Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 784: Đời này không hối hận, dùng hồn đúc binh (3)

Edit: Long Hoàng
Phốc phốc!
A Lỗ ho ra máu, cả người đều bị máu nhuộm đỏ, thê thảm vô cùng.
Mà tiếng cười điên cuồng của Công Thâu Vũ lại không ngừng quanh quẩn vang dội.
Hắn vẫn liên tục vung mạnh một búa rồi một búa, mỗi búa rơi xuống tựa như có bàng bạc sinh cơ trôi đi!
Mái tóc đen nhánh của hắn trong chốc lát ngả màu, rồi biến thành trắng như tuyết.
“Tan trận!”
Công Thâu Vũ gầm nhẹ.
A Lỗ cắn răng, vỗ một cái.
Hai khối tuyên khắc được chữ “Tổ” trận ngôn rèn đúc mà thành trận pháp kim khối lập tức bay ra.
Huyền hỏa nóng rực thiêu đốt, đem chúng dần dần hòa tan thẩm thấu vào bên trong Trường Cung.
Năm cái đầu Phượng Hoàng phía trên Trường Cung, càng ngày càng tràn ngập linh tính, tựa hồ như muốn sống lại, mỗi một cây Phượng Vũ theo gió tung bay, tựa như là Phượng Vũ thật sự vậy.
“Ha ha ha ha!”
“Xong rồi!”
“Lục thiếu chủ. . . Lão hủ không có nhục sứ mệnh!”
Công Thâu Vũ mái tóc bạc như tuyết, ngửa mặt lên trời cười to.
Hắn cười mà đến mức nước mắt cũng sắp chảy xuống.
“Bất quá. . . Còn kém một chút.”
“Bảo vật có Linh, còn thiếu một linh phù hợp!”
Công Thâu Vũ mắt sáng như đuốc, tại thời khắc này, đôi mắt lão tựa như một đoàn lửa nóng bỏng.
Hắn giơ tay lên, điểm vào mi tâm của mình.
A Lỗ sợ hãi.
Hắn toàn thân tắm máu, đang khiêng cùng mà tựa như cảm thấy bản thân đang gánh vác một toà cự sơn cùng bầu trời.
“Sư phụ, ngươi muốn làm gì?”
A Lỗ toàn thân đều đang run rẩy.
Ông. . .
Hư không run run một hồi.
Sau một khắc, Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ đột ngột xuất hiện.
Hắn phát giác được gợn sóng, lập tức đi tới.
Hắn không nghĩ tới, vẻn vẹn chỉ tốn mười năm Công Thâu Vũ đã thành công chế tạo ra.
Mặc dù. . .
Vũ khí này là một thanh cung.
Tựa hồ cũng tưởng tượng của hắn không giống nhau cho lắm.
“Không cần như thế.”
Lục Phiên nhíu mày, nhìn về phía Công Thâu Vũ nói.
Chỉ thấy, Công Thâu Vũ một chỉ điểm phá mi tâm, Nguyên Anh từ trong đó bay ra.
“Lục thiếu chủ. . . Đây là tác phẩm đắc ý nhất cả đời của lão phu.”
“Nhân sinh đắc ý đều cần vui mừng! Nếu như không thể tận hứng, vậy sống sót không bằng chết đi.”
Công Thâu Vũ tóc bạc phơ nhìn xem Lục Phiên, trong đôi mắt có thành kính càng có cảm kích.
Hắn cảm kích Lục Phiên cho hắn cơ hội này.
“Không cần như thế, bảo vật có Linh, có thể tìm kiếm linh vật khác dung hợp cho nó.”
Lục Phiên nói.
Nguyên Thần của hắn tuôn ra, đúng là khống chế lại Nguyên Anh của Công Thâu Vũ.
A Lỗ thở ra một hơi.
Trái tim căng cứng cũng dần buông lỏng.
Nhưng mà, sau một khắc, tâm của hắn nhảy một cái suýt chút nữa thì bạo liệt!
“Ngươi Lục Bình An chẳng lẽ không hiểu được luyện khí? !”
“Ngươi nếu như còn dám ngăn cản lão phu, lão phu liền lập tức tự bạo tại đây!”
Công Thâu Vũ râu tóc đều dựng, đúng là nổi giận gào lên.
Lục Phiên ngạc nhiên.
Lão già này. . . vậy mà dám mắng hắn? !
A Lỗ bị hù dọa kém chút vác không nổi đại cung.
Sư phụ a. . . Ngươi đừng có mà mạo phạm đại nhân!
Lục Phiên trầm mặc.
Nhìn xem Công Thâu vũ tóc trắng như tuyết, tròng mắt giăng đầy tơ máu, tràn ngập điên cuồng.
Hắn giải khai trói buộc.
Ông. . .
Công Thâu Vũ Nguyên Anh lập tức lao ra!
Hóa thành một đạo lưu quang, xông tới bao trùm lên lên huyền hỏa hoàng kim đại cung.
Giống như là thiêu thân lao đầu vào lửa.
“Lục thiếu chủ. . . Chớ trách lão hủ vô lễ.”
Ngay tại thời điểm muốn lao vào trong đó.
Nguyên Anh của Công Thâu Vũ hướng về phía Lục Phiên chắp tay.
Sau một khắc, bật cười lớn.
Có loại đại đạo triều thiên vừa sảng khoái vừa tiêu sái, dung nhập vào bên trong trường cung.
Ông. . .
Nguyên Anh nháy mắt bị đốt cháy.
Trong nháy mắt Nguyên Anh thiêu rụi, năm cái đầu Phượng Hoàng phía trên trường cung, tại trong tròng mắt của bọn nó đều lóe lên điểm điểm vầng sáng.
Phảng phất tại thời khắc này, thật muốn hóa thành dục hỏa Phượng Hoàng nhất phi trùng thiên!
Thân thể của Công Thâu Vũ, tại thời khắc Nguyên Anh bị đốt cháy hầu như không còn, giống như mất hết sinh cơ, chán nản ngã ngồi trên mặt đất, tính khí thần đều chuyển nhập vào trong Trường Cung.
Bất quá.
Công Thâu Vũ không hề có chút tiếc nuối nào.
Hắn nhìn về phía Trường Cung kia, thoải mái cười, cười tựa như một đứa bé.
A Lỗ toàn thân run rẩy kịch liệt.
Dùng linh hồn đúc khí!
Đáng giá không? !
A Lỗ tại thời khắc này, lý niệm bị trùng kích mãnh liệt.
Lục Phiên trong nháy mắt khóa lại sinh cơ đang trôi hết trong cơ thể Công Thâu Vũ.
Nhưng mà, Nguyên Anh cùng Linh Hồn dung hợp, bây giờ Nguyên Anh tan biến, Công Thâu Vũ cũng không còn cách nào bước lên con đường tu hành, chỉ có thể làm một phàm nhân.
Đông!
Đại cung rơi xuống đất, gạch đá trên mặt đất đều vỡ.
Rất nhanh, vầng sáng huyền hỏa đều tan biến.
Một thanh trường cung màu vang kim, mang theo khí thế an tĩnh nằm trên mặt đất.
Đại cung tựa như là một con Phượng Hoàng giương cánh, nhưng là ở trung tâm đại cung có tới năm cái đầu Phượng Hoàng.
Mỗi một đầu Phượng Hoàng, trong tròng mắt đều linh động lập lòe quang mang.
Mơ hồ có khí thế khiếp người.
“Thiên giai linh cụ?”
“Nhưng lại không giống lắm. . .”
“Cung này, liền tên là ‘Ngũ Hoàng cung’ đi.”
A Lỗ quỳ rạp dưới đất, toàn thân đều là máu, có mấy phần ngốc trệ, hắn không hiểu được cảnh giới của Công Thâu Vũ, nhưng trong lúc mơ hồ lại khiến cho hắn bị đả kích cường liệt.
“Thiếu chủ. . . lão hủ có thể cầu ngài thử cung cho lão xem được không?”
Công Thâu Vũ ngồi dưới đất, già nua vô cùng, tinh khí thần của hắn đều trôi hết, tu vi mất sạch biến thành một kẻ phàm nhân.
Nhưng là trong đôi mắt đục ngầu của hắn không hề có hối hận, chỉ có hào quang óng ánh còn sáng hơn sao trời.
“Được.”
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên thiên nhận ỷ, nghe được khẩn cầu của Công Thâu Vũ thì đáp ứng hắn.
Sau một khắc, giơ tay lên cầm lấy Ngũ Hoàng Cung.
Ầm ầm!
Một thanh đại cung đơn giản nhưng lại trầm trọng như một ngọn đại sơn.
Lục Phiên mặt không biểu tình.
Nắm cung, nháy mắt tan biến.
Bên trong Hư Vô Thiên.
Lục Phiên trống rỗng xuất hiện, áo trắng tung bay, trong tay cầm lấy một thanh Hoàng Kim đại cung, năm cái đầu Phượng Hoàng trên thân cung không ngừng khuếch tán ra gợn sóng mạnh mẽ.
Mặc dù chữ “Tổ” trận ngôn trong đó là do hắn cung cấp, lý niệm cũng là do hắn đưa ra.
Thế nhưng, có thể tạo ra thanh cung bực này cũng đủ thể hiện vẻ kinh tài tuyệt diễm của Công Thâu Vũ.
Công Thâu Vũ mặc dù dám mắng hắn, nhưng dù sao vẫn là một lão đầu đáng kính nể.
Khóe miệng Lục Phiên nhếch lên.
Sau một khắc, chậm chậm đứng dậy khỏi thiên nhận ỷ.
Oanh!
Bạch bào trên người phút chốc hắc hóa.
Ma khí thao thiên.
Ngũ Hoàng Cung được khí cơ dẫn dắt trôi nổi tại phía trước người Lục Phiên.
Lục Phiên nâng chân lên, đầu gối chống lấy thân cung.
Thân thể ngửa ra sau.
Ngón trỏ cùng ngón giữa móc ra dây cung vô hình.
Két. . .
Một tiếng lôi động nổ vang, bông dưng phun trào.
Nguyên Thần, đạo ý, hỗn độn lực lượng.
Ba loại lực lượng được Lục Phiên dung nhập vào bên trong trường cung.
Trên năm cái đầu Phượng Hoàng có ba cái bộc phát ra hào quang sáng tỏ như Hằng Tinh!
Tại bên trong Ngũ Hoàng tất cả mọi người đều bị ánh sáng chói lóa này hấp dẫn.
Ba cỗ lực lượng từ trong miệng Phượng Hoàng bay ra, được chữ “Tổ” trận ngôn hội tụ lại, tại trung tâm trường cung hội tụ dần biến thành một mủi tên ba màu xoay chầm chậm.
Áo đen phần phật.
Đôi mắt sắc bén của Lục Phiên ngưng tụ.
Sau một khắc, đầu mủi tên chĩa về Bình Dương Thiên phía xa.
Đương nhiên.
Hắn chẳng qua là so tay một chút, cảm nhận sức mạnh cũng không hề bắn ra.
Hắn cảm giác nếu bắn ra một tiễn này, sợ là sẽ xảy ra vấn đề.
Bỗng dưng.
Bên trong Bình Dương Thiên.
Nguy nga Phật tháp.
Đang nhắm mắt tụng niệm Phật Kinh, Đại Tôn cảm thấy tê cả da đầu, đáy lòng có một cỗ cảm giác tử vong dâng lên.
Cá gỗ trước người đột nhiên vỡ tung.
Đột nhiên mở mắt.
Trong ánh mắt đại tôn hiện đầy tơ máu, sợ hãi, khó hiểu, tức giận.
Sau đó, hết thảy cảm xúc, đều hóa thành một tiếng hô thất thanh mà thê lương.
“Đừng! Lục Thánh Chủ đừng a!”
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận