Chế Tạo Siêu Huyền Huyễn

Chương 225: Cả đời là bạn, đồng thời cả đời là địch. (2)

Dịch: Nguyễn Anh Hùng
Tay Lục Phiên gõ nhẹ trên tay vịn, sau đó, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào Phượng Linh kiếm trên xe lăn.
Một tiếng Phượng gáy to rõ vang lên, sau một khắc, Phượng Linh kiếm hóa thành một con Phượng hoàng lửa, giương cánh bay vào Long Môn.
Đông Dương quận, ở Xích Long Long Môn.
Xích Long đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, tia lửa đỏ rực bùng cháy, nó há mồm phát ra âm thanh gào hống đinh tai nhức óc.
Nó thấy trong Long Môn.
Có một con Phượng hoàng lửa bay ra, ở giữa phượng hoàng là một thanh kiếm đỏ rực.
Trên thân kiếm tràn ngập khí tức đáng sợ.
Xích Long vốn đang hung dữ gào rống đột nhiên cứng đờ, lập tức lùi về phía sau.
Sau khi thấy Hỏa Phượng đã bay đi, Xích Long vội vàng trở về lại trên Long Môn.
Hỏa Phượng giương cánh bay ra.
Bay qua bầu trời Đông Dương quận, giống như một ngôi sao băng bay ngang qua bầu trời, tỏa ra ánh sáng.
Dương Mộc đứng trên thành ngẩng đầu lên, nhìn Hỏa Phượng bay qua, trong lòng kinh hãi khó hiểu.
Hắn thấy một đoàn lửa bay ra khỏi đất liền, bay tới phía sa mạc mênh mông.
Oanh!
Hỏa Phượng gáy to lên, đột nhiên hạ xuống.
Dưới đáy đại dương.
Nam tử khôi ngô đang nấp trong cát khôi phục thương thế đột nhiên kinh hãi.
“Bá. . . bá chủ vị diện!?”
Hắn ngẩng đầu, lại cảm thấy đỉnh đầu hắn có hơi nóng dữ dội, trong nháy mắt bao phủ lấy hắn. . .
Mặt biển bị đốt tạo thành một xoáy nước, hồi lâu sau. . . Mới từ từ khôi phục lại.
Mà ở Bạch Ngọc Kinh, Lục Phiên có vẻ như không bận tâm lắm, dường như hắn chỉ đang làm một việc gì đó không đáng kể.
Hắn nhìn mọi người ở phía dưới, từ từ mở miệng nói.
Bài giảng nên giảng, đã đến lúc phải giảng.
“Thiên địa có ý chí, hóa thành bản nguyên, bản nguyên tạo thành thuộc tính, tu hành giả phải nghịch thiên mà đi, hấp thu Linh khí, tu trường sinh. . .”
Lục Phiên mở miệng.
Thanh âm không lớn, nhưng lại vang vọng bên tai của mọi người.
Mọi người bỗng chấn động, tập trung tinh thần.
Bọn hắn biết, Lục công tử đã bắt đầu giảng đạo.
“Thuộc tính trên thế gian chia thành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, tương ứng với ngũ tạng mà Thể Tàng cảnh rèn luyện. . .”
“Tu hành giả mới bắt đầu hấp thu được một sợi linh khí ở đan điền thì gọi là Khí Đan, linh khí trong khí đan đạt tới cực hạn tạo thành vòng xoáy linh khí, bắt đầu bước vào Thể Tàng, khai phá hết bảo tàng trong cơ thể, diễn sinh ra thuộc tính, khiến linh khí có được thuộc tính.”
“Lại tiếp tục tu luyện sẽ vượt qua cảnh giới Thể Tàng.”
“Kỳ thật cảnh giới phía trên Thể Tàng có chút giống với Khí Đan cảnh, khí đan lấy linh khí tạo thành đan, chỉ là hư ảo, là hư đan, mà cảnh giới trên Thể Tàng cảnh , chính là tụ tập lại hết tinh hoa trong cơ thể dung hợp với linh khí, hóa thành Chân Đan, có thể gọi là Kim Đan cảnh.”
Tiếng nói của Lục Phiên vang vọng trên Hồ Tâm đảo, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Mà tu hành giả bên ngoài Bắc Lạc hồ thì nghiêng tai lắng nghe, nhưng chỉ có thể nghe trong mơ hồ.
Đám người Lục Trường Không như rơi vào ảo mộng.
Hư Đan, Chân Đan. . .
Điều này thay đổi hoàn toàn kiến thức tu hành của bọn hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn biết được cảnh giới phía trên Thể Tàng là gì.
Ánh mắt Ngưng Chiêu chăm chú, sau Thể Tàng. . . Là tới Kim Đan?
Ở trong cơ thể ngưng tụ ra Chân Đan, việc này khó hơn việc ngưng tụ khí đan rất nhiều lần.
Dù sao thì, từ thực hóa hư cũng dễ dàng hơn việc từ hư hóa thực, từ không sinh có, giống như là sáng tạo, đương nhiên rất khó.
Bên bờ hồ.
Tư Mã Thanh Sam ngồi trên thuyền cũng khẽ nhíu mày.
Tụ khí thành Kim Đan. . .
Đương nhiên, trước đó hắn còn phải lĩnh ngộ ra được thuộc tính linh khí đã.
Trong lúc mọi người trầm tư, Lục Phiên lại mở miệng.
“Ngưng tụ Kim Đan chính là phương pháp tu hành của thế giới khác, đây là phương pháp thuận theo thiên địa, nhưng người tu hành vốn nghịch thiên mà đi, cho nên, bản công tử còn có một loại phương pháp tu hành khác.”
Lục Phiên ngồi trên lầu các, nhìn mọi người, từ từ nói.
Mọi người hơi sững sờ, sau đó tập trung lắng nghe.
“Phía trên Thể Tàng. . . Ta gọi là Thiên Tỏa, như thế nào là Thiên Tỏa, cột sống trong cơ thể người có ba mươi ba đốt sống, chia thành Cửu Cực, cũng gọi là Cửu Cực Thiên Tỏa, rèn luyện cột sống phá vỡ Thiên Tỏa, đây chính là cảnh giới phía trên Thể tàng, cực thứ chín gọi là Thiên Cung Tỏa, nếu như phá đi sẽ có thể dẫn tới sự trừng phạt từ thiên địa.”
Lục Phiên nói, lời của hắn giống như cơn gió truyền đến tai của mỗi người.
Làm tất cả mọi người sững sờ.
“So với phương pháp tu hành Kim Đan thì phương pháp tu hành này càng khó khăn hơn, cũng càng nguy hiểm hơn, thế nhưng vì khó hơn nên sức chiến đấu cũng sẽ mạnh hơn.”
“Dĩ nhiên, bây giờ nói về những phương pháp tu hành này vẫn là quá sớm, chặng đường các ngươi thành Kim Đan, phá Thiên Tỏa, còn rất xa.”
“Thiên địa dị biến, chính là do sự tác động từ tiên nhân, linh khí tràn ngập khắp thiên hạ, người người đều có thể thành tu hành giả, dĩ nhiên, bởi vì thiên phú khác nhau, người chân chính có thể trở thành tu hành giả chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
Lục Phiên nói: “Thời đại thượng cổ, kỳ thật cũng là thời kì tu hành rực rỡ, tuy nhiên nó đã đi qua, mà bây giờ, linh khí lại thức tỉnh, truyền thừa tiên nhân xuất hiện, dường như đây là vòng xoáy luân hồi.”
“Thời đại tu hành thượng cổ sở dĩ thất bại, nguyên nhân chính là vì tu hành giả lúc đó quá yếu, thế nhân quá yếu, đối mặt với tai ương, không thể chống cự được.”
“Mà bây giờ, linh khí thức tỉnh, thời đại tu hành lại hiện ra, Bạch Ngọc Kinh của ta là thế lực dẫn dắt thế nhân tu hành, đương nhiên sẽ không để thế giới này đi vào vết xe đổ như thời thượng cổ, vì vậy lần này ta mới giảng đạo tu hành cho mọi người.”
Lục Phiên từ từ nói.
Rất nhiều người nghe xong như lọt vào trong sương mù, dù sao, bọn hắn cũng chưa từng vào trong cung điện trung tâm, chưa thấy được những hình ảnh chiến tranh thời thượng cổ mà Lục Phiên cố ý bố trí.
Lục Phiên phất tay áo, linh khí trên không trung lập tức ngưng tụ lại, rất nhanh sau đó. . . Một hình ảnh hiện ra.
Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn.
Họ thấy trong hình ảnh hiện lên một thời đại kinh tâm động phách.
Đó là hình ảnh cuộc chiến tranh giữa tu hành giả thượng cổ chiến đấu với thiên ngoại tà ma. . .
Tất cả mọi người sau khi xem xong, tâm tình như sóng động dữ dội, thì ra. . . Mặt đất dưới chân bọn hắn đã từng xảy ra cuộc chiến bi tráng như vậy.
Trong hình ảnh đó, họ thấy những tu hành giả thượng cổ, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chiến đấu tới cùng, làm trong lòng mọi người hiện lên một nỗi lo sợ khó hiểu.
“Bây giờ, bản nguyên thế giới hình thành, linh khí có thể sinh ra thuộc tính, mọi loại đạo tu hành, đều có thể Trường Sinh.”
“Đạo tu hành là vật chết, người là vật sống, mỗi người các ngươi đều có thể tìm ra một đạo thuộc về chính mình.”
Lục Phiên nhìn mọi người, nói.
“Tựa như thời đại của Chư Tử Bách Gia đã từng rất rực rỡ. . .”
“Bách gia tranh minh, mới có thể cùng nhau tiến bộ.”
“Mà bây giờ, cũng giống như vậy, thời đại tu hành. . . Càng phải tranh đấu, càng phải thắng, chỉ có người thắng, mới có thể đi xa hơn trên con đường tu hành.”
“Thế giới của tu hành giả, tàn khốc hơn trong tưởng tượng của các ngươi rất nhiều.”
Lục Phiên nói.
Áo trắng của hắn bay trong gió, ánh mắt hắn sáng như đuốc.
Lời của hắn liên tục vang lên.
Sau đó, mọi người phía dưới đều hoang mang, liên tục mở miệng hỏi thăm, Lục Phiên cũng không cự tuyệt một ai, trả lời từng người.
Rất nhiều người đều hết sức trân quý cơ hội lần này.
Bởi vì, bọn hắn hiểu rõ, sau lần này, muốn nghe công tử giảng đạo, cũng không biết phải tới lúc nào.
Sắc trời dần dần trở nên tối tăm.
Một ngày giảng đạo, từ ban ngày giảng tới khuya.
Cuối cùng. . .
Lục Phiên dừng lại, hắn để cho mọi người thời gian một đêm để họ tiêu hóa hết kiến thức.
Hắn truyền đạo lần này, là vì muốn chuẩn bị cho việc thế giới này thăng cấp lên thành thế giới trung võ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận