.
Thiên Đãng sơn, Đạo các.
Bên ngoài trúc lâu, gió thổi lất phất, lá trúc lay động sàn sạt.
Hồi lâu sau.
Tạ Vận Linh mang theo vẻ mệt mỏi từ bên trong đi ra.
Bên ngoài.
Tây Môn Tiên Chi đeo hộp kiếm đứng lặng, bên cạnh hắn, Kiếm Thánh Hoa Đông Lưu mở miệng hỏi.
“Lão Tạ, thế nào?”
Hoa Đông Lưu hỏi.
Tạ Vận Linh mặt tái nhợt, lời nói mang theo sự nghiêm túc: “Trình độ trận pháp của công tử quá cao thâm, một trận văn đơn giản, cũng đủ để cho ta hao hết tâm lực đi nghiên cứu.”
“Tuy nhiên, ta vẫn phỏng chế ra được hai bộ ngọc phù trận.”
Tạ Vận Linh nói.
Hắn nói xong, liền ho khan một tiếng, khí tức có chút uể oải, dường như đã hao hết tinh lực vậy.
Nhưng trong mắt Tạ Vận Linh lại tràn đầy ánh sáng, đó là một loại ánh sáng hưng phấn.
Có thể nghiên cứu ngọc phù trận đối với hắn mà nói, cũng là một niềm hạnh phúc và may mắn.
Mấy người bọn hắn cũng không có nói chuyện phiếm nữa.
Bọn hắn đều rất rõ ràng, trận pháp này khi phỏng chế thành công mang đến ý nghĩa như thế nào.
Tây Môn Tiên Chi cùng Hoa Đông Lưu hộ tống Tạ Vận Linh rời khỏi Thiên Đãng sơn.
Đi qua Long Môn, đưa một bộ ngọc phù trận tới Tây Lương, một bộ ngọc phù trận mang đến Đại Huyền.
. . .
Phía trên Hãn Hải bao la.
Băng Tháp sừng sững đứng đó.
Một vầng sáng từ trong Băng Tháp bay ra, chìm vào trong Hãn Hải.
Trong tháp, có tiếng nói lạnh lẽo truyền ra.
“Có bản lĩnh thì đừng trốn. . . Sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm cơ hội giết các ngươi!”
Phó Thiên La bị phong ấn trong Băng Tháp, con ngươi lạnh lùng nhìn qua cửa ra vào Băng Tháp.
Diệp Thủ Đao toàn thân nhuốm máu, trôi nổi trên mặt biển, trước ngực hắn bị thương một lỗ to, gần như muốn lấy mạng hắn.
Nhưng sau đó, linh thức phun trào, trong cơ thể hắn có năng lượng truyền ra, làm dịu thân thể của hắn, giúp cho thương thế của hắn khôi phục lại rất nhanh.
Bên trong Băng Tháp phong ấn một vị cường giả Âm Thần cảnh, đây có thể nói là thứ tốt nhất để tập luyện.
Đỗ Long Dương và Diệp Thủ Đao, vừa mới đột phá Âm Thần, có người như vậy để tập luyện, thực lực tự nhiên sẽ tăng lên nhanh chóng.
Nữ Đế và Thiên Hư công tử cầm lấy lệnh bài, xông vào Băng Tháp.
Lệnh bài tỏa ra ánh sáng, áp chế Phó Thiên La làm cho hắn chỉ có thể phát huy ra thực lực Âm Thần sơ kỳ.
Thế nhưng, dù cho Phó Thiên La chỉ có thể phát huy ra thực lực Âm Thần sơ kỳ nhưng muốn giết Nữ Đế và Thiên Hư cũng rất dễ dàng.
Cho nên bọn hắn vẫn cảm thấy áp lực to lớn, hơi không cẩn thận thì sẽ tử vong.
Thậm chí, có một lần, Thiên Hư suýt nữa bị chém ngang lưng.
Mặc dù hung hiểm, thế nhưng, chỗ tốt thì rất nhiều.
Bọn hắn dần dần đụng chạm đến cánh cửa Âm Thần cảnh.
Cuối cùng chính là Trúc Lung.
Trúc Lung thì dùng Phó Thiên La để thử nghiệm thần thông, Phó Thiên La thực lực đủ mạnh, nên Trúc Lung mới có thể không chút kiêng kỵ thi triển thần thông, cối xay màu trắng đen hiện ra, nghiền nát hư không.
Mỗi một lần, Trúc Lung đều đạt được sự lĩnh ngộ rất lớn, cảm thấy thần thông của mình ngày càng tiến bộ.
Mà thực lực của nàng, cũng đang không ngừng tăng lên.
Trong Băng Tháp.
Phó Thiên La tâm tình buồn rầu.
Hắn đường đường là bá chủ của một vị diện, bây giờ lại trở thành một công cụ cho người ta tập luyện.
Bây giờ, Phó Thiên La cũng hiểu rõ, Đỗ Long Dương cũng không phải là bá chủ vị diện này, mà chính thiếu niên áo trắng, người xem hắn như một công cụ phong ấn trong Băng Tháp này, mới chính là bá chủ của cái thế giới này.
Xuất Khiếu cảnh?
Không, không thể nào là Xuất Khiếu cảnh được.
Cho đến tận hôm nay, Phó Thiên La vẫn không tin Lục Phiên đã đạt đến Xuất Khiếu cảnh.
Thế giới trung võ làm sao có thể sinh ra xuất khiếu cảnh cơ chứ?
Quy tắc thiên địa sao có thể dễ dàng phá vỡ như vậy?
Cho nên, Phó Thiên La cảm thấy, Lục Phiên rất có thể đã sử dụng bí bảo gì đó, hoặc là bí pháp nào đó mà cao võ thế giới truyền xuống.
Dám đắc tội tôn giả, sau lưng hắn tất nhiên cũng có một cái thế giới cao võ bảo kê.
Ánh mắt Phó Thiên La xuyên thấu qua Băng Tháp, lạnh lùng nhìn ra bên ngoài.
Hắn không muốn chết, hắn muốn sống tạm, hắn phải nằm gai nếm mật.
Một ngày nào đó, tôn giả ở Phật giới sẽ cứu hắn ra!
. . .
Bản Nguyên hồ, đảo Hồ Tâm.
Thời gian Tạ Vận Linh phỏng chế ra ngọc phù trận lâu hơn Lục Phiên mong muốn một chút.
Trong Phúc Thiên trận, Lục Phiên mở ra một lỗ thủng cho người dưới Kim Đan cảnh đi vào.
Cho nên, trong Chiến trường màu máu, có rất nhiều Trúc Cơ cảnh của Bàn Nhược đại lục, Kim Thân đại lục và Thiên La đại lục đi vào.
Đồng thời hắn cũng thôi động trận pháp, làm những người này chỉ có thể đi vòng vòng khi ở trong Chiến trường màu máu mà thôi.
Bây giờ, Tạ Vận Linh cuối cùng cũng phỏng chế trận pháp thành công.
Có khả năng mở ra con đường đi tới Chiến trường màu máu.
Lục Phiên cuối cùng cũng thả những người này ra, không để bọn hắn đi vòng vòng trong trận pháp nữa, để cho bọn hắn ra ma luyện tu hành giả của Ngũ Hoàng đại lục.
Mà sau này, Lục Phiên sẽ còn chậm rãi thả lỏng quyền hạn ra, để cho Kim Đan cảnh cùng với Nguyên Anh cảnh tiến vào Chiến trường màu máu.
Tăng cao độ khó.
Nói ngắn gọn, Lục Phiên lấy tu hành giả của ba đại lục này làm thử thách để tu hành giả Ngũ Hoàng đại lục ma luyện, coi bọn hắn như một dạng công cụ giống Phó Thiên La vậy.
Làm xong chuyện này, Lục Phiên lại bắt đầu suy nghĩ cách để dung hợp bản nguyên của ba khối đại lục này.
Bỗng nhiên.
Trên đảo Hồ Tâm, gió nhẹ chầm chậm thổi.
Lục Phiên nhíu mày, đưa mắt nhìn vào tinh không vô tận.
Bên ngoài Ngũ Hoàng đại lục.
Có một khối lục địa giống như mất hết sự sống, từ từ bay tới tới, trên khối đại lục này, có một trận văn lạnh lùng tràn ngập tử ý quấn quanh.
Trong Bàn Nhược đại lục và Kim Thân đại lục.
Hòa thượng và tráng hán cảm ứng được khối đại lục cô quạnh này bay tới, bọn hắn phóng lên trời, lơ lửng giữa hư không, trong đôi mắt tỏa ra ánh sáng, từ từ quan sát lấy.
Tại trên lục địa cô quạnh, có một bóng người to như một ngọn núi đang ngồi xếp bằng.
Hòa thượng và tráng hán khi thấy người này, hai người liếc nhau, đều nở nụ cười.
Người phá trận mà tôn giả phái tới, đến rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận