Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 1236: Thiên Linh Cổ Đế cầu xin (3)

1534 chữ
Lục Phiên gác lại những suy nghĩ vừa rồi, cất pho tượng đi.
Bởi vì, sau khi Lục Phiên thức dậy đã có ba âm thanh xé gió rất nhanh bay tới đây “Công tử!”
Ba vị thị nữ Ngưng Chiêu, Nghê Ngọc và Y Nguyệt nhẹ nhàng bay tới.
“Công tử ngài cuối cùng cũng tỉnh giấc rồi!”
Các nàng đều giật mình vui vẻ khi thấy nhìn Lục Phiên.
Xem ra quãng thời gian Lục Phiên ngủ say trăm năm, nhóm người Ngưng Chiêu đã quản lý tháp khí vận rất tốt, không xuất hiện sơ suất lớn nào.
Nhìn thấy Lục Phiên thức tỉnh, nhóm người Ngưng Chiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, các nàng bắt đầu báo cáo công việc một cách trật tự với Lục Phiên.
Lục Phiên nghe được một lúc thì có chút đau đầu, xua xua tay.
“Công tử, ngoài đảo giữa hồ có một vị cường giả thần bí muốn gặp ngài. Nhưng vì công tử đang ngủ, chúng ta đã từ chối hắn.
Hắn đã từng muốn xông vào đây….. nhưng đã bị chúng ta dùng tháp Khí Vận trấn áp.
Lục Phiên nhướng mày, xông vào đảo giữa hồ?
Nguyên thần của hắn lập tức động, giống như mặt trời quét mạnh khắp đảo, rất nhanh nó đã khóa
chặt trên người mặc áo choàng đen đang ngồi khoanh chân ngoài đảo giữa hồ.
“Thiên Linh Cổ Đế?”
Sắc mặt Lục Phiên lập tức trở nên cổ quái.
Ngay sau đó, tâm thần Lục Phiên lại khẽ động, hắn chậm rãi thò ra một bàn tay.
Thiên Linh Cổ Đế ngồi khoanh chân trên con thuyền độc mộc, lênh đênh trên biển mấy chục ngày.
Sắc mặt hắn bình tĩnh, mặc dù trong lòng rất gấp nhưng hắn biết rất nhiều chuyện không thể nóng vội.
Hắn đã làm ra chuyện ầm ĩ như vậy, dựa theo tính tình nóng nảy của Lục Bình An, thì đã sớm ra tay với hắn rồi.
Nhưng Lục Bình An chưa ra tay, điều đó chứng tỏ Lục Bình An thật sự như lời các tỳ nữ kia nói là đang ngủ.
Nếu đã như vậy, Thiên Linh Cổ Đế cũng chỉ có thể chờ đợi.
Bây giờ hắn cũng không vội.
Tuy rằng phong ấn trong đầu hắn liên tục siết chặt và gia tăng áp lực, nhưng chỉ cần hắn không cố tình phá tan phong ấn thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Một cảm giác kinh hãi hết hồn hết vía xâm chiếm tâm trí Thiên Linh Cổ Đế.
Hắn bất chợt mở mắt.
Áo choàng đen trên người rung lên.
Khí áp kéo tới giống như cầu vồng bắc ngang qua bầu trời, khí vận bắn thẳng trời xanh. Một sức mạnh rất lớn vô hình ép tới khiến cho hắn ngay cả thở cũng trở nên khó khăn “Lục Bình An?”
Thiên Linh Cổ Để hét lên.
Nhưng đáp lại hắn là biển cả mênh mông vô tận cuồn cuộn sóng, màu sắc núi sông cũng thay đổi, vào giờ phút này trời đất trở nên tối sầm lại.
Sặc mặt của Thiên Linh Cổ Đế đen lại, hắn nhìn thấy một bàn tay to lớn, bất ngờ ập tới!
Trên bàn tay to phát ra hơi thở thuộc về Lục Bình An, khiến cho Thiên Linh Cổ Đế lập tức biết được người ra tay là ai!
Xem ra Lục Bình An đã tỉnh ngủ rồi!
Mà hơi thở này cũng đã sớm khiến cho toàn bộ Ngũ Hoàng náo động.
Ngoài biển lớn vô tận.
Vẻ mặt Cố Mang Nhiên tiếc nuối lắc đầu, thở dài cho vị cường giả thần bí dám xông lên đảo kia, trong tiếng thở dài cũng có thêm vài phần thương cảm.
Dưới bàn tay to lớn che khuất bầu trời là khí áp kinh khủng đan xen ngang dọc, giống như có thể nghiền nát cả vùng trời đất dưới lòng bàn tay.
Thiên Linh Cổ Đế cảm giác mình lúc này như một chiếc thuyền nhỏ cô độc giữa trận bão tố kinh hoàng.
Với cảnh giới Kim Tiên lục chuyển đỉnh phong của hắn lúc này, vậy mà hắn lại có cảm giác bấp bênh như trong cơn giông bão, bất cứ lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt!
“Liều lĩnh xông vào Hồ Tâm đảo sẽ phải trả giá thật lớn”
Một giọng nói thản nhiên vang lên.
Thiên Linh Cổ Đế khó khăn chống đỡ đòn tấn công, gương mặt hắn đen lại như đít nồi.
Chuyện đó đã qua lâu lắm rồi, hắn cũng đã bị con cá lớn quật đuôi một cái rồi, chẳng lẽ đó vẫn chưa tính là trả giá lớn hay sao?
Lục Bình An này vẫn luôn hay ép người như vậy, trước sau như một không thay đổi, mới vừa tỉnh ngủ đã muốn làm thay đổi tâm trạng của người khác!
Bàn tay to đập xuống!
Rất nhanh, biển lớn vô tận nổ tung một dấu tay khổng lồ lõm xuống.
Không ít người cảm ứng được tình hình nơi đây, không khỏi tặc lưỡi lắc đầu.
Đó chính là một vị cường giả Kim Tiên lục chuyển.
Vậy mà ở trong tay Lục thiếu chủ hoàn toàn không có lực ứng biến.
Bạch Ngọc Kinh quả nhiên là Bạch Ngọc Kinh.
Thiên Linh Cổ Đế bị Lục Phiên nắm chặt kéo vào Hồ Tâm đảo.
Cả người hắn ướt sũng, bộ dáng hơi lộn xộn, lần này hắn xem như hoàn toàn thấy được lòng dạ hẹp hòi của Lục Bình An.
Lúc trước, hắn chỉ là cảm nhận được năng lực khiến cho tinh thần người khác đảo loạn của Lục Bình An, còn bây giờ hắn phát hiện, lòng dạ hẹp hòi của Lục Bình An càng đáng sợ hơn.
Ba người Ngưng Chiêu, Nghê Ngọc và Y Nguyệt đứng im lặng ở phía sau Lục Phiên.
Lục Phiên mặc một bộ trang phục trắng như tuyết, ngồi ngay ngắn trên Thiên Kiếm ghế, dựa lan can hóng gió, trong tay cầm một cái chén, trong chén có rượu đang lay động.
Không khí yên lặng kéo dài một lúc lâu.
“Ngươi muốn bản công tử giúp ngươi phá vỡ phong ấn trong đầu?” Lục Phiên khẽ cười, mở miệng phá vỡ sự yên lặng này.
Hắn uống một ngụm rượu, liếc mắt nhìn Thiên Linh Cổ Đế một cái.
Thiên Linh Cổ Đế khựng lại ngây người sửng sốt, tuy rằng bộ dạng của hắn lúc này hơi lộn xộn nhưng Lục Bình An cũng không làm tổn thương hắn quá mức, chỉ ngang với việc cho hắn một bài học.
Hắn đứng dậy, đôi mắt hơi co rụt lại: “Ngươi đã biết rồi sao?”
“Bản công tử cái gì cũng biết”.
Khóe miệng Lục Phiên hơi nhếch lên, xoay xoay chén rượu trong tay, nói.
Thiên Linh Cổ Đế hít sâu một hơi, sau đó cười khổ, nói.
“Cũng đúng, với khả năng kiểm soát Ngũ Hoàng của Lục Bình An, ta xuất hiện, làm sao Lục Bình An ngươi có thể không biết?”
Tuy rằng hắn đã sớm đoán được nhưng khi Lục Phiên nói thẳng ra thì hắn vẫn cảm thấy khó chấp nhận.
Ban đầu hắn tưởng rằng mình đã che giấu rất tốt.
“Thì ra ngươi đã biết tất cả. Vậy tại sao ngươi không giết ta? Ta và ngươi vốn là kẻ thù”.
Lục Phiên xua tay: “Bản công tử không phải là người thích giết chóc”
“Huống hồ, lúc Ngũ Hoàng gặp nguy nan ngươi cũng đã ra tay cứu trợ, coi như cũng đã có công với Ngũ Hoàng, bản công tử tự nhiên sẽ không giết người”.
Thiên Linh Cổ Đế nghe những lời này thì trong lòng càng thêm xúc động, khâm phục Lục Bình An.
Đây chính là sự khác biệt giữa Lục Bình An và Cổ Đế Cửu Trọng Thiên.
Lục Bình An tuy rằng tính tình thối, nhỏ mọn, còn thích làm loạn tâm trí của người khác.
Nhưng mà…... mọi việc hắn làm đều là vì Ngũ Hoàng.
Cửu Trọng Thiên…... của hiện tại đã biến chất rồi.
Còn Ngũ Hoàng lại khiến cho người ta ao ước hướng tới.
Đôi khi, Thiên Linh Cổ Đế thật sự có một loại cảm giác xúc động muốn dừng việc tìm hiểu bí mật
trong đầu, muốn để cái bí mật trong đầu này vứt ra sau giống như đá chìm vào biển lớn.
Hắn muốn sống một cuộc sống tốt đẹp trong Ngũ Hoàng, tu luyện, bảo vệ tiểu quận chúa. Hiện tại, Thiên Linh tộc cũng đã được Mễ Già chuyển dời đến Ngũ Hoàng, có thể nói, Thiên Linh Cổ Đế và Cửu Trọng Thiên đã không còn bất kỳ mối liên quan nào nữa.
Nhưng mà, Thiên Linh Cổ Đế lại làm không được.
Nói ngắn gọn…..
Là hắn… muốn báo thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận