Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 474: Bắc Huyền vương vừa quát chấn tà uế! (2)

Người dịch: Duy Cường
Muốn đánh tan Hoàng Đạo long khí, tương đương với đối nghịch ý chí của vạn dân, muốn đánh tan vạn dân khí vận.
Tu hành giả có thể làm được sao?
Thậm chí không khéo còn sẽ bị khí vận cắn trả.
Trong nội tâm của Lưu Nguyên Hạo có chút phát lạnh, một cảm giác bất tường chợt nổi lên trong lòng.
Hoàng Đạo long khí này do Lục thiếu chủ làm ra, nói cách khác, rất có thể Đạm Đài Huyền là người mà Lục thiếu chủ chọn trúng.
Có khi nào hắn đã đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của Lục thiếu chủ?
Mặc dù Lưu Nguyên Hạo rất tự phụ cũng rất ngông cuồng.
Nhưng mà, trước mặt Lục thiếu chủ… Hắn cũng chỉ là cháu trai.
Tính tình của Lục thiếu chủ cực kỳ nhỏ mọn, Lưu Nguyên Hạo căn bản không dám đắc tội hắn.
“Giáo chủ!”
Hắc Long vệ choáng váng.
Tình huống như thế nào?
Một vị tu hành giả Thể Tàng đỉnh phong, lại tìm hiểu ra đạo ý, không thể giết chết một phàm nhân?
Đạm Đài Huyền trong tay cầm thanh đoạn kiếm, ánh mắt trợn lên, nhìn thẳng về phía Lưu Nguyên Hạo.
Vào lúc này, hắn cảm giác chính mình cực kỳ mạnh mẽ, vạn pháp bất xâm, bất kể cái gì âm tà quỷ quái đều không thể tới gần mình.
“Ám sát thất bại!”
“Rút lui!”
Lưu Nguyên Hạo cực kỳ quả quyết, hắn cũng hiểu được lần này đã không có cơ hội giết chết Đạm Đài Huyền.
Mặc dù trong lòng rất ấm ức, nhưng mà, đồng thời cũng cực kỳ sợ hãi, không biết mình có đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của Bạch Ngọc Kinh hay không, cho nên cũng không còn tâm trạng quan tâm đến lần ám sát thất bại này.
Hiện tại hắn chỉ muốn chạy khỏi nơi này, tìm một chỗ ẩn núp một thời gian, nhìn xem phản ứng của Bạch Ngọc Kinh.
Trốn?
Cứ như vậy chạy trốn?
Tên Hắc Long vệ rất nghi hoặc, có chút không rõ lắm tình huống như thế nào.
Đạm Đài Huyền. . . Mạnh như vậy?
Thế mà đem Lưu Nguyên Hạo đả thương đến mất cả tự tin, ngay cả dũng khí ứng chiến cũng không có?
“Huyền Vũ vệ ở đâu!”
Toàn thân Đạm Đài Huyền bao phủ trong Hoàng Đạo long khí, phát ra âm thanh hùng hồn.
Từng tên Huyền Vũ vệ, quỳ một chân trên đất, trên khuôn mặt toát ra vẻ cuồng nhiệt.
“Bắt tặc nhân!”
Đạm Đài Huyền giơ tay lên, chỉ về phía Lưu Nguyên Hạo cùng Hắc Long vệ ở xa xa.
Lời nói vừa dứt.
Từng tên Huyền Vũ vệ, trong nháy mắt phảng phất như tinh khí thần được một luồng sức mạnh gia trì, trở nên cực kỳ hưng phấn.
Trong mơ hồ, dường như có ánh sáng màu vàng nở rộ trên thân thể của bọn hắn.
Vị thống lĩnh Thể Tàng cảnh, thân thể vào lúc này hiện lên một vòng xoáy mới, dưới tiếng quát của Đạm Đài Huyền, thế mà mạnh mẽ hoàn thành việc rèn luyện một tạng.
“Trốn!”
Da mặt của Lưu Nguyên Hạo không ngừng run rẩy.
Hoàng Đạo long khí…
Bàn chân của Lưu Nguyên Hạo hung hăng đạp xuống mặt đất, tất cả ngọn lửa đều tụ tập về hai bàn chân, sau đó nổ tung.
Phản lực đem thân thể của hắn xông thẳng về phía bầu trời, hướng về phía xa lao đi.
Tên Hắc Long vệ cũng phát ra tiếng gầm thét.
Thi triển khinh công, nhảy lên đầu tường sau đó phi thân qua nóc nhà muốn chạy trốn.
Thời khắc này, toàn bộ Huyền Vũ vệ phảng phất như đang phát điên.
Mặc dù thực lực chân chính của tên Hắc Long vệ này chiếm cứ ưu thế, nhưng giờ phút này hắn cũng không ham chiến, chỉ một lòng muốn chạy trốn.
“Trong thiên hạ đều là vương thổ. . .”
“Trốn?”
“Chúng tướng bắt lấy!”
“Uống!”
Trên phế tích, Đạm Đài Huyền cầm đoạn kiếm đứng lặng.
Long khí màu vàng kim bốc lên ngút trời, vào lúc này, dường như Đạm Đài Huyền đang phát sinh một loại lột xác cực kỳ thần bí, trên thân thể hiện lên một cảm giác tự tin, một khí thế mạnh mẽ, phảng phất mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay.
Ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn Lưu Nguyên Hạo cùng tên Hắc Long vệ đang chật vật chạy trốn, đưa tay chỉ về phía trước, hét lên.
Âm thanh vang lên bên tai mỗi người cực kỳ rõ ràng.
Bao quát Lưu Nguyên Hạo cùng tên Hắc Long vệ. . .
Sắc mặt của Lưu Nguyên Hạo đột nhiên biến đổi, tựa như cảm nhận được sự tình gì cực kỳ đáng sợ.
Hoàng đạo khí, chuyên trị âm tà!
Mặc dù Lưu Nguyên Hạo không phải tu hành pháp môn âm tà, thế nhưng Cốt U hỏa mà hắn nắm giữ cũng có mấy phần ý âm u.
Mà tên Hắc Long vệ kia, càng là dùng vảy của Hắc Long để tu hành, toàn thân tràn ngập một luồng khí tức tà dị.
Tiếng thét của Đạm Đài Huyền mang theo một luồng khí thế bằng phẳng, cương chính, cao quý, uy nghiêm không thể chống cự.
Lời nói hạ xuống, như tiếng chuông vang.
Thiên địa biến sắc, phong vân biến ảo.
Rõ ràng là đêm tối, nhưng lại có loại cảm giác như ban ngày!
Rống!
Thái lĩnh, trên đỉnh Vấn Thiên phong.
Thanh Long đang khoanh tròn trên đỉnh Long Môn, bỗng nhiên mở mắt ra, đôi mắt hiện ra màu ám kim.
Dường như cảm giác được Hoàng Đạo long khí, trong đôi mắt chợt có mấy phần kinh ngạc.
Sau đó, ngũ trảo đập vào Long Môn, thân thể uốn lượn bay lên giữa không trung.
“Giáo chủ!”
Hắc Long vệ có chút hoảng hốt!
Đạm Đài Huyền này rõ ràng chỉ là phàm nhân, thậm chí linh khí trên thân thể cực kỳ mờ nhạt.
Thế nhưng, không hiểu tại sao, chỉ một tiếng quát, đã làm cho hắn có cảm giác tim mật run rẩy, can đảm bị diệt.
Cuồng phong kéo tới, như Kim Long xuất hải.
Đạm Đài Huyền cũng không hiểu tại sao, giờ khắc này hắn trở nên uy vũ hùng tráng như vậy.
Thanh Long từ trên không trung bay tới, tiếng long ngâm vang động trên chín tầng trời, cùng với tiếng rống của Đạm Đài Huyền, cả hai như hòa lẫn vào nhau, uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Trên gương mặt của Lưu Nguyên Hạo hiện lên một cảm giác cực kỳ bối rối.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người của tên Hắc Long vệ.
Tinh thần khẽ động.
Vô số tia lửa toát ra, hóa thành một bàn tay to lớn, màu sắc u ám.
“Giáo chủ cứu mạng!”
Long khí màu vàng kim khuếch tán tới.
Đặc tính khắc chế của Hoàng Đạo long khí đối với khí tức âm tà, làm cho tên Hắc Long vệ này phát ra tiếng kêu thảm cực kỳ thống khổ.
Hắn cảm giác thân thể của mình dường như đang bị thiêu đốt.
Lưu Nguyên Hạo cắn răng, hung ác quyết tâm.
Bàn tay do ngọn lửa ngưng tụ, đánh thẳng về phía tên Hắc Long vệ.
Trên gương mặt của tên Hắc Long vệ toát ra vẻ không thể tin được, có một loại cảm giác niềm tin bị sụp đổ.
“Tại sao?”
Hắn phát ra tiếng gầm thét.
Nhưng mà, Lưu Nguyên Hạo không hề để ý đến hắn.
Thanh Long cùng Hoàng Đạo long khí đều cảm ứng được khí tức âm tà trên người của Hắc Long vệ, dồn dập kéo tới.
Lưu Nguyên Hạo bị phế đi một cánh tay, thân hình như một mũi tên, vạch qua trời đêm, tạo nên một đường cong, rơi vào trong tòa thành trì dưới chân núi Thái Lĩnh, xương đùi phảng phất muốn vỡ nát, lăn lộn mấy vòng mới có thể dừng lại được, chật vật vạn phần.
Trên thân tên Hắc Long vệ tràn đầy tà khí, thay hắn hấp dẫn cừu hận.
Nhờ vậy mới có thể khiến hắn chạy thoát.
Vốn cho rằng là một lần ám sát thuận lợi, khả năng thành công mười lên đến chín phần, nhưng mà không nghĩ tới, lại suýt chút nữa biến thành nơi chôn xương của Lưu Nguyên Hạo hắn.
Đạm Đài Huyền trên thân có Hoàng Đạo long khí, e rằng thực sự phải trở thành thiên hạ chi chủ.
Lưu Nguyên Hạo quay đầu, tràn đầy vẻ không cam lòng nhìn thoáng qua bầu trời.
Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Chỉ là. . . Bây giờ thời đại thay đổi.
Hoàng Đạo long khí thì như thế nào?
E là sẽ trở thành miếng mồi mà nhiều người mơ ước.
Mà trên Thái lĩnh.
Tên Hắc Long vệ bị ép trở về.
Hoàng Đạo long khí đánh trên người hắn, chiếc mũ rộng vành nổ tung, miếng vảy Hắc Long khảm nạm trên trán tản ra một luồng khí tức màu đen, tràn đầy tà tính.
Phốc phốc!
Tên Hắc Long vệ kêu thảm.
Làn da toàn thân giống như bị đốt cháy.
Một tiếng rống của Đạm Đài Huyền, đúng là khiến cho một vị Thể Tàng cảnh trọng thương sắp chết.
Một màn này, làm cho Huyền Vũ vệ đứng ở xung quanh chuẩn bị động thủ, nhìn có chút choáng váng.
Chiến lực của vương thượng vốn rất cặn bã, từ bao giờ trở nên mạnh mẽ như vậy?
Thanh Long từ Long Môn bay tới.
Vảy rồng màu xanh, tản ra một luồng ánh sáng cực kỳ cao quý, cho dù là đêm tối, cũng lấp lánh như những vì sao.
Đạm Đài Huyền cùng Thanh Long đối mặt.
Càng khó được hơn, hắn thấy được vẻ tán thành trong mắt của Thanh Long.
Sau đó, Thanh Long há mồm.
Một tia sáng màu xanh, giống như sấm sét nổ vang trên bầu trời.
Phốc phốc!
Tên Hắc Long vệ đang rú thảm, lập tức bị long tức của Thanh Long đánh trúng.
Trong nháy mắt, thân thể nổ tung thành bụi phấn, bao gồm cả miếng vảy của Hắc Long khảm trên trán.
Tà khí của Hắc Long cũng triệt để biến mất giữa thiên địa.
Thanh Long làm xong tất cả những thứ này, thân thể lại lần nữa vặn vẹo, lượn một vòng trên không trung, sau đó nhanh chóng biến mất, về tới Vấn Thiên phong, khoanh tròn phía trên Long Môn.
Trên lầu các.
Đạm Đài Huyền chắp tay, Hoàng Đạo long khí trên người bắt đầu tán đi.
Thế nhưng trong nội tâm, hào khí của hắn lại tỏa ra.
“Hoàng Đạo long khí. . . Thiên hạ chung chủ, thương sinh chi ý, thiên hạ thương sinh đối với bản vương ủng hộ cùng kính ý mạnh bao nhiêu, Hoàng Đạo long khí của bổn vương liền mạnh bấy nhiêu!”
“Đây chính là. . . Nhân Hoàng đạo!”
Ánh mắt của hắn lấp lánh, trong miệng không ngừng thầm thì.
Hôm nay hắn có Long khí hộ thể, mạnh như Lưu Nguyên Hạo đều không thể làm gì được hắn.
Hơn nữa, chỉ một tiếng quát, liền có thể làm cho một vị Thể Tàng cảnh trọng thương.
Nếu như Hoàng Đạo long khí của Đạm Đài Huyền lại mạnh thêm vài phần, lúc đó, một tiếng quát của hắn, e rằng có thể giết Kim Đan Thiên Tỏa, thậm chí cả Nguyên Anh cảnh tu hành đi ma đạo pháp môn.
Sau khi hồi phục lại tinh thần, Đạm Đài Huyền nhìn đám Huyền Vũ vệ đang cung kính đứng phía dưới.
Hắn chỉ chỉ về phương hướng mà Lưu Nguyên Hạo thoát đi.
“Tất cả nghe lệnh, bắt Hắc Long giáo giáo chủ Lưu Nguyên Hạo!”
Lời nói hạ xuống.
Thống lĩnh Huyền Vũ vệ khom người tiếp lệnh, dẫn dắt từng tên Huyền Vũ vệ, thân hình cấp tốc, hướng về thành trì phía dưới chân núi nhanh chóng lao tới.
Thống lĩnh của Huyền Vũ vệ đã sớm hạ lệnh phong tỏa thành trì.
Lưu Nguyên Hạo rơi vào trong thành, trốn không thoát!
Đạm Đài Huyền đứng lặng trên đỉnh núi.
Trường bào phần phật trong gió.
Hắn chắp hai tay, mặc cho bụi mù từ trong phế tích phía sau đang bay lên mù mịt.
Đứng trên đỉnh cao nhất, ánh mắt nhìn xuống những ngọn núi thấp.
Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía nơi xa.
Cuối đường chân trời, tia nắng ban mai đầu tiên vung xuống, trong mơ hồ còn kèm theo một luồng ánh sáng màu tím, phủ trên thân thể của Đạm Đài Huyền.
Tựa như đang tản ra kim quang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận