Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 543: Cao võ, cũng chỉ là bắt đầu. (2)

Người dịch: Duy Cường
Đột nhiên có một chút gợn sóng huyền bí tản ra, cùng với từng tia sáng màu vàng nhạt.
Linh hồn của Phó Thiên La từ từ xuất hiện, trên gương mặt còn mang theo vẻ không cam lòng cùng oán hận.
Hắn quả thực quá thê thảm. . .
Hắn hận.
Dù cho bị Lục Phiên xem như một công cụ, một đời chỉ có thể ngây ngô trong Băng Tháp, hắn cũng không quá oán hận.
Bởi vì, ít ra, trong Băng Tháp hắn còn có thể sống, chỉ có điều bị mất đi tự do mà thôi.
Nhưng mà, hắn cúc cung tận tụy đối với Tôn giả, cẩn thận từng li từng tí, cuối cùng lại đoạt xá hắn, tiêu diệt ý chí cùng linh hồn của hắn, phá hủy đường sống của hắn.
Hắn sao có thể không hận?
Hắn hận, cơn hận của hắn hóa thành oán khí cực kỳ đậm đặc, quanh quẩn giữa thiên địa.
Lục Phiên nhìn thấy luồng oán khí này, ánh mắt hơi ngưng lại, hắn trầm ngâm một chút.
Phân Thần cảnh, linh hồn vô cùng mạnh mẽ, đã mơ hồ có dấu hiệu ngưng tụ thành Nguyên Thần.
Cho nên, mặc dù tử vong, vẫn như cũ có thể ảnh hưởng đến môi trường xung quanh.
“Chút oán khí này. . . Cũng không thể lãng phí.”
Lục Phiên nói.
Sau đó, hai tay kết ấn.
Rất nhanh, oán khí đang trôi nổi trong thiên địa bắt đầu sôi trào lên, hội tụ về một nơi.
Cửu Ngục bí cảnh.
Một luồng oán khí mạnh mẽ hạ xuống, khí thế đáng sợ tỏa ra, quanh quẩn trong bí cảnh.
Ông. . .
Sắc mặt của rất nhiều tu hành giả bên ngoài bí cảnh trở nên trắng bệch.
Cho dù là đám người Nhiếp Trường Khanh cũng cảm giác được một hồi khó chịu, thân thể trở nên lạnh buốt.
Cửu Ngục đồng thời mở rộng, dồn dập hút oán khí vào trong đó.
Trong lúc mơ hồ.
Sau chín cánh cửa, dường như có chín tòa Vong Linh thành nổi lên.
Có chín thân ảnh cực kỳ to lớn, chia cắt những oán khí này.
Sau đó, cả chín bóng người đồng loạt hơi khom người một chút về phía Lục Phiên.
Ngục môn khép kín, Vong Linh thành tan biến.
Trong thiên địa, tất cả bình tĩnh trở lại.
Lục Phiên thở dài một hơi.
Phó Thiên La là một người đáng thương.
Ban đầu hắn đã chấp nhận số phận, cam tâm trở thành một cái công cụ.
Nhưng mà, đại năng đến từ Phật giới cao võ đoạt xá hắn, hủy đi hết thảy.
Cho nên. . .
Lục Phiên chỉ có thể để cho Phó Thiên La, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, cố gắng phát huy hết tác dụng của hắn.
Hãn Hải khôi phục bình tĩnh.
Bốn người Diệp Thủ Đao, Đỗ Long Dương, Nữ Đế cùng Thiên Hư công tử nhanh chóng lao tới.
Sắc mặt của Nữ Đế Nghê Xuân Thu hơi đỏ lên, trên thân mơ hồ có một luồng khí tức mạnh mẽ đang ấp ủ, nàng sắp đột phá Âm Thần.
“Lục công tử.”
Đám người Diệp Thủ Đao đối với Lục Phiên càng ngày càng cung kính.
Bọn hắn cho rằng bước vào Âm Thần cảnh, liền có thể thu hẹp lại khoảng cách với Lục Phiên, nhưng mà sự thật để bọn hắn nhận ra một điều, khoảng cách không những không bị thu hẹp, mà càng lúc càng lớn.
“Lời nói vừa rồi, các ngươi đều nghe được phải không?”
Lục Phiên nhìn về phía đám người Đỗ Long Dương, nói.
“Tất cả áp lực ta tới gánh, các ngươi chỉ cần cố gắng mạnh lên là được…”
Lục Phiên bình tĩnh nói.
Sắc mặt của Đỗ Long Dương cùng Diệp Thủ Đao lập tức đỏ lên, bọn hắn cũng không biết phải nói gì.
Lục thiếu chủ. . . Đại nghĩa!
“Lục ca, nhất định phải chế tạo cao võ sao?”
Sắc mặt của Thiên Hư công tử có chút khó coi, nói.
Lời nói của thế thân Tôn giả, quả thực quá chấn động lòng người.
Đại năng của cao võ liên tiếp giáng lâm, sẽ tạo thành tai nạn cỡ nào, trong lòng mọi người cũng đã hình dung bước đầu.
Thế giới cao võ, một cái thế giới để cho người ta hướng tới.
Khổ Đồ lúc trước vì tiến vào cao võ, thậm chí không tiếc hủy diệt Thiên Nguyên.
Đỗ Long Dương không nói gì, nhìn xem Thiên Hư, lắc đầu.
Chân mày của Nữ Đế Nghê Xuân Thu nhướng lên, căm tức nhìn về phía Thiên Hư.
Lục ca làm việc đều là đúng!
Tay áo cụt của Diệp Thủ Đao bay phần phật trong gió, dường như hắn cũng đoán được điều gì.
Lúc trước bản nguyên của Thiên Nguyên cùng bản nguyên của Ngũ Hoàng dung hợp, làm cho Ngũ Hoàng nhanh chóng từ mới vào trung võ trở thành đỉnh cấp trung võ, có lẽ đây chính là biện pháp chế tạo cao võ của Lục Phiên.
Diệp Thủ Đao ngẩng đầu, nhìn về phía ba mảng đại lục to lớn bên ngoài Ngũ Hoàng.
Hắn dường như nhìn thấy, ba mảng đại lục mơ hồ có chút tan rã, sụp đổ.
“Hiện tại. . . Đã không phải do Lục công tử quyết định.”
Diệp Thủ Đao nói.
Lời nói của Diệp Thủ Đao, làm cho sắc mặt của Lục Phiên hơi ngẩn ra một chút, sau đó hắn thở dài một hơi, ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời.
“Thực ra, chủ yếu là do nội tình của các ngươi quá cạn.”
“Nhưng mà, người ta đã tranh nhau đưa tài nguyên tới cửa, tình thế hiện nay…Đã thân bất do kỷ.”
Lục Phiên cảm thán một câu, trên mặt vẫn còn vẻ bùi ngùi không thôi, có chút khó xử, có chút sầu lo hiện rõ trên nét mặt.
Kỹ thuật biểu diễn thể hiện cực kỳ nhuần nhuyễn.
Đám người Thiên Hư, Đỗ Long Dương, Nữ Đế đồng thời ngẩng đầu nhìn trời.
Con ngươi hơi hơi co rụt lại.
Đúng vậy.
Hiện tại không phải Ngũ Hoàng muốn thành cao võ hay không, mà là thế cục bức bách Ngũ Hoàng chỉ có một con đường này có thể đi, nếu không muốn bị hủy diệt.
“Trời sập, có bản công tử đến chống.”
“Các ngươi nhanh chóng mạnh lên, thời gian của các ngươi không nhiều lắm.”
Lục Phiên nói.
Lời nói vừa dứt, thân hình của Lục Phiên hóa thành một tia sét, lóe lên một cái, sau đó tan biến giữa không trung.
Sắc mặt của Nữ Đế Nghê Xuân Thu thay đổi liên tục, nhìn theo bóng lưng của Lục Phiên biến mất, trên gương mặt đẹp đẽ của nàng, toát ra vẻ đau lòng.
“Lục ca. . . Quá khổ.”
“Áp lực của hắn, chúng ta khó có thể tưởng tượng.”
Nữ Đế hít một hơi thật sâu.
Sau đó, hồng bào xoay tròn, quay người rời đi.
Nàng phải đột phá, nàng muốn trở nên mạnh hơn.
Nàng phải trở nên mạnh mẽ, cực kỳ mạnh, đủ để chia sẻ áp lực với nam nhân kia.
Mấy người Đỗ Long Dương, Diệp Thủ Đao cũng im lặng không nói một lời, quay người rời đi, bọn hắn trở về Đông Dương quận, bọn hắn cần phải trấn an cảm xúc của mọi người, còn rất nhiều việc, chờ bọn họ giải quyết.
Sau khi hoàn tất mọi việc, có lẽ, bọn hắn cũng nên bắt đầu nỗ lực tu hành.
Ngũ Hoàng trở thành cao võ, áp lực thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được.
Ngày trở thành cao võ, cũng chính là ngày kiếp nạn giáng lâm.
Mà đối mặt với đại nạn này.
Việc duy nhất bọn hắn có thể làm, chính là mạnh lên, chia sẻ áp lực vì Lục công tử.
Trên Hãn Hải.
Trúc Lung ngồi trên lưng Xích Long, nàng đưa tay sờ lên sừng rồng, lông mi hơi run rẩy.
Soạt.
Xích Long mang theo Trúc Lung, quay người rời đi, dưới trời chiều, thân ảnh của cả hai loáng lên rồi mất hút giữa sóng biển mênh mông.
. . .
Trong hư không vô tận.
Trên một mảnh đại lục hiu quạnh, một vị lão giả già yếu ngồi xếp bằng, trên thân phủ một lớp tro bụi thật dày, phảng phất như một cỗ thi hài cổ xưa, mục nát.
Bỗng nhiên.
Thân ảnh tiều tụy hơi run rẩy một chút, không ít bụi bặm trên thân bị chấn động rơi xuống
Đôi mắt của lão giả chậm rãi mở ra, giống như có một vầng sáng tỏa ra trong bóng đêm, xua tan đi hắc ám.
Hai tròng mắt của hắn tựa hai vòng xoáy, không ngừng cắn nuốt hết thảy.
“A Cửu chết rồi.”
Sắc mặt của lão giả cực kỳ lạnh nhạt, trong miệng nói thầm.
“Trận ngôn chữ Lâm, bị cướp đi?”
Lão giả tiếp tục tự nói một mình, nhưng mà, trên thân lại có một luồng gợn sóng lan tràn ra xung quanh, chứng tỏ nội tâm cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài.
Hiển nhiên, trong suy nghĩ của lão giả, trận ngôn chữ Lâm quan trọng hơn rất nhiều so với tính mạng của người được gọi là A Cửu.
“Ngoại trừ Lục Giáp trận tông của ta, còn có ai có thể nắm giữ trận ngôn Cửu Tự?”
Lão giả chậm rãi hít thở.
Theo nhịp hô hấp, hư vô dường như cũng bị chấn động, run rẩy kịch liệt.
Sau một hồi lâu.
Lão giả rốt cuộc động đậy, hắn giơ hai cánh tay khẳng khiu lên, những ngón tay như những cành cây khô, chậm rãi kết ấn.
Có gợn sóng huyền bí bắn ra xung quanh.
Nhưng mà, rất nhanh, ánh mắt của lão giả lại trở nên ảm đạm.
“Trận ngôn không có tung tích, không cách nào triệu hoán.”
“Có thể cướp đoạt trận ngôn, chẳng lẽ là hậu nhân có được huyết mạch của Hạo Đế? ”
Lão giả rơi vào trầm ngâm.
“Đã như vậy, ta liền cho ngươi một cơ hội gia nhập Lục Giáp trận tông.”
Mấy ngón tay khô gầy lại kết một loại ấn quyết mới, hướng về phía hư không đánh ra, từng luồng gợn sóng kỳ dị khuếch tán về bốn phương tám hướng.
Sau khi hoàn tất mọi việc, hắn lại lần nữa nhắm mắt, toàn thân bất động, như thể một tảng đá, tranh đua cùng tuế nguyệt, tiếp tục phiêu đãng trong hư không vô tận.
. . .
Bản Nguyên hồ, Hồ Tâm đảo.
Từng làn gió nhẹ chậm rãi thổi qua, cành lá của Triều Thiên cúc, Bích La đào nhẹ nhàng đung đưa, phát ra tiếng xào xạc nhịp nhàng, như một khúc nhạc đồng quê yên ả.
Lục Phiên ngồi ngay ngắn trên Thiên Nhận Y, chậm rãi nhấp từng ngụm rượu mơ, vầng trán hơi cau lại, có lẽ nội tâm của hắn cũng không thoải mái như mặt ngoài biểu hiện.
Hắn muốn chế tạo Ngũ Hoàng thành thế giới cao võ, nhưng mà mọi việc cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Mặt khác, lời nói của tên đại năng Phật giới cao võ cũng cho hắn một chút cảnh cáo.
Một khi Ngũ Hoàng thành cao võ, chắc hẳn phải đối mặt với một kiếp nạn rất lớn.
Lục Phiên cần phải cẩn thận xem xét về nguy cơ này.
Huống hồ, Ngũ Hành quá yếu, tu hành giả trên đại lục không có người nào đủ sức trở thành nhân vật đại biểu một thời đại, lấy loại trạng thái này, trở thành cao võ, quả thực có vẻ không được thuyết phục.
Lục Phiên chậm rãi chải vuốt lại tất cả mọi việc, có lẽ, khi dung hợp ba cái đại lục, đồng thời cũng phải tìm cách nhanh chóng tăng cường thực lực của tu hành giả trên Ngũ Hoàng đại lục.
Nhưng mà, Lục Phiên lại nhíu mày lần nữa.
Muốn bồi dưỡng được cường giả chân chính, cũng không phải là việc trong một sớm một chiều.
Cần thời gian, đồng thời cũng cần chiến đấu mài giũa.
Thời gian, Lục Phiên thiếu nhất chính là thời gian.
Nhưng mà, đột nhiên lông mày của Lục Phiên hơi nhảy lên một chút.
Nhớ đến thời gian, hắn không khỏi nghĩ đến chữ trận ngôn Lâm vừa mới thu được.
Trận ngôn này chính là do đại đế cổ đại sáng tạo ra, có uy năng lớn lao.
Dường như cũng liên quan đến thời gian. . .
Lục Phiên cảm thấy, có lẽ hắn có thể từ đây đạt được một chút gợi ý.
Tinh thần khẽ động, trận ngôn chữ Lâm liền xuất hiện, lơ lửng trước mặt Lục Phiên.
Bỗng nhiên.
Ngay lúc Lục Phiên gọi ra trận ngôn chữ Lâm.
Trên trận ngôn đột nhiên có một luồng gợn sóng kỳ dị xuất hiện, khuếch tán ra xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận